” Vô đây làm gì? Có lạnh không?”__Rindou chạm nhẹ vào ngón tay cô như để thu hút sự chú ý.
“..m…không lạnh”__ Tani lắc đầu, nếu lạnh thì cô sẽ chui vô một cái nồi rồi nấu sôi chính mình lên, nhưng quấn chặt chiếc hoodie gần 30 độ nãy giờ cũng gần giống như thế rồi. Rindou thở ra một tiếng rồi đưa tay về chỗ cũ :
“Ờ, đợi tớ chút rồi v….”__thanh âm cuối cùng chưa kịp hoàn thiện thì tay Rindou đã tự đưa lên đẩy mạnh vào người Tani, hai cơ thể theo lực đẩy ngã nửa người ra bên ngoài cửa.
Rindou đã học tập được từ anh trai khá nhiều thứ, trong đó có khả năng dự đoán và cảm nhận khi ở trong trận chiến. Cậu biết Tani đang nhìn về hướng nào, vì vậy khi mắt cô đột ngột mở to thì cậu đã biết có đều bất thường và né về phía có vẻ là lựa chọn tốt nhất để không bị thương.
Thân hình khổng lồ bị mất đà lao thẳng ra ngoài khoảng ban công phía trước. Lượng mỡ trên người va xuống gạch rồi rung rung như cười nhạo gã, gã chật vật bám vào lan can để nâng cơ thể nhễ nhại mồ hôi đứng dậy. Rindo phản ứng nhanh hơn, cậu phóng đến giành lấy con dao gọt trái cây trên tay gã nhưng không thể, những ngón tay mập mạp sống chết bám lấy cán dao không buông, thật vô lý khi tay gã trơn tuột vì mồ hôi lại có thể giữ chặt thế, thiếu điều muốn đem lớp da dính vào miếng nhựa luôn vậy. Có lẽ gã cũng cảm nhận được ranh giới cái chết đang gần kề?
Hai thân hình đối lập nhau không ngừng giằng co, mũi dao sắc nhọn không ngừng đổi hướng trên không trung. Tiếng thở hồng hộc từ mồm gã cho thấy gã đã đuối sức, gã nguyền rủa thằng con bất hiếu đang căm phẫn nhìn vào mắt gã. Cứ thế này gã sẽ bị áp đảo mất, không, gã phải dùng hết sức làm một cú dứt điểm. “Được ăn cả, ngã về không”, gã nhủ thầm rồi bất ngờ buông con dao ra và húc vào người Rindou, mục đích là đè cậu xuống và bóp cổ, con dao kia làm gã thấy không yên tâm nên gã đã buông nó ra, gã có chút tự hào với kế hoạch đầy thông minh và nhanh chóng của mình.
Ừ thì, gã mới học hết cấp hai. Cùng với việc cần logic và suy nghĩ nhiều nhất cho bộ não tội nghiệp của gã trong mấy chục năm qua là tính xem gã mua được mấy chai rượu và làm sao để mụ hàng rượu cho gã mua chịu. Gã từng làm việc ở nhà máy, nhưng kí ức về nó bị hơi rượu của hiện tại che phủ tất thảy, chính não gã cũng đã chảy xệ vì dục vọng như chính chủ nhân của nó. Vì vậy, riêng gã thì người ta mong gã đừng nghĩ gì nhiều mà bắt tay làm luôn bất cứ cái gì gã tơ tưởng tới, bởi nếu gã chịu động não, thì những ý tưởng của gã còn ngu ngốc hơn cả khi không nghĩ, và tất nhiên là hậu quả cũng phức tạp hơn.
Rindou bị đẩy bất ngờ nên theo phản xạ, cánh tay đang giơ lên trên không trung theo chiều xiên mà giáng xuống nhằm ngăn chặn người đối diện. Không còn lực ngăn cản, miếng kim loại lạnh lẽo cứ vậy phóng tới hai thân ảnh đang mất đà ngã xuống.
“Phập”__Con dao ngừng lại vì bị lún sâu vào vật cản, âm thanh của nó như một mồi lửa được thả vào trong thùng xăng, châm ngòi cho tiếng thét bùng nổ ngay lập tức.
Tiếng ré của gã như tiếng một con linh cẩu bị bắn, Tani ước gì cô bị điếc tạm thời ngay bây giờ. Gã hất Rindou sang một bên và giật ngửa người ra sau rồi bắt đầu vật vã như một khối thịt khổng lồ. Nước từ mắt mũi và mồm thi nhau chảy xuống và đọng lại ở ngấn cổ của gã, hai tay gã giơ lên trời mà huơ trong khi gào khóc bằng âm thanh chói tai nhất gã có thể phát ra được. Giữa lưng gã chếch về bên trái, máu đã bắt đầu lẫn với mồ hôi loang ra cái áo ngả màu, Gã tựa vào lan can thở nặng nề hơn trước, đôi mắt hằn tia máu dữ tợn nhìn về phía con trai gã đang ngồi cách đó vài bước chân.
Trong lòng Tani bỗng cuộn lên một linh cảm tệ hại, những tiếng khóc than của hai bé trai vọng lại từ cõi xa xôi bám chặt vào trí óc của cô, những vết nứt trên cửa hòa âm với trần nhà rung lên những khúc ca la hét và chửi rủa, gương mặt ghê tởm vặn vẹo quấn lấy tay chân cô chực chờ kéo xuống địa ngục tối tăm, nụ cười bỉ ổi ám ảnh của quá khứ như đang cười vào người đàn ông béo núc đang vật vã ở hiện tại, ánh mắt đỏ lòm đau đớn và căm thù cực điểm như một con thú hoang bị thương đang gầm gừ nhìn người bạn tội nghiệp của cô, có một giọng nói trong đầu cô rầm rì về điều gì đó đáng sợ đến ám ảnh sắp diễn ra, rồi bất ngờ giọng nói ấy đấm vào ý thức cô một cái thật mạnh. Như một người vừa bừng tỉnh từ cơn ác mộng của chính mình, Tani chưa bao giờ chạy nhanh đến thế, cô lao đến lan can với đầu óc trống rỗng và dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh.
____________________
_________________________________
Haitani Ran có một người em trai, thằng bé rất dễ thương và giỏi võ. Ran cảm thấy may mắn khi có người em trai hỗ trợ anh hoàn hảo vậy. Thằng bé và anh đang ở tuổi phát triển, nhưng hai người chưa từng có tình cảm với cô gái nào “khác”. Họ có, một người bạn thực sự, là con gái, luôn sẵn sàng bảo vệ hai người dù cô còn run hơn cả họ, và cô khác biệt. Họ biết thế, mười mấy năm bên cạnh nhau không phải ngắn, họ có nhiều niềm tin để chắc chắn cô đáng tin hơn tất thảy và yêu thương họ hơn bất kì ai.
Nếu ai dám đụng vào anh em Haitani thì một là não có vấn đề, hai là có sở thích bị hành hạ đến chết, ba là thuộc băng đảng lớn muốn thách đấu, bốn là Tani. Bị cô đánh mạnh đến mấy cũng không khiến hai người giận mà còn thấy buồn cười, vui vui, có lẽ vì những cú đánh đó có cả tình cảm giữa bọn họ? RinRin và Tani là hai người đặc biệt, nên chiều hai đứa chút vào một ngày như hôm nay không phải quá đáng.
Bịch pudding lắc lư theo nhịp bước của Ran về phía căn hộ, tiếng sóc kêu lên trên những cành cây thu hút ánh nhìn của anh, Ran đưa mắt tìm kiếm con vật nhỏ bé lẩn giữa tán lá. À, nó kia rồi, đang nghịch ngợm chạy hết cành này tới cành khác. Nhìn giống….Tani! Lúc nhỏ đó cầm tập rượt anh khắp phòng học vì không làm bài cũng gần giống vậy, Ran cười nhẹ với ý nghĩ đó. Thế nào nhỏ cũng tức khi anh kể cho nhỏ nghe..
“Bịch”