“Bịch”
Âm thanh của một thứ to lớn và mềm mại đập xuống đất che khuất tiếng va chạm giữa hai vật cứng dù chúng phát ra cùng một lúc. Ran giật mình quay về phía sau, trước mặt cậu là một đống thịt khổng lồ mang hình hài con người, à không, là đống mỡ mới đúng. Người bình thường sẽ sợ chạy mất dép, nhưng dù gì Ran cũng có thể đánh chết người không ghê tay, vì vậy sau vài giây khựng lại, Ran đảo mắt bốn phía để đảm bảo không có ai xung quanh. Anh thận trọng bước tới xem xét tình hình và hơi cau mày khi nhận ra đống mỡ nằm đó có khuôn mặt của lão cầm thú anh quen.
Ran không cảm thấy thương xót hay sợ hãi, gã đã ngừng thở rồi, nhưng sao lão lại từ trên trời rơi xuống? Say rượu nên đi lung tung đúng lúc thần xui xẻo thay lan can ngoài ban công sao? Thế thì đáng lắm, một người như gã sống chỉ tốn oxi của trái đất. Nhưng hình như không phải, ngực trái của gã có một đốm nhô lên khỏi chiếc áo ngả màu. Ran đưa mắt lại gần quan sát kĩ hơn, nó…nhọn, cứng như kim loại, nhưng thứ hợp lý nhất có khả năng trồi ra như thế này là mũi dao. Máu bắt đầu loang ra xác định suy đoán của Ran, nếu đây là đầu dao, vậy thì phần còn lại đang ở bên trong người gã…
Ran đứng phắt dậy, em trai và người bạn thơ ấu xuất hiện ngay lập tức trong đầu anh, gã ngã từ trên tầng. Không phải bây giờ hai đứa đang ở trên đó lấy tài liệu sao? Chân của anh từ từ quay về phía cửa rồi tăng tốc chạy lên cầu thang, đầu thầm cầu nguyện không gặp bất kì dấu vết con người nào trên đường đi. Tiếc thay, dấu vết thì không có, nhưng xuất hiện không chỉ một, mà là hai người ở nơi anh đến.
Rindou đang ngẩn người ngồi dưới đất khi anh trai lao đến, Tani cũng chẳng khá hơn gì, hai người bốn mắt nhìn nhau như thể mọi chuyện là một giấc mơ dài hư ảo. Nhưng Ran thì tỉnh táo, anh biết tuy ít người qua lại khu này, nhưng người đi đường nhìn vào cũng đã thấy cái xác nằm ngay sân chung cư. Cảnh sát sẽ tới đây sớm, có thể nhanh hơn nhiều vì hai anh em vừa mới tiễn một thằng vào bệnh viện gần tiếng trước, và có khả năng họ sẽ truy tìm hung thủ của hai vụ luôn, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tốt nhất đừng để bị liên lụy thì hơn. Thế là sau khi giật mình tỉnh ra thì Tani và Rindou đã thấy mình bị kéo đến một bãi đất trống gần đó.
“Được rồi…”__Ran chặn hai cái miệng sắp mếu máo và thanh minh trước mặt__”Rindou, kể anh nghe chuyện gì đã xảy ra? Sao Tani lại rách rưới thế kia còn em thì cởi trần hả ???”
____________________________________
Tani trèo lên ngồi dựa vào những ống bê tông bên cạnh, miệng ngậm từng thìa pudding mềm mại, vị ngọt nhẹ và hơi béo tan trong miệng khiến cô thấy dễ chịu. Cô đã thực sự bình tĩnh bây giờ rồi, khoảng thời gian trước đó sẽ trở thành vết đen siêu to trong kí ức đây, Tani nghĩ rồi thở dài.
Cách vài bước chân, anh em nhà Haitani đang nói chuyện với nhau, không ai có tâm trí để tranh giành pudding với cô cả, nhưng cô vẫn quyết định sẽ để lại hai hộp. Ran tiến về phía cô, lặng lẽ quan sát con người đang mở to hai mắt nhìn mình trong khi tay vẫn chậm rãi đưa pudding lên miệng. Mắt cô tròn và sáng như viên ngọc anh thấy trong những cửa hàng đắt đỏ trên phố, đôi mắt có hồn và trong sáng như chủ nhân của nó, ‘sạch’ đến mức ngốc luôn.
Haiz, con nhỏ này đúng là trẻ con quá mức, ánh mắt “nhìn-cái-gì, ăn-pudding -không” của nó là sao chứ?
Ran ngán ngẩm nhìn vật nhỏ trước mặt, nghe Rindou kể thì chắc nhỏ này sợ quá hóa rồ luôn rồi, cũng may em trai đến đó trước, nếu là anh thì giờ đống nằm ở dưới sân chung cư không còn hình người đâu. Người thân của anh em Haitani này, đụng vào mà dễ à?
Tani vẫn nhìn chăm chú vào Ran khi anh xếp vỏ pudding gọn vào túi, cô chỉ đang tò mò anh sẽ phản ứng như thế nào thôi,nhưng Ran bình tĩnh hơn cô tưởng. Anh ngồi lên một cái ống khác và Rindou cũng đi đến an tọa bên cạnh cô, giọng cậu hơi trầm:
“Được rồi, có vẻ cậu đã để quên xấp đề có tên ba chúng ta ở lại đó, và dấu vân tay…”
Tani xác nhận điều đó đúng
“…nên có thể, chúng ta sẽ bị tình nghi. Sẽ hơi khó khăn nhưng đã bước vào băng đảng thì sớm muộn cũng phải tránh mặt cảnh sát thôi”__Rindou nuốt nước bọt, cậu không thấy tội lỗi vì lão ấy chả tốt lành gì, thế nhưng anh em cậu chỉ mới lên chức vài tiếng trước, và người làm Tani sợ ít nhiều cũng liên quan đến họ. Ran tiếp lời em trai:
“Nên Tani, cậu đi lấy chút đồ cần thiết ngay đi rồi chuyển sang căn cứ của Roppongi ở chung với bọn tớ !”
Tani ngẩng đầu lên nhìn Ran, rồi lại quay sang Rindou, ánh mắt hai người kiên định và cứng rắn, dù cho có chút sợ hãi. Sau cùng, Tani đáp ánh mắt xuống mặt đất. Họ vẫn chỉ là những thiếu niên 13 tuổi, trại giáo dưỡng, nhà tù, thậm chí là ghế điện, những thứ đó là đích đến cho tội lỗi của họ. Nhưng hai người đã tạo ra một ngã rẽ khác ít tối tăm hơn, mà thực ra chờ đợi họ là sự vô định, không thể vươn lên không thể tự do. Ba người sẽ phải trốn tránh xã hội như những tội phạm bị truy sát! Tani rùng mình.