Chương 397: Bình giấm
Mặc Tây Quyết Nghe tiếng người vào phòng, Mặc Ngôn quay đầu lại. Thấy Mặc Tây Quyết vào, cậu lập tức chạy tới kéo lấy tay anh đến xem tác phẩm cát mình mới làm.
“Ba ơi, ba mau vào đây xem con mới làm gì này!” Mặc Ngôn chỉ vào tác phẩm của mình nói với Mặc Tây Quyết Đó là tòa lâu đài chỉ được xây bằng cát đen.
Không, nói chính xác hơn là rất nhiều lâu đài cát đen và có vài tòa lâu đài được xây trên hòn đảo nhỏ.
Cát đen, chỉ có ở Iceland.
Mặc Tây Quyết ngồi trên tấm thảm ôm con trai vào lòng rồi khẽ hỏi: ” Mặc Ngôn thích ông nội Dục không?”
“Thích a!”
“Thích bác cả không?”
“Thích a!”
“Thích ông ngoại không?”
“Thích a!”
“Thích ông nội không?”
“Dạ thích a!”
“Thế con thích ai nhất trong số họ nào?” Mặc Tây Quyết bỗng đưa ra một câu hỏi khó đoán.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn lập tức đáp ngay không hề nghĩ ngợi: “Mẹ a! Với cả ba ba nữa!”
Mặc Tây Quyết cười nói: “Nếu có một cô gái giống hệt mẹ đứng trước mặt con thì con có thích bạn ấy không?”
“Giống hệt mẹ con luôn ạ, nhưng không phải là mẹ ư?” Có thể thấy Mặc Ngôn không hiểu Mặc Tây Quyết đang nói về điều gì.
Mặc Tây Quyết cổ nhẫn nại giải thích với con trai: “Không phải mẹ mà là một cô gái khác, cô ấy dịu dàng và xinh đẹp hệt như mẹ con vậy.”
Mặc Ngôn hiểu ra, cậu gật đầu nói: “Thích ư? Nhưng con không biết gì về bạn ấy thì tại sao phải thích bạn ấy a?”
Vẻ khinh thường và lạnh lùng hiện ra trên mặt cậu trông chẳng khác gì Mặc Tây Quyết phiên bản nhỏ. Mặc Tây Quyết bật cười: “Thế thì con thích người giống ông Dục ư?”
“Con thích người xinh đẹp.” Mặc Ngôn cười hì hì nói: “Ông Dục trông đẹp thiệt là đẹp ấy, đẹp hơn bác cả nhà mình luôn. Cả lại ông Dục còn biết nhiều thứ lắm lắm.”
Mặc Tây Quyết quyết định tiếp tục thăm dò thế giới nội tâm của con trai: “Thế thì con thích chơi với ông nội Dục vì ông đẹp và biết rất nhiều thứ đúng không?”
Mặc Ngôn liên tục gật đầu: “Đúng thế, chính xác là vậy đó! Ba ba cũng thông minh ghê nha!”
Đầu Mặc Tây Quyết đầy vạch đen, cái gì gọi là cũng thông mình ghê ha? Thằng bé này…
“Thế hôm nay con đi chơi có nhớ tới ông Dục không?” Mặc Tây Quyết cân nhắc từ ngữ rồi mới lên tiếng hỏi Mặc Ngôn.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn lập tức gật đầu thừa nhận ngay: “Rất rất nhớ luôn!”
Mặc Tây Quyết cảm thấy sợi dây thần kinh nào đó trong đầu mình lại đứt phăng.
“Nhưng con nhớ cả ông nội và ông ngoại ở nhà nữa.” Bạn nhỏ Mặc Ngôn lại bổ sung thêm đoạn sau.
Sợi dây thần kinh vừa đứt bỗng chốc được nối lại và hoạt đồng bình thường.
Thì ra là thế, thì ra anh và Ngôn Tiểu Nặc đã quá đa nghi.
May mắn hơn nữa là con trai của anh hết sức bình thường, thằng bé không ép vợ chồng anh phải chấp nhận một sự thật không dễ nuốt tí nào. Mặc Tây Quyết cảm thấy cuộc nói chuyện này hết sức trọn vẹn, anh hôn lên hai má nhỏ của Mặc Ngôn: “Con trai bảo bối ngủ ngon nhé.”
Mặc Ngôn ngạc nhiên, tuy bình thường ba ba cũng tốt với cậu nhưng chưa bao giờ gọi cậu là “bảo bối” như mẹ hay gọi. Cậu bé cười tươi hơn: “Ba ba ngủ ngon.”
Mặc Tây Quyết rời khỏi phòng Mặc Ngôn, dường như bước chân anh cũng nhẹ đi rất nhiều.
Trở về phòng ngủ chính, Ngôn Tiểu Nặc đã chìm vào giấc ngủ.
Chiếc chăn nhung lụa mỏng là họa tiết hoa hồng được thêu bằng chỉ màu hồng nhạt làm tôn lên gương mặt say ngủ như đóa thủy tiên chập chờn lấp ló trong đêm tối, xinh đẹp động lòng người.
Sau khi có thai cô vẫn không hề có phản ứng gì đặc biệt, vẫn khỏe mạnh bình thường và chẳng nôn nghén ói mửa gì vất vả như thời mang Mặc Ngôn.
Ngược lại, mang thai đứa trẻ này giúp da dẻ cô hồng hào hơn hẳn, dù không có chút son phần nào vẫn sáng rực rỡ trong đêm như trân châu ngọc ngà quý giá. Mặc Tây Quyết bất giác có linh cảm hết sức có hiểu, anh nghĩ trong bụng Ngôn Tiểu Nặc là một đứa con gái.
Suy nghĩ chợt lóe lên, trước mắt anh lại hiện ra dáng vẻ cô công chúa nhỏ mang hình hài giống hệt Ngôn Tiểu Nặc và thường mở to đôi mắt đen láy ngây ngô nhìn anh hệt như cô gái này. Nghĩ tới đó, cảm giác thỏa mãn và sung sướng lại ùa về.
Anh ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng nhưng không ngờ lại làm cô tỉnh giấc.
“Anh đi đâu thế?” Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt hỏi: “Em muốn chờ anh về nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi mất.”
Nói xong cô bèn che miệng ngáp dài. Mặc Tây Quyết hôn lên má cô, nói: “Anh sang phòng con trai chúng ta để nói chuyện với thằng bé một lát rồi về.”
Nghe Mặc Tây Quyết bảo anh đến tìm con trai, con sâu ngủ đang làm phiền Ngôn Tiểu Nặc lập tức chạy biển.
“Anh với con nói gì thế?” Ngôn Tiểu Nặc có thể nghe thấy sự căng thẳng trong giọng nói của mình.
Mặc Tây Quyết cười khẽ: “Em đừng lo lắng quá.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ lầu bầu: “Làm sao em không lo lắng cho được?”
“Anh chỉ hỏi con đôi lời thôi.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vỗ lưng Ngôn Tiểu Nặc, vừa an ủi vỗ về cô vừa kể lại cuộc nói chuyện của hai cho con ban nãy.
“Nói vậy là mấy hôm nay chúng ta đang lo lắng vô ích hả?” Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ.
Mặc Tây Quyết hơi ngượng ngùng trả lời: “Ừ, đúng thế.” Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên nhìn góc cằm nghiêm nghị và sắc sảo của Mặc Tây Quyết rồi cười xòa rướn người lên hôn nó.
Một đêm cả nhà đều say giấc.
Sau buổi diễn thời trang công bố các sản phẩm mới, giới thời trang bỗng dấy lên một ngọn sóng thần dữ dội khi người người nhà nhà từ người mẫu đến ngôi sao nổi tiếng đều đua nhau mặc thiết kế quần áo gia đình do Ngôn Tiểu Nặc làm ra.
Nếu phải bàn về một vấn đề gì đó thì hiện nay các tạp chí thời trang đều ngỏ lời với Mặc Ngôn. Ngôn Tiểu Nặc không từ chối hết mà quay sang hỏi ý kiến con trai mình. Nào ngờ con trai bảo bối nhà cô lại nói một câu khiến mọi người giật mình: “Con không muốn chụp cho mấy cái tạp chỉ đó đâu, con chỉ làm người mẫu cho mẹ thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc thừa nhận rằng khi con trai bảo bối nhà mình nghiêm túc nói ra những lời đó có sức sát thương quá lớn, không thua gì Mặc Tây Quyết ba cậu.
“Được lắm, có chí lớn!” Ngôn Tiểu Nặc cười vỗ đầu con trai và cho cậu sự cổ vũ lớn nhất về mặt tinh thần.
Lúc ăn cơm, Ngôn Tiểu Nặc lại kể chuyện này cho cả gia đình cùng nghe.
Ngoài Mặc Tây Quyết thì ai cũng nở nụ cười vui vẻ tính cả người giúp việc đang cố hết sức nín cười đứng chờ bên cạnh, hai vai cứ run run, ai không biết lại tưởng là họ bận tập thể dục theo đài.
Ngôn Tiểu Nặc im lặng nhìn mọi người cười vui vẻ, con trai cô có chỉ lớn thế này tại sao mọi người lại không khích lệ thắng bé nhỉ? Chỉ có chồng cô là người đủ bình tĩnh, từ khi nghe chuyện đến khi mọi người cười xong anh vẫn tỉnh bơ không chút cảm xúc nào.
Nào ngờ khi hai người về phòng Mặc Tây Quyết lại ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc từ phía sau và nói với giọng không dám tin: “Thằng bé nói vậy thật hả?”
Ngôn Tiểu Nặc cười hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em lại gạt anh ư?”
Mặc Tây Quyết hừ lạnh, nói: “Thằng nhóc con này dám giành mất kịch bản của anh.”
Ngôn Tiểu Nặc giật mình ngơ ngác mây giây mới hỏi lại: “Mặc Tây Quyết, anh đừng có nói cho em biết đó là lý do khiến anh không vui từ bữa cơm đến giờ nhà?”
“Không thể thì còn gì nữa?” Mặc Tây Quyết trợn mắt nhìn cô: “Lần trước thằng bé đã nói em yêu nói nhất rồi bây giờ lại còn bảo chỉ làm người mẫu cho mỗi mình em. Thằng nhóc thổi tha này, không dạy là không được mà.”
Ngôn Tiểu Nặc cười suýt tắt thở, Mặc Tây Quyết ghen với con trai trông vui thật sự.
Mặt Mặc Tây Quyết ngày càng đen còn hơn cả nhọ nồi: “Em cười cái gì mà cười, cấm không cho cười nữa!” Ngôn Tiểu Nặc cố hết sức để nín cười nhưng hai mắt cô vẫn cong cong.
“Được rồi.” Ngôn Tiểu Nặc thấy Mặc Tây Quyết bực mình quá bèn ngồi bên cạnh an ủi anh: “Ghen tuông với cả con trai mình thế mà coi được à, chắc trên đời này chỉ có mỗi mình anh làm cha như vậy quá.”
“Tại vì người ta không có con trai yêu vợ mình.” Mặc Tây Quyết nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: “Cha anh cũng thường hay ghen tuông vậy lắm.” Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Thế ra đây là truyền thống gia đình nhà anh hả?”
“Bây giờ em cũng là một thành viên của gia đình này rồi!” Mặc Tây Quyết sửa lại đúng câu cú.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hất cằm lên, cười nói: “Ai bảo thế, vẫn chưa cử hành hôn lễ cơ mà!”
Mặc Tây Quyết cắn rằng: “Sinh cả con cho anh rồi, trong bụng có thêm một bé nữa mà còn cãi bảo không phải là người nhà anh hả?”
Ngôn Tiểu Nặc cười suýt sặc: “Mặc Tây Quyết, anh đừng có nói thẳng thừng ra thế được không hả?”
Cho cô chút thể diện thì anh chết à!
Mặc Tây Quyết vẫn nói như đúng rồi: “Đó giờ anh không biết vòng vo uyển chuyển là gì cả.”
Ngôn Tiểu Nặc bỗng thấy xấu hổ, ặc… Hình như cô từng nghe Mặc Tây Quyết nói câu nòi rồi thì phải.
Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng rồi chẳng hiểu sao lại cúi xuống nói: “Còn bày ngày nữa là anh chính thức được rước em về nah2 rồi.”
Giọng nói ấm áp nhấn chìm cả người Ngôn Tiểu Nặc khiến cô mềm nhũn. Anh đừng có ghẹo cô với cái giọng nói đó được không? “Tuy chúng ta đã ở cùng nhau từ lâu rồi nhưng lẽ ra anh nên tổ chức hôn lễ này tặng cho em từ ngày đầu tiên” Mặc Tây Quyết vuốt ve mái tóc mềm mại và hôn lên môi cô: “Gả cho anh nhé.”
Cảm nhận được tình cảm ngọt ngào từ môi anh, Ngôn Tiểu Nặc thừa nhận lần này thì tim cô cũng mềm nhũn luôn rồi. Ba ngày trước khi diễn ra hôn lễ, cha mẹ anh chị em của Ngôn Tiểu Nặc cùng với giới hoàng tộc của nước S tập trung ở tòa lâu đài, May là tòa lâu đài này đủ lớn để chứa hết từng ấy người nhưng vẫn còn dư dả.
Sau đó, ông cụ họ Phó, bà chủ Toàn Cơ cũng bắt máy bay quay về.
Ngôn Tiểu Nặc trông thấy ông cụ Phó lập tức không kiềm được nước mắt: “Ông nội Phó.
“
“Tiểu Nặc… Ông cụ vỗ tay Ngôn Tiểu Nặc, xúc động không biết nên nói cái gì mới tốt: “Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!”
Tuy rằng trong năm năm nay cô vẫn thường đến thăm ông cụ Phó nhưng chẳng có lần nào cảm xúc họ lại mênh mông vô bờ vô bến đến thế này.
Khoảnh khắc đó, mỗi lần cô nhìn thấy ông cụ Phó thì lại nghĩ đến Mặc Tây Quyết và nghĩ tới Mặc Tây Quyết thì tim cô lại chết như tro tàn.
Thật ra cô có gửi thiệp mời cho Phó Cảnh Dao nữa, lâu rồi cô không được gặp cô ấy nhưng năm mới Tết đến hay có lễ lộc gì hai người vẫn nhắn tin thăm hỏi nhau vu vơ.
Chuyện năm đó đã khiến hai người không thể quay lại làm những người bạn không lo không nghĩ như cái thời mới quen biết nhau nữa, quả nhiên ông cụ Phó đến đây cùng với món quà của Phó Cảnh Dao.
Là bức tranh khắc bằng gỗ tử đàn hình trăm con ngàn cháu.
Ngôn Tiểu Nặc lại nhớ đến món quà duy nhất cô tặng cho Phó Cảnh Dao, đó là bức tượng gỗ trầm hương trắng hình đứa bé.
Dù thế nào thì đây vẫn là lời chúc phúc của Phó Cảnh Dao.
Ngôn Tiểu Nặc nghiêm túc nhận lấy nó và nhờ ông cụ Phó gửi lời cảm ơn đến Phó Cảnh Dao rồi đặt bức tranh đó lên bàn trong phòng ngủ.
Vì hôn lễ của Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết nên những người xa cách nhau rất nhiều năm lại quay về đây tụ tập trò chuyện và ôn về quá khứ ngày xưa.
Tòa lâu đài này chưa bao giờ đón tiếp số người lớn thế này cùng một lúc, mọi thứ bỗng chốc vui vẻ và náo nhiệt hơn. Người giúp việc dốc lòng dốc sức làm việc hơn bình thường rất nhiều.
Bầu không khí ồn ã và sung sướng ấy kéo dài đến đêm trước ngày tổ chức hôn lễ.
Theo tục lệ, hai người sắp cưới không được gặp nhau trước hôn lễ.
Nhưng Mặc Tây Quyết là người không bao giờ mê tín nên anh giẫm nát mấy thứ tục lệ nguyên tắc được xem là chẳng ra sao ấy dưới chân.
Vì vậy khi mọi người còn chưa kịp giấu Ngôn Tiểu Nặc đi mất thì anh đã ôm cô vợ sắp cưới về phòng ngủ và ném lại cho mọi người câu: “Cô ấy là phụ nữ đang có thai, mọi người có thể phúc hậu để tốt cho đời sau hơn không?”
Đầu mọi người đầy vạch đen, đùa tí thôi mà căng thế? Có cần phải nhắc đến cả vấn đề đạo đức phúc hậu gì đó thể không?