“Chỉ dựa vào cậu?”
” Hả, làm sao vậy? Các cậu không tin tôi sao?”
“Đừng nói nữa, dựa vào đầu óc của Đức Kiên nói không chừng thật có thể trở thành lão đại.”
“Ha ha……” Hai người đàn ông trêu chọc khiến cho Đức Kiên tức giận phừng phừng.
Thấy Đỗ Thanh Vy chăm chú lắng nghe Bạch Dương tiếp tục: “Lý tưởng của anh trai em lúc đó là vào quân đội và trở thành một đại tướng trong tương lai. Thật không ngờ, tất cả những điều này đã bị thay đổi bởi cô gái tên Lưu Hồng Diễm đó.”
Chu Đình Nam thuộc dạng đầu óc thông minh, học nhanh nhớ lâu không quên, bình thường nghịch ngợm nhưng điểm số luôn nằm trong top tốt nhất, vì gia đình có thế lực nên anh thường xuyên vi phạm kỷ luật nhưng trường cũng chỉ làm ngơ, chỉ cần không gây ra chuyện gì nghiêm trọng, nhà trường sẽ bỏ qua cho anh.
Anh ấy là một kẻ chuyên bắt nạt người khác ở trường, thậm chí còn nổi tiếng là ma vương trong xã hội, anh lớn lên trong một khu quân sự khi còn nhỏ, cha anh đã gửi anh đến tham gia các khóa huấn luyện thể chất khác nhau, hầu như không ai dám để gây rối với anh.
Kể từ khi Chu Đình Nam và Lưu Hồng Diễm ngồi cùng bàn, anh phát hiện cô gái này rất im lặng, bình thường cô ấy cơ bản không nói chuyện, chỉ im lặng học, nhưng cô ấy dường như học không tốt thường nhíu mày trước những câu hỏi không mấy khó khăn đối với anh.
Cô gái xinh đẹp thì thường đem đến những rắc rối không cần thiết, nhưng cô gái này chỉ im lặng chịu đựng, không bao giờ dám chống lại hay phàn nàn với giáo viên.
Trong giờ học tiếng Anh ngày hôm đó, suy nghĩ của Chu Đình Nam lại bay bổng đén những nơi khác nhau. Ngay lúc anh đang tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ lung tung thì cô gái bên cạnh nhẹ nhàng chạm vào người anh.
“ Cô làm cái gì vậy?” Mơ tưởng đột nhiên bị cắt đứt khiến Chu Đình Nam không thèm để ý đến chính mình có ở trong lớp hay không, lập tức hung ác mắng.
Mặt Lưu Hồng Diễm đỏ bừng, trong mắt lập tức đọng lại một tầng sương mù, rụt rè nói: “ Thầy giáo gọi cậu.” Nói xong lại cúi đầu xuống.
Chu Đình Nam nhìn thấy hai giọt nước mắt trong suốt rơi trên cuốn sách đang mở.
Anh lười biếng ném ánh mắt về phía giáo viên tiếng đang đứng trên bục giảng, giáo viên tức giận vỗ bục giảng: ” Chu Đình Nam, anh làm cái gì vậy có biết đang trong lớp học không?”
” Thầy biết mà, em không thích học bài thầy dạy ?”
” Vậy thì cút ra ngoài!” thầy giáo tức giận không nói nên lời.
Chu Đình Nam thản nhiên đứng dậy, tùy ý đi ra khỏi phòng học. Trong giờ tự học buổi chiều, Chu Đình Nam gọi Đức Kiên: ” Kiên, cho tôi mượn ghi tiếng Anh của cậu”
Đức Kiên đưa sách ghi chép của mình cho Chu Đình Nam.
“Mẹ kiếp, cậu viết cái quái gì vậy ? nhìn thế nào?” Đức Kiên ghi chép toàn mũi tên với cả biểu tượng.
“Ai bảo cậu xem, tôi có thể hiểu được đã đi mượn rồi còn kén cá chọn canh.” Đức Kiên khinh thường giễu cợt anh.
Chu Đình Nam ném lại quyển vở cho cậu ta, đang định gọi cho Lý Hải thì Lưu Hồng Diễm nhẹ nhàng đẩy tờ giấy của cô ấy qua, nói bằng giọng như muỗi kêu: ” Xem của tôi đi”
Cô ấy không nhìn anh mà tiếp tục cúi đầu. Chu Đình Nam lấy quyển vở, mở nó ra nhìn thấy chữ viết ngay ngắn gọn gàng, nhìn thoáng qua là rõ ràng.
Anh không khỏi nheo mắt nhìn cô gái cùng bàn, không khỏi ngưỡng mộ nét chữ của cô.
“Cảm ơn.”
Cô ấy không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn anh lập tức cúi đầu làm câu hỏi.
Sau khi Chu Đình Nam chép xong các ghi chú, anh ấy thấy cô ấy vẫn đang tính toán câu hỏi vừa rồi với một cái cau mày nhỏ, anh nheo mắt lại để đọc câu hỏi sau đó cầm bút lên, giải câu hỏi và đẩy nó cùng với các ghi chú công thức cho cô ấy.
Lưu Hồng Diễm đầu tiên là kinh ngạc nhìn anh, sau đó cẩn thận nhìn xem đáp án, đột nhiên lộ ra một nụ cười xán lạn. Nụ cười đó giống như một cơn gió xuân thổi vào trái tim Chu Đình Nam ấm áp và trong trẻo khiến anh có chút sững sờ.
Kể từ đó, Chu Đình Nam đều cố ý hay vô ý giúp đỡ cô ấy, anh không có suy nghĩ nào khác chỉ cảm thấy rằng cô gái này quá yếu đuối, điều này đã khơi dậy mong muốn bảo vệ mạnh mẽ của anh.
Còn Lưu Hồng Diễm chỉ yên lặng tiếp nhận, cũng không nhiều lời, nhưng nụ cười trên môi càng đậm.
Một ngày nọ, sau buổi học thêm ba người ra khỏi trưởng đã tờ mờ tối. Khi ba chàng trai đeo cặp sách đi đến lối vào một con hẻm cách cổng trường không xa, thì nghe thấy tiếng khóc của một cô gái và tiếng cười ác độc của một người đàn ông. Ba người trao đổi ánh mắt, sải bước đi vào ngõ nhỏ.
Trong ngõ nhỏ dưới ánh đèn đường lờ mờ, mấy tên côn đồ đang bắt nạt một cô gái, cô gái bị bịt miệng, khẽ kêu lên một tiếng cuối cùng cũng bị một tên côn đồ động chạm.
” Các người đang làm gì vậy ?”
Bọn côn đồ nghe tiếng, quay đầu lại thấy chỉ có ba người bọn họ, liền uy hiếp: “Đừng xen vào việc của người khác, nếu ảnh hưởng đến việc làm ăn tốt của tao, chúng mày tự gánh hậu quả.” Vừa nói người đàn ông vừa dơ tay biểu thị động tác cắt c.ổ
“Là Lưu Hồng Diễm.” Lý Hải nhìn thoang qua đã nhận được cô ấy.
Chu Đình Nam sắc mặt tối sầm lại, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn đem cặp sách giao cho Đức Kiên chậm rãi đi về phía trước.
“Muốn giết thì làm đi? Nếu giết được tôi tôi vái các người làm bố.” Anh lạnh lùng nói.
“Chết tiệt, là mày đang tìm chết chúng ta cùng nhau lên.” Một trong những tên côn đồ chửi rủa, ngoại trừ một người còn lại đang ôm Lưu Hồng Diễm còn lại lao về phía Chu Đình Nam.
Chu Đình Nam mở thế, đấm như tia chớp giơ chân như gió, cúi đầu trái phải đánh ngay hai tên đang lao đến. Thấy vậy, Lý Hải cũng tham gia trận chiến, hai vị tướng có những cú đánh tuyệt vời, và một vài kẻ mù què như thế này không phải là đối thủ của họ.
Chu Đình Nam lao đến chỗ tên khốn đang ôm cô ấy, giơ chân đá tên khốn đó ra kéo cô gái đang sợ hãi vào trong vòng tay của mình.
“ Nhóc con, mày là thằng chó nào?” Tên cầm đầu từ dưới đất bò dậy, lau đi vết máu rỉ ra từ khóe miệng, hung ác nói.
Chu Đình Nam nhếch mép, cười ngạo nghễ nói: “Tôi đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tôi là Chu Đình Nam đến từ viện quân sự thành phố.” Những người đang hung hãn lập tức sợ hãi.
“Thì ra là cậu Chu, chúng ta mắt kém kém nhìn không ra anh, mong anh rộng lượng tha cho chúng tôi” Bọn côn đồ cầu xin anh.
Lúc này Lý Hải cũng tiến đến, “ Thôi được rồi không cần làm mọi chuyện phiền phức hơn đâu”
Chu Đình Nam lạnh lùng nói: “Nghe rồi truyền tin cho tôi. Cô gái này nằm dưới sự bảo vệ của tôi. Nếu ai dám gây rắc rối cho cô ấy, tôi sẽ khiến hắn chết thảm.”
Anh hùng cứu mỹ nhân năm xưa lần này đã hoàn toàn mang Chu Đình Nam và Lưu Hồng Diễm đến với nhau. Chẳng mấy chốc, mọi người phát hiện ra rằng hai người này ngày ngày không thể tách rời.
Sự mềm mại của cô ấy đã kiềm chế được sự cứng rắn của anh, kể từ khi cô ấy ở bên nhau con ngựa hoang đang chạy trốn dường như có dây cương, và nó dần kiềm chế sự hoang dã của mình.
Không ai có thể nghĩ rằng Chu Đình Nam người luôn coi phụ nữ là tai họa, lại rơi vào rắc rối rất nhanh, và hoàn toàn nghiện sự dịu dàng của người phụ nữ.
Mỗi khi anh mất bình tĩnh, chỉ cần Lưu Hồng Diễm nhìn anh, anh lập tức bình tĩnh lại như thể anh ta đã bị bỏ bùa mê. Cựu quỷ vương bất ngờ thay đổi bản chất đột nhiên trở thành một chàng trai dịu dàng và ân cần.