Đỗ Thanh Vy lạnh lùng nhìn anh ta, thảo nào anh ta và Chu Đình Nam gọi anh ta bằng tên, hóa ra là bạn thân, nhưng thấy anh ta đã trở thành người đứng đầu hải quan có lẽ cũng không phải như mấy tay ăn chơi trác táng kia. Đỗ Thanh Vy lịch sự đáp lại cái bắt tay, đồng thời nói ngắn gọn tên mình: “Đỗ Thanh Vy.”
“ Hả?” Đôi mắt của Lý Hải mở to, “Ồ, anh xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy anh thật thô lỗ.” Anh ấy liên tục bắt tay cô với nụ cười ngại ngùng trên môi.
” Cậu biết vừa rồi lỗ mãng còn không mau buông ra, có ý tứ gì?”
Lý Hải vội vàng buông tay cô ra, dùng tay đấm lại Chu Đình Nam: ” Đồ khốn nhà cậu, sao không nói sớm, cậu làm tôi thất lễ trước mặt em dâu rồi.”
“Hừ cậu mù tự không nhận ra, sao có thể trách tôi?”
“Không, cái này, em dâu so với ngày cưới còn đẹp hơn nhiều, ha ha.” Lý Hải cười cười nói.
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Lý Hải, cô cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Thấy cô cười, Lý Hải cũng thoải mái hơn rất nhiều, “Thôi, em dâu chúng ta cùng ăn nhé. Anh em bạn bè nhưng vẫn còn chưa biết nhau, cứ coi như buổi hôm nay để làm quen đi.”
Đỗ Thanh Vy nhìn Chu Đình Nam, cô đã kết hôn với anh lâu như vậy, nhưng anh ấy chưa bao giờ đưa cô bước vào vòng cuộc sống của anh.
Chu Đình Nam đi tới, lấy chìa khóa xe trên tay cô, mở cửa xe: “Đi thôi, chúng ta cùng đi, nếu không cậu ta phiền phức lắm.”
Chu Đình Nam mở cửa cho Đỗ Thanh Vy lên ghế phụ rồi lái xe rời đi. Trên xe hai người đàn ông nói rất nhiều chuyện khác nhau từ việc làm ăn đến cuộc sống.
Sau cùng Lý Hải nói: “Tôi không lái xe đến đây đâu, lát nữa cậu phải đưa tôi về.”
Đỗ Thanh Vy bây giờ mới biết mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt, chuyện gì cũng nói với nhau. Khi hai người kết hôn, Lý Hải cũng là một trong những người phù rể.
Đỗ Thanh Vy đi theo họ vào một phòng riêng sang trọng của nhà hàng, Lý Hải rất nhiệt tình, rót trà và đưa nước, điều này thực sự khiến cô cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Lý tổng, đừng khách khí như vậy, tôi tự mình làm được.”
“Ôi, em dâu đừng gọi anh như vậy, cứ gọi anh là Hải.” Lý Hải định ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Đỗ Thanh Vy.
“Cút ngay, đây là vợ tôi, cậu không cần niềm nở như vậy đâu?” Chu Đình Nam đẩy anh ấy ra, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thanh Vy.
” Đình Nam tất cả là lỗi của cậu, cậu kết hôn đã gần một năm rồi, còn không sớm đem em dâu ra ngoài cho mọi người biết nhau, hôm nay lại để cho tôi xấu hổ như vậy.”
“Tại sao phải cho các người làm quen với vợ tôi?” Chu Đình Nam cười cười, cầm chén đĩa trước mặt cô lên, dùng khăn ăn lau sạch sẽ, sau đó đặt từng cái một trước mặt cô trông rất tự nhiên, như thể đó là một thói quen.
Cô chỉ biết ngồi mỉm cười nghe hai người đàn ông to xác cãi nhau từng câu mà trong lòng nhói lên một cách khó hiểu.
” Đình Nam, cậu khác rồi đây là lãng tử quay đầu sao?” Lý Hải nhìn hai người với ý nghĩa sâu sắc.
“Khác biệt là gì?”
” Cậu không nhận ra rằng mình đã thay đổi rất nhiều sao?”
” Mẹ nhà cậu, tôi thay đổi cái gì ?” Chu Đình Nam cười cười.
Lúc này Lý Hải bắt đầu đen rượi rót ra cho mỗi người một ly
” Em dâu, anh mời em một ly coi như lần đầu gặp mặt.”
Đỗ Thanh Vy cũng định uống thì bị Chu Đình Nam chặn lại, “ Lát em còn phải lái xe.
“ Ồ vâng.” Đỗ Thanh Vy bỏ ly rượi xuống áy náy nói, “ Em xin lỗi không thể uốn rượi vì lát nữa còn phải lái xe ạ.”
“Ha ha, không sao vậy en dâu muốn ăn gì thì cứ gọi nhé.”
Đỗ Thanh Vy không phải là người quá nhút nhát, nhưng cả bữa tối cô không nói một câu nào, cũng không ăn nhiều chỉ chú ý lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người. Cô muốn biết nhiều thứ hơn về Chu Đình Nam.
Cô cảm thấy Lý Hải là một người đàn ông rất hài hước và dễ gần, nhưng khi anh ấy và Chu Đình Nam nói về vấn đề kinh doanh, ánh mắt của cả hai đều lóe lên sự nguy hiểm giống nhau, và bữa ăn kết thúc trong bầu không khí thoải mái.
Trước tiên cô lái xe đưa Lý Hải trở lại tòa nhà hải quan, khi anh ấy bước xuống xe vẫn còn rất nhiệt tình nói với cô: “Em dâu hôm nay không có nhiều thời gian, khi nào rảnh anh sẽ đãi em một bữa thật ngon. Ợ.”
“ Vâng, cảm ơn anh.”
“ Thôi được rồi, cậu nhanh chóng cút vào trong đi đồ bợm rượi. Sao lại nói với vợ tôi nhiều như vậy” Chu Đình Nam ghét bỏ mắng.
“ Cậu…ợ vừa vừa phải phải thôi.”
“ Anh đi cẩn thận em đưa Đình Nam về trước ạ.” Cô nói xong thì khởi động xe rời đi, cô thật sự không muốn nghe hai người đàn ông to xác này lại tiếp tục cãi nhau nữa.
“Bà xã.” Chu Đình Nam buông lỏng dựa vào lưng ghế, trong mắt lóe lên tà hỏa. Anh khẽ gọi em
“Hả?” Cô nheo mắt nhìn anh, lại nhìn về phía trước và tập trung lái xe.
“Vợ.” Anh lại gọi.
“Gì?”
“ Chúng ta nhanh về nhà thôi?” Anh nghiêng người về phía cô hà hơi rượi lên mặt cô, bàn tay nóng hổi chạm vào chân cô dường như đang muốn tiến sâu hơn
Đỗ Thanh Vy giật mình đạp phanh gấp khiến cả hai cùng lao về phía trước. Nhờ có dây an toàn, nếu không đã bị đập đầu vào kính rồi.
“ Anh bị điên sao. Không muốn sống nữa thì để em sống”
Cô nhìn anh chằm chằm, tim đập thình thịch vì sợ. Có tiếng còi ô tô inh ỏi phía sau, cô quay lại nhìn thì thấy tài xế ô tô phía sau thò đầu ra quát tháo gì đó. Cô vội vàng khởi động lại xe đưa anh về nhà.