Chương 70: Tôi tên là Kane, hãy “Ừm?”
Trong mắt người đàn ông lại hiện lên chút kinh ngạc, một ánh mắt, nhìn chằm chăm vào người phụ nữ đứng bên đường.
Ánh đèn mờ mịt, người phụ nữ đó đứng dưới ánh đèn đường, nhìn xuống hình bóng có chút tĩnh lặng, một mình đứng ở đó, anh suýt thì tưởng rằng, có một bà cụ ngoài 60 đang đứng dưới ánh đèn đó, bởi vì cô, toàn thân, thậm chí là từng chân tơ kẽ tóc, dường như đều lộ ra sự ê chê của một bà cụ tuổi ngoài 60 đã từng trải qua giông bão.
Thế là, sự tìm hiểu ở trong lòng đối với cô, càng hiểu sâu thêm một bước… rốt cuộc, là người phụ nữ như thế nào? Độ tuổi còn trẻ, mà lại trông như một ngọn nến thoi thóp sắp tàn?
` “Kí túc xá… chỉ có mì và hành, còn có mấy quả trứng gà, tôi không còn đồ gì ngon hơn để đem ra tiếp đãi anh rôi”
Trong cơn gió đêm, giọng nói thô khàn, bị thổi tạt vào trong gió, người đàn ông trên xe đột nhiên rung động… người phụ nữ này, thì ra vừa nãy đứng một mình dưới ánh đèn đường, nghĩ lâu như vậy, là vì cô đang nghĩ, cô có thể lấy ra đồ gì tiếp đãi mình, để đổi lấy số tiên đó của mình.
Mà cô nghĩ lâu như vậy, sau đó nói: Trong nhà chỉ còn lại những thứ này, mà cô, lại không thể lấy ra những đồ ngon hơn để tiếp đãi cảm ơn anh.
Đột nhiên, người đàn ông cảm thấy cái xấp tiên đang cầm trong tay, nóng lên lạ thường. Anh liếc xuống nhìn xấp tiền trong tay… số tiên này, trong mắt anh chả đáng là gì, mà người phụ nữ đó nghĩ nửa ngày, lại lấy đồ vật tốt nhất mà cô có thể lấy ra để hoán đổi lấy… một xấp tiền ở trong tay anh mà vốn dĩ anh ây chằng coi nó là gì.
Cho dù một bát mì hành, bên ngoài bán chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Người đàn ông trên xe, nhìn người phụ nữ đứng dưới ánh đèn đường một hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Được.”
Hiếm thấy, anh mở cửa bước xuống xe, đi một vòng đến chỗ ghế phụ lái, tận tay mở cửa xe cho cô.
“Kí túc xá của em ở đâu?”
“Cứ đi thẳng, tôi sẽ chỉ đường, anh lái chậm một chút”
Chiếc xe lái về phía trước, đến đầu đường thì rẽ trái, chạy một lúc nữa, thì dừng ở một khu nhà ở cũ kĩ.
Hai người bước xuống xe, người đàn ông chau mày: “Em sống ở đây sao?”
“Ừm. Ở đây cũng khá tốt” Có một nơi để che mưa chắn gió, cô cảm thấy quá đủ rồi. Vào ngày cô ra tù, điều lo lắng nhất không phải là tương lai sẽ như thế nào, công việc sau này sẽ ra sau, từ khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cổng nhà tù đó, trong lòng cô nghĩ: Tối nay không quay về nhà tù được rồi, tôi phải ở đâu đây?
Đi lên trên tầng, rồi lấy ra chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa mới tinh này, là chiếc khóa mà hậu cần của công ty mới đến đổi vài ngày trước, đưa cho cô chiếc chìa khóa mới.
Cánh cửa được mở ra, đẩy cửa vào, chiếc cửa cũ kĩ phát ra một tiếng “cót két”, “Cậu chủ, mời anh vào”.
Giản Đồng vốn không thích nói chuyện, bởi vì giọng nói của cô… đến cả bản thân cô cũng cảm thấy khó nghe.
“Anh ngồi xuống đây trước đi” Cô đặt đồ ở trong tay xuống, quay người bước vào phòng bếp, chiếc tạp dê màu tím, đương nhiên không phải là loại sặc sỡ đa dạng của người trẻ tuổi hiện đại dùng, mà là kiểu mẫu của ngày xưa, nhìn hơi xấu.
Người đàn ông tìm một chỗ ngồi có thể nhìn vào trong phòng bếp để ngồi xuống.
Tay chân của người phụ nữ đó vốn không được nhanh nhẹn, nhưng lại đun nước, nấu mì, cắt hành, vét mì, đổ dầu, rắc hành vào trong nồi đâu vào đấy… Lặng lẽ nhìn, anh ấy muốn ngay lúc này chạy đến ôm chặt bóng hình ấy từ phía sau.
Một bát mì hành nóng hổi, bên trên còn rắc một chút hành tươi màu xanh, rồi thêm một quả trứng gà lòng đào.
“Anh ăn thử đi”
“Em không ăn à?”
Giản Đồng mỉm cười lắc đầu, rồi lau sạch tay đi: “Lúc ở công ty tôi đã ăn rồi” Mà ăn nữa, thì sẽ lãng phí đồ ăn.
Người đàn ông ăn sạch sẽ bát mì, mới đặt đôi đùa cầm trong tay xuống: “Rất ngon.” Anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy nói: “Em làm rất có tâm: “Trước kia, có một người, đặc biệt thích ăn mì hành, tôi liền nghĩ, đợi sau khi tôi học cách nấu, thì nhất định sẽ nấu cho anh ấy ăn.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó… cậu chủ anh là người đầu tiên ăn mì hành do tôi nấu”
“Vậy em thì sao? Tôi không phải là người thứ hai sao?”
“Tôi à, vừa ăn hành thì liên ngứa ngáy toàn thân, có thể là do cơ địa của tôi không hợp.”
“..# Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu: “Em cứ luôn gọi tôi là cậu chủ, vậy em biết tên tôi là gì không?”
“Khách hàng vẫn là khách hàng, tên là gì, nhiều nhất thì thêm tên xưng hô ở trước cậu chủ, “cậu chủ’ trở thành “cậu chủ Lý”, cậu chủ Trương”, ‘cậu chủ Vương’ mà thôi” Tên là gì họ là gì, đối với cô mà nói, có quan trọng sao?
Đôi mắt màu cà phê của người đàn ông sáng lên, rồi lấy ra chiếc ví da, cầm ra một xấp tiền, “Trao đổi với em”, vừa nói, vừa đặt xấp tiền đó trước mặt Giản Đồng: “Hãy nhớ rõ tên của tôi, tôi tên là Kane. Số tiền này, là số tiền để trao đổi với việc em phải nhớ tên của tôi”
Giản Đồng nhìn vào xấp tiền trước mặt…ngẩn người ra.
Rồi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt: “Chỉ cần… nhớ tên của anh sao?”
Từ lúc nào, mà tiền, lại dễ kiếm như thế?
Giản Đồng vẫn không hiểu, có những chuyện, cô ấy không hiểu, nhưng, nếu như Tô Mộng ở đây, nhất định sẽ hiểu ra.
Đôi mắt màu cà phê của Kane sáng lên, đột nhiên mỉm cười: “Đương nhiên” Không thể nào.
chỉ cần nhớ tên của anh ấy được… đây là con thú săn mà bây giờ anh ấy dốc lòng săn bản.
Tên… chỉ là bước đầu tiên.
“Không còn sớm rồi, tôi phải đi đây” Kane đứng dậy, anh thật sự rất cao, Giản Đồng đứng bên cạnh anh, trông thấp hơn anh cả một cái đầu.
“Cậu chủ Kane, tôi tiễn…” anh, chưa nói hết câu, Giản Đồng mở to mắt, trán của cô nóng lên, đột nhiên, chìa tay ra đẩy người đứng ở trước mặt, một tay che lên cái trán vừa được anh hôn: “Anh làm gì thế!”
Vết thương mới đó, chỉ vừa mới được cắt chỉ mà thôi.
Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là… anh ấy thậm chí có thể hôn lên môi của cô, trừ chỗ không thể này ra!
Cả người Giản Đồng run rẩy.
Sự tức giận trước giờ chưa từng có, vẻ mặt căng thẳng của cô, đã phản bội tất cả của cô.
Kane không trả lời mà hỏi ngược lại, nheo mắt nói: “Không được sao?”
Không đượ!
cĐương nhiên là không đượ!
c Cô tức giận đến mức hai mắt đỏ cả lên, mạnh rẽ chỉ tay về phía cửa: “Không còn sớm rồi, cậu chủ Kane, mời cậu về cho”
“Tôi sẽ không xin lỗi em đâu.” Chiếc cằm tinh tế của Kane hơi hơi hếch lên, trên khuôn mặt khôi ngô, tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Quay người, lúc đôi chân thon dài sải bước đến cửa nhà của Giản Đồng, thì dừng lại: “Vết thương không chữa trị, thì sẽ bị nhiễm trùng đấy”
Câu nói đầy ẩn ý.
Đôi mắt đỏ ửng của Giản Đồng, nhìn về phía người đàn ông dần biến mất sau cánh cửa, hơi thở của cô có chút gấp gáp, bên tai vẫn văng vắng câu nói cuối cùng của anh nói.
“Liên quan gì đến anh! Liên quan gì đến anh!”
Anh thì biết cái gì! Chữa trị? Chữa trị thế nào! Bộ dạng tàn tạ như quỷ của cô ấy bây giờ, thì chữa trị thế nào! Lấy cái gì để chữa trị!
Cánh cửa vẫn mở, Giản Đồng hít một hơi sâu, rồi chậm rãi thở ra, từ từ đi lên phía trước, cầm vào tay vịn của cửa, rồi đóng cửa vào.
Ngoài cửa có tiếng đập mạnh, khiến cô ấy lảo đảo hai bước.
“Trân Mộc Mộc?”
Ngoài cửa, Trân Mộc Mộc trông như ác quỷ, “Giản Đồng, một kẻ giả nhân giả nghĩa!”.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!