Chương 69: Tình cờ gặp lại ở bên
Sau ngày hôm đó, Tô Mộng kiên trì, đợi Giản Đồng khỏi bệnh, mới để cô ấy đến đi làm.
Cuộc sống đi làm sau khi sức khỏe hồi phục của Giản Đồng dường như vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ là, những ngày này, bất luận cho ây cỗ gắng thế nào, cũng không có việc gì để làm.
Giám đốc Hứa là cấp trên của cô ấy càng không muốn giúp cô ấy sắp xếp việc làm.
Giản Đồng ngôi một mình trong phòng nghỉ ngơi của bộ quan hệ xã hội, lúc này, đã là vào giờ tan làm.
“Tan làm rồi tan làm rồi, ôi trời, mệt chết mất, hôm nay vị khách đó thật phóng khoáng”, liên tục, trong phòng nghỉ ngơi, người càng lúc càng nhiều, mọi người đêu cười nói vui vẻ, thảo luận vê thành quả của hôm nay, chỉ riêng Giản Đồng, ngôi ngơ ngẩn ở một góc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, có một cô gái lấy ra một chồng phiếu được xếp gọn gàng, độ dày đó, ít nhất cũng phải đến hơn trăm triệu, Giản Đồng nhìn đống phiếu trên tay cô gái đó, liền bị đối phương bắt được.
“Ái chà, Giản Đồng à”, người đó uốn éo như con rắn nước, ánh mắt đầy vẻ cười nhạo: “Sao thế? Thích cái này sao?” Cô ấy giơ xấp tiên trong tay lên, lắc lư trước mắt của Giản Đồng.
“Tôi nói này Giản Đồng, tôi thấy tốt nhất cô đừng xuất hiện ở bộ quan hệ xã hội này nữa, cô đã bao lâu không có việc làm rồi chứ?”
“Trân Ni, cô đừng lấy số tiền ít ỏi này của cô lắc lư trước mặt Giản Đông nữa, số tiên này của cô, Giản Đồng cô ấy vốn dĩ không nhìn vào mắt, Giản Đồng cô ấy, kiếm được toàn số tiên lớn, việc gì phải để ý đến số tiền ít ỏi này của cô chứ?”
Trân Nhi nhếch miệng lên: “Vậy thì, ai có thể biết co biết duỗi giống như cô ta chứ? Số tiền đó có nhiều như nào, tôi cũng không cần”
Giản Đồng nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, lặng lẽ đứng dậy, thu dọn đồ đạc của mình, rồi lướt qua Trân Ni, đi ra ngoài cửa.
“Đứng yên đó!” Trân Ni to tiếng nói, “Giản Đồng, ý cô là gì?”.
Giản Đồng không hiểu quay đầu lại nhìn Trân Ni, chậm rãi hỏi: “Ý gì là ý gì?”
“Cô!” Trân Ni trợn mắt lên, tức giận chỉ vào mũi của Giản Đồng: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Cô không nói câu nào liền rời đi, ý của cô là _ gì chứ? Cô coi thường tôi sao?”
Nghe thấy sự chỉ trích vô căn cứ, Giản Đồng chỉ cảm thấy có chút đau đầu, nhẹ nhàng giải thích: “Đến giờ rồi, thì tôi tan làm thôi”
Tan làm, thì không phải nên vê kí túc xá sao?
“Câu nói này của cô, lại có ý gì?”
“Tôi…” Cô lại nói sai điều gì rồi sao? Người tên Trân Ni đang nói như vậy với cô, Giản Đồng biết người này, nhưng lại không biết, mình đã đắc tội với Trân Ni từ lúc nào. Nghĩ một lúc, cô vốn không muốn tranh cãi với ai, thở dài một hơi, nhìn Trân Ni, chậm rãi nói: “Nếu như tôi đắc tội với cô, thì tôi xin lỗi cô”
Như vậy, thì đã được chưa?
Trân Ni vừa nghe, thì sắc mặt liền thay đổi, chuyện ngày hôm nay, đương nhiên cô biết bản thân muốn tìm Giản Đồng để gây sự, vốn dĩ nghĩ, Giản Đồng nếu như không chịu được, rồi cãi nhau với mình, đến lúc đó mình sẽ đến tìm giám đốc Hứa, báo cáo tội của cô ta.
Nhưng cô tính không bằng trời tính, không ngờ rằng, Giản Đồng căn bản không muốn cãi nhau với cô, cũng không muốn liên lụy đến những người xung quanh, nhưng Giản Đồng nói ra lời xin lỗi như vậy, ngược lại làm lộ ra sự độc ác của Trân Ni.
“Được, cô muốn xin lỗi tôi đúng không? Vậy thì hãy làm thực tế một chút!” Dưới lời nói ác ý đó, Trân Ni giơ tay lên, vừa muốn khua ra, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một lời mằng nghiêm túc: “Trân Ni, cô muốn làm gì!”
“Giám đốc Hứa…” Trân Ni ngơ người ra, nhưng ngay lập tức vần kịp phản ứng, vội vàng nói: “Giám đốc Hứa, chị phải làm chủ cho em, Giản Đồng cô ta coi thường em”
“Ôn ồn ào ào, suốt ngày chỉ biết ồn ào, Trân Ni, tự cô nói, vài ngày trước cô cãi nhau với Anni, bây giờ thì lại cãi nhau với Giản Đồng, cả ngày trừ cãi nhau với người khác ra, cô còn có thể làm gì nữa không!”
Ánh mắt của giám đốc Hứa như một con dao, liếc nhìn sang Trân Ni đang ấm ức.
Nếu như là ngày trước, cô sẽ không nói như vậy. Nhưng, giám đốc Hứa nhìn vào gương mặt trầm lặng của Giản Đồng, người phụ nữ này nhìn trái nhìn phải, nhìn dọc nhìn ngang, nếu như cô ấy không biết được chuyện mật, thì vốn dĩ không tin, Giản Đồng này, lại có quan hệ mờ ám với ông chủ thần bí của Đông Hoàng.
“Giám đốc Hứa, rõ ràng là cô ta…”
“Được rồi, đến giờ rồi, tan làm đi” Giám đốc Hứa ngay lập tức ngắt lời của Trân Ni, lạnh lùng nhìn cô ta, rồi lên giọng cảnh cáo: “Làm việc ở Đông Hoàng, biết thân biết phận là điều quan trọng nhất. Đừng có gây chuyện nữa”
Cô ấy lại nhìn Trân Ni… nên cảnh cáo thì cũng cảnh cáo rồi, còn Trân Ni có muốn nghe hay không, vậy thì phải xem vận may của cô ta rồi.
Trong lòng Giản Đồng thở phào nhẹ nhõm, lấy đồ đạc, rồi rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Ra khỏi Đông Hoàng, cô đi về phía kí túc xá.
Gió đêm xào xạc, người phụ nữ lẻ loi bước trên đường, bóng hình có chút run rẩy.
Một chiếc xe con, từ đăng sau chạy đến, đi theo sau Giản Đồng.
Cửa sổ xe kéo xuống, một giọng nói từ tính du dương của một người đàn ông: “Cô Giản, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nghe thấy giọng nói đó, Giản Đồng quay người lại, bên trong xe, một gương mặt tuấn tú có thể so sánh với yêu quái, thêm đôi mắt dưới ánh đường đèn mập mờ, khoảnh khắc đó khiến cho người khác phải giật mình.
“Ồ… là anh à. Nếu anh có việc thì hãy đi trước.”
Cô tưởng rằng đối phương chỉ là đi ngang qua đường, lịch sự chào hỏi một câu. Nghĩ rằng chào hỏi như vậy, thì đối phương sẽ rời đi.
Cô lại đi lên phía trước khoảng 3 mét, chiếc xe ấy lái với tốc độ chậm rãi, di chuyển song song với cô.
Nghi ngờ quay sang nhìn: “Anh có chuyện gì sao?”
Người đàn ông trên xe nhếch môi cười: “Tôi có thể vinh dự được mời cô Giản lên xe không?”
“Không cần đâu, kí túc xá của tôi ở ngay trước mặt rồi” Người đàn ông này rất nguy hiểm, theo bản năng, cô không muốn lại gần con người nguy hiểm này.
“Vậy nếu tôi nói, tôi nhất định muốn đưa cô Giản về kí túc xá thì sao đây?”
Giản Đồng không đi nữa, cô dừng chân, quay người lại, đối diện với người đàn ông đang ngồi trên xe: “Cậu chủ, bây giờ là thời gian tan làm” Ý của câu nói này chính là, cô tan làm rồi, anh không phải là khách hàng của cô.
Người đàn ông trên xe bật cười, cầm lên chiếc ví da đặt trước ghế lái, giơ lên một xấp tiền hướng về phía Giản Đồng: “Cô Giản cứ coi như là tăng ca đi có được không?”
Cô nên từ chối, nhưng… hả, tiền!
Thứ cô đang rất cần, chẳng phải là tiền sao?
Trầm Tu Gẩn nói 17 tỉ phải trả sạch trong một tháng… nhưng dạo gần đây lại không có việc làm gì.
Nếu cứ tiếp tục như vậy… sao cô có thể kiếm đủ 17 tỉ, để đổi lấy sự tự do của bản thân chứ?
Người đàn ông trên xe nở ra nụ cười ác ý… cô ấy quả nhiên rất yêu tiền.
Có điều điều này không khó khăn gì, cái gì anh cũng thiếu, chỉ có tiền, là tiêu một kiếp nữa cũng không hết.
Một lúc lâu sau, giọng nói thô khàn của Giản Đồng đột nhiên cất lên: “Tôi có thể… làm gì cho anh, để đổi lấy số tiền đó của anh?”
Người đàn ông trên xe ngay lập tức mở mắt kinh ngạc, sau đó liền nở một nụ cười càng thêm ác ý… quá thú vị rồi, yêu tiền, nhưng lại không lấy không?
Nhưng nếu nói thật lòng, những người ở trong bộ quan hệ xã hội, có mấy người là không muốn lấy không số tiền lớn chứ?
“Không cần làm cái gì cả, chỉ cân, ngồi bên cạnh tôi, rồi để tôi đưa em về kí túc xá”
Lời nói động lòng như thế, một cậu chú khôi ngô giàu có, giữa đêm tối nói với người phụ nữ gặp bên đường lời nói như thế, bất luận có thế nào, thì trông cũng rất nồng nàn.
Là một người phụ nữ, nếu không động lòng, thì cũng phải cảm động rất lâu.
Mà người phụ nữ đứng ở bên đường đó, lại cúi đầu xuống, trầm lặng một hồi lâu, dường như đang suy nghĩ tính toán chuyện gì đó. Người đàn ông ngồi trên xe cũng không thúc giục và quấy tầy.
Khoảng 5 phút trôi qua, người phụ nữ ngẩng đầu lên, giọng nói thô khàn chậm rãi nói: “Cậu chủ, tôi nấu cho anh một bát mì hành nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!