Vừa đi lấy nước về, cô đã thấy cửa phòng làm việc của Chu Đình Nam mở toang, vừa bước tới cửa cô mới phát hiện bầu không khí bên trong căng thẳng chưa từng thấy. .
Nhìn thấy Chu Đình Nam đứng ở giữa phòng với vẻ mặt ủ rũ, còn Anna cúi đầu lau nước mắt sau lưng anh, mẹ chồng cô cũng có vẻ rất tức giận.
“Có chuyện gì thế?” Đỗ Thanh Vy bối rối nhìn chiếc phích nước của mình và hỏi một cách kỳ lạ.
“Không, không có gì.” Mẹ chồng hốt hoảng nói.
Nhìn hai người kia Đỗ Thanh Vy tự động đoán ra việc có lẽ họ làm việc xấu xa bị mẹ bắt gặp
Cô giả vờ không biết làm sao, cười nói với mẹ chồng: “Mẹ vào phòng đi, con pha trà cho mẹ, con pha trà rất ngon”.
Khi cô đưa trà cho mẹ chồng, cuối cùng bà không kìm được mà nắm lấy tay cô và nói một cách buồn bã: “Vy, chúng ta đừng làm công việc này nữa, về nhà với mẹ đi”.
“Mẹ đừng tức giận, mẹ cứ giả vờ như không thấy đi.” Cô rót cho mình một tách trà khác, sau đó ngồi bên cạnh mẹ chồng, cười vô tâm nói.
Mẹ chồng kinh ngạc nhìn cô không thể tin được hỏi: “Vy, con không giận à?”
Cô cúi đầu nhấp ngụm trà nóng để che đi hơi ẩm tràn vào mắt.
“Mẹ, một người phụ nữ vô tâm sao có thể tức giận?” Cô ủ rũ nói, trên mặt nở nụ cười tự giễu.
“Vy, con…” Mẹ chồng hoàn toàn sửng sốt, không ngờ cô là người suốt ngày cười đùa lại nói ra những lời đau lòng như vậy.
” Thanh Vy, ý con là sao? Quan hệ của con thế nào rồi?” Giọng mẹ chồng run run, các cơ trên mặt bà run lên bần bật. Cô cố gắng ngẩng đầu buồn bã nhìn người mẹ chồng thương mình như con ruột, những giọt nước mắt cố kìm nén mấy ngày nay cuối cùng cũng tuôn rơi.
“Mẹ, con rất hiểu lo lắng của mẹ. Mẹ không muốn con đến công ty là vì sợ con biết Chu Đình Nam là người như thế nào. Các mẹ sợ anh ấy sẽ ly hôn lần thứ tư.” Nỗi bất bình trong lòng cô cuối cùng cũng bộc phát.
” Con biết Chu Đình Nam không yêu con. Các người ép anh ấy lấy con. Con đã sống chung với anh ấy lâu như vậy, con có thể cảm nhận rõ ràng sự chán ghét và lạnh nhạt của anh ấy. Con sẽ không nói ra, bởi vì không muốn nói ra. Bố mẹ rất tốt con không muốn bố mẹ suốt ngày phải tức giận rồi lại buồn sinh bệnh”.
“ Con không muốn bố mẹ nhìn con với ánh mắt thương cảm.” Thực ra trong lòng cô đang tự nói với mình, dù nuôi cô hơn 20 năm như vậy nhưng bố cô ông cũng có thể dứt khoát đẩy cô vào hố lửa này, vậy cô có tư cách gì mà trách cha mẹ của người khác? Đối với bố mẹ chồng, cô rất biết ơn họ.
Đã không biết bao nhiêu lần, khi Chu Đình Nam về muộn cô đều ngửi thấy rõ ràng mùi phấn son trên người anh ấy, nhưng cô có thể làm gì đây? Cô có thể nhận được gì khi làm ầm lên? Ngoại trừ bỏ qua cô còn có thể làm gì? Ngoại trừ khống chế trái tim của chính mình không bị mê hoặc nữa, hay là tự dặn lòng không được yêu anh, cô còn có thể làm cái gì?
Cô cũng âm thầm hạ quyết tâm ly hôn với anh mặc kệ sự phản đối của người nhà, nhưng mỗi lần nghĩ đến ánh mắt hung dữ của bố, cô lại chùn bước, thói quen luôn ngoan ngoãn hơn 20 năm không dễ thay đổi. Cô vẫn là không đủ sự dũng cảm để đối diện với khuôn mặt vô tâm của ông.
Hết lần này đến lần khác cô đều tự trách mình, nhưng dần dần cô dường như đã quen chọn cách phớt lờ, chọn cách thờ ơ mặc kệ cuộc hôn nhân của mình, mặc kệ anh ấy luôn tự nhủ rằng bản thân mình không được yêu anh. Nhưng cuối cùng vẫn không giữ được trái tim của mình?
Mẹ chồng khóc, nước mắt chảy dài trên làn da được bảo dưỡng tốt của bà và nhỏ xuống mu bàn tay cô.
” Thanh Vy, đứa trẻ tội nghiệp, mẹ biết chúng ta đã làm khổ con, chúng ta cũng không thể làm gì khác được. Đứa trẻ Đình Nam từ nhỏ đã bị tổn thương về mặt tâm lý, nên nó đã tự nuông chiều theo ý muốn của bản thân. Chúng ta cũng đánh cũng mắng nó. Lúc vội vàng không suy nghĩ kĩ, chúng ta mới cưới vợ cho thằng bé…nhưng mà khi cưới về không ai trong số họ chịu được sự vô lý của nó, cuối cùng tất cả đều bỏ đi. Vậy nên bố mẹ mới bàn bạc với bố mẹ con quyết định cho con kết hôn với Đình Nam, bố mẹ nghĩ khi có một đứa con có lẽ thằng bé sẽ thay đổi tính nết
Đỗ Thanh Vy cười khổ: “Mẹ, mẹ cho rằng đứa trẻ có thể thay đổi được con người của anh ấy sao? Nếu không thay đổi được sau này đứa trẻ ấy sẽ phải sống một cuộc sống thế nào? Hơn nữa, mọi người làm như vậy có phải không công bằng với con không?”
“Bởi vì khi con còn nhỏ, Đình Nam rất thích con, thằng bé thích cùng con chơi trên ruộng, cùng con trong sân điên cuồng đuổi nhau, cũng thích tắm rửa cho con.”
“ Người lớn chúng ta rất bận rộn, mẹ nhớ có một lần, thằng bé vừa tắm cho con vừa nói, em giống như một con búp bê có nam châm, mềm mại dịu dàng, thằng bé rất thích con nhất định lớn lên sẽ cưới con.”
Lời mẹ chồng nói khiến cho Đỗ Thanh Vy cảm thấy vô cùng hoang mang. Tại sao hai người biết nhau? Tại sao cô lại không có ấn tượng gì cả?
“Xảy ra lúc nào? Tại sao con không thể nhớ được?”
Mẹ chồng như chìm vào ký ức xa xăm: “Khi đó con hơn một tuổi, đáng yêu như búp bê, Đình Nam ngày nào mở mắt ra cũng tìm con ngay. Thằng bé thích con đến nỗi suốt ngày bám theo sau lưng mẹ con như một cái đuôi nhỏ, lúc đó các cô chú trong quân doanh đều trêu chọc, rằng thằng bé có lẽ đuổi theo để đòi rước con về làm vợ. Còn con khi ấy cũng có vẻ rất thích thằng bé. Hôm nào mà Đình Nam không đến nhà con, con sẽ khóc lóc đến khi nào thằng bé xuất hiện mới thôi, vì vậy chúng ta chỉ có thể để Đình Nam sống trong nhà con. Khi đó, bố con thường xuyên ở bên ngoài làm nhiệm vụ không thể về, mẹ con rất bận rộn, là thằng bé đã giúp mẹ trông con để bà ấy có nhiều thời gian làm việc hơn.”
Đột nhiên bà trầm ngâm một lúc lâu như chìm vào một kí ức nào đó, không thể thoát ra được.
“ Mẹ!”
“ Sau đó bố con đổi ngành chuyển đi nơi khác, hai người chia tay từ đó, chúng ta cũng tình cờ biết được Đình Nam vẫn còn giữ một bức ảnh của thằng bé và con khi còn nhỏ, vì thế nên mấy người lớn chúng ta đã đưa ra một quyết định làm khổ con rồi.” Bà không kiềm chế được mà bật khóc nức nở.