Chương 398: Hôn lễ
Nhưng điều khiến Ngôn Tiểu Nặc thấy bất ngờ là một ngày trước khi hôn lễ diễn ra thì quản gia Duy Đức bằng đến nói với cô rằng: “Mợ chủ, cô Cảnh Dao đến đây.”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức bật dậy nói vội: “Mau mời cậu ấy vào đây đi!” Cô chợt nhận ra mình còn vui vẻ và háo hức hơn tất cả những gì cô từng tưởng tượng.
Phó Cảnh Dao đã thay đổi hoàn toàn so với sáu năm trước.
Bây giờ Phó Cảnh Dao làm việc chủ yếu bên mảng thiết kế nội thất và tiếng tăm cũng khá vang dội, Ngôn Tiểu Nặc lại nghiêng về mảng thiết kế trang phục và trang sức nhưng cô vẫn nghe nói về danh tiếng và thành tích rực rỡ của Phó Cảnh Dao.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Phó Cảnh Dao, cô gái xinh đẹp động lòng người năm ấy đã trưởng thành và rực rỡ chói mắt hơn hẳn. Những gì Ngôn Tiểu Nặc thấy là sự thong dong và tự tin đong đầy trong từng ánh mắt và cử chỉ hành động của cô ấy.
Phó Cảnh Dao nhoẻn miệng cười hỏi: “Tiểu Nặc, cậu không thích nhìn thấy tớ à?”
“Làm gì có chuyện đó?” Ngôn Tiểu Nặc cười nhìn cô ấy: “Tớ không ngờ cậu lại đích thân đến đây.”
Phó Cảnh Dao cười nói: “Tớ cũng không ngờ cậu lại mời tớ đến tham gia lễ cưới của mình.”
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ Phó Cảnh Dao vì cô ấy quá đau lòng khi không thể buông bỏ tất cả mọi thứ, nhưng cô ấy lại hiểu rất rõ bản thân mình chẳng có tư cách gì để nói lời từ bỏ. Cô ấy là người có tội thì lấy đâu ra tư cách để nói lời buông tay, nói lời tha thứ? Chỉ có mỗi mình Ngôn Tiểu Nặc đủ tư cách thốt ra những lời đó thôi.
Nên Phó Cảnh Dao chọn bỏ đi.
Khi Ngôn Tiểu Nặc mời cô đến tham gia hôn lễ của mình, Phó Cảnh Dao đã rơi nước mắt khi nhìn tấm thiệp. Lòng cô ấy thấy vui rồi lại thấy đau đớn.
Nên cô ấy đã cố gắng đẩy nhanh tốc độ hết mức có thể, cô ấy dùng miếng gỗ tử đàn đó để khắc cho Ngôn Tiểu Nặc bức tranh trăm con ngàn cháu xem như quà kết hôn.
Đó là miếng gỗ tử đàn Phó Cảnh Dao chuẩn bị từ rất lâu, khắc bức tranh trăm con ngàn cháu vì cô nghe ông nói bảo Ngôn Tiểu Nặc đã mang thai. Chỉ là khi cô nói cho ông nội biết mình không muốn đến tham gia hôn lễ của Ngôn Tiểu Nặc thì ông đã rất hoảng hốt, ông kể lại cho cô nghe rất nhiều chuyện về Ngôn Tiểu Nặc mấy năm nay. Đó là khoảng thời gian cô không quan tâm đến tất cả mọi chuyện, nghe ông nội kể lại cô mới biết bao năm qua Ngôn Tiểu Nặc sống còn đau khổ và vất vả hơn mình ngày xưa rất nhiều. Cô ấy lại càng không thể tưởng tượng nổi liệu bản thân mình có đủ can đảm để sống tiếp khi rơi vào hoàn cảnh đó hay không.
Là một người trong ngành thiết kế nên cô ấy luôn nghe loáng thoảng về tiếng tăm ngày càng nổi lên như cồn của Ngôn Tiểu Nặc, nhưng cô ấy không ngờ đằng sau ánh hào quang rực rỡ ấy lại là những câu chuyện khiến con người ta đau xót đến vậy.
Nên Phó Cảnh Dao quyết định đến đây.
Bởi vì sự bướng bỉnh và day dứt của mình chẳng đáng là bao so với tất cả những điều Ngôn Tiểu Nặc phải trải qua trong những năm tháng ấy. Quan trọng nhất là khi Ngôn Tiểu Nặc tìm thấy cầu vồng sau cơn mưa cũng khiến Phó Cảnh Dao vui vẻ hơn.
Trông thấy Ngôn Tiểu Nặc cô ấy mới chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình. Vừa mang thai nên trông Ngôn Tiểu Nặc hiền hòa xinh xắn hơn hẳn, cô trong suốt và dịu dàng như miếng ngọc đẹp được cất giấu bao năm rồi lại thoáng vẻ điềm tĩnh được hình thành từ năm tháng lắng đọng, rực rỡ từ trong ra ngoài.
“Cậu đi cả quãng đường dài đến đây chắc cũng mệt rồi nhỉ?” Thấy Phó Cảnh Dao chỉ đứng đó không nói lời nào, Ngôn Tiểu Nặc tưởng cô ấy mệt mỏi bèn lên tiếng: “Hay là cậu nghỉ bên phòng ngủ phía đông nhé, bên đó rất yên tĩnh và gần với vườn hoa. Độ này hoa quế đang nở rộ nên thơm lắm.”
Phó Cảnh Dao thoải mái cười: “Được, phiền cậu phải lo lắng rồi.”
“Cậu đừng khách sáo thế” Ngôn Tiểu Nặc vừa nói vừa dẫn Phó Cảnh Dao lên phòng ngủ.
Thật ra căn phòng này cũng na ná những phòng dành cho khách khác, tất cả đều rộng rãi thoáng mát. Chỉ là phòng này có thêm ban công hình cung, nếu ra đó hóng gió sẽ bắt gặp đài phun nước và rất nhiều loài hoa đang khoe sắc ngoài vườn, đêm đến thì được ngắm vầng trăng sáng và bầu trời sao.
Phó Cảnh Dao rất hài lòng: “Cảm ơn cậu nhiều nhé, cậu mau về phòng nghỉ ngơi đi vì ngày mai là kết hôn rồi.” Ngôn Tiểu Nặc cũng không sốt ruột lắm, cô chân thành nhìn Phó Cảnh Dao nói: “Cảnh Dao à, lần này cậu về đây rồi có tính đi nữa không?”
Phó Cảnh Dao thoảng nao nao.
Ngôn Tiểu Nặc không chờ cô ấy trả lời đã nói tiếp: “Thôi cũng trễ rồi nên tớ không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa ha.”
Nói xong cô bèn ra ngoài dặn người giúp việc đưa chút thức ăn lên cho Phó Cảnh Dao rồi trở về phòng mình.
Phó Cảnh Dao nghĩ Mặc Tây Quyết sẽ bàn với Ngôn Tiểu Nặc về hôn lễ ngày mai, cả tòa lâu đài từ trên xuống dưới đang chìm vào trạng thái sẵn sàng đón địch, cô ấy không muốn phiền hà ai nên tự xuống bếp để tìm gì đó ăn rồi về phòng nghỉ ngơi.
Cô ấy vừa xuống cầu thang thì chợt trông thấy Mặc Tây Quyết vừa ra ngoài trở về.
Bất ngờ chạm mặt Mặc Tây Quyết khiến Phó Cảnh Dao thoảng dừng bước, không biết phải làm gì.
Mặc Tây Quyết cũng trông thấy Phó Cảnh Dao, đôi mắt sâu thăm thẳm ấy thoảng vẻ bất ngờ. Phó Cảnh Dao bình tĩnh giải thích: “Em đến để chúc mừng anh và Tiểu Nặc.”
Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu, anh quay sang dặn người giúp việc chăm sóc cho Phó Cảnh Dao rồi vội vàng quay về phòng ngủ chính, không nấn ná lại đó thêm phút giây nào.
Phó Cảnh Dao lại bất giác quay đầu lại nhìn theo bóng lưng anh, nó vẫn vững vãi và anh tuấn như ngày xưa ấy và thậm chí còn bớt đi chút lạnh lùng của sáu năm trước để thêm vào đó sự điềm tĩnh.
Nhưng dù là ngày đó hay bây giờ thì người đàn ông ấy vẫn không thuộc về Phó Cảnh Dao. Cô ấy không phải Ngôn Tiểu Nặc nên không chiếm được tình yêu trọn vẹn của Mặc Tây Quyết. Cô ấy cũng không phải Vi Nhi để bị Mặc Tây Quyết hận thấu xương thấu ruột. Cô ấy chỉ là Phó Cảnh Dao, chỉ là cô gái mãi mãi đứng phía sau dõi theo bóng lưng anh và ngày hôm nay ở đây để chúc phúc cho anh và Ngôn Tiểu Nặc.
Người giúp việc gọi khẽ: “Cô Cảnh Dao…”
Phó Cảnh Dao hoàn hồn lại, mỉm cười với người giúp việc: “Phiền cô chuẩn bị cho tôi ít thức ăn lót dạ nhé.”
Người giúp việc lập tức vào bếp lấy thức ăn ra cho Phó Cảnh Dao.
Cô ấy ngồi trên bàn bắt đầu bữa khuya của mình thò chợt nghe thấy giọng nói sốt ruột vang đến từ trên lầu: “Ngày mai là lễ cưới của em gái anh, qua sáng mai anh sẽ quay về ngay!”
Anh trai Ngôn Tiểu Nặc?
Phó Cảnh Dao ngẩng đầu lên và trông thấy một người đàn ông đang xuống cầu thang, đó là một người cao ráo và điển trai, dù anh ấy đang vội nhưng khí chất và hơi thở cao quý ấy vẫn không lẫn đi đâu được.
Người đàn ông đó cũng trông thấy Phó Cảnh Dạo nên ngạc nhiên hỏi: “Cô là ai đấy nhỉ?”
“Em là Phó Cảnh Dao.” Phó Cảnh Dao đặt dao nĩa xuống và cười khẽ: “Chào thái tử Carter.”
Thái tử Carter cũng nở nụ cười lịch sự: “Cô là bạn của Tiểu Nặc đúng không?”
Phó Cảnh Dao đáp: “Dạ phải.”
“Thế thì cô tiếp tục đi nhé, tôi không làm phiền cô dùng cơm nữa!” Thái tử Carter nói xong lập tức bỏ đi.
Phó Cảnh Dao cười khẽ rồi tiếp tục ăn cơm.
Trên phòng ngủ chính, Ngôn Tiểu Nặc không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai cô sẽ kết hôn.
Đó là một trong những mốc sự kiện quan trọng nhất đời người, Ngôn Tiểu Nặc vừa căng thẳng vừa háo hức.
Cô nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà trong chốc lát rồi với lấy tờ lịch trình hôn lễ ngày mai lên xem tới xem lui.
Thật ra Ngôn Tiểu Nặc đã xem lịch trình hôn lễ này không biết bao nhiêu lần, cô đã thuộc gần như nằm lòng tất cả những điều mình cần phải làm và mặc vào ngày may nhưng dường như mọi thứ vẫn chưa đủ, cô vẫn muốn xem thêm lần nữa.
Mặc Tây Quyết tắm xong bước ra, trông thấy Ngôn Tiểu Nặc đang tựa vào đầu giường xem lịch trình hôn lễ bèn ngồi bên cạnh cô hỏi han: “Sao giờ này rồi em vẫn chưa ngủ?”
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu sang tựa vào vi Mặc Tây Quyết, chậm chạp đáp lời anh: “Nói thật nhé, bây giờ em đang căng thẳng và hồi hộp lắm.”
Ngôn Tiểu Nặc căng thẳng thế này thì chỉ có hôn lễ ngày mai thôi chứ còn gì nữa?
Bản thân Mặc Tây Quyết cũng thấy hơi hồi hộp nhưng anh nói cho cô biết chuyện này thì có khi Ngôn Tiểu Nặc lại càng căng thẳng hơn cũng nên.
Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, dịu dàng hỏi: “Em đang căng thẳng chuyện gì thế?”
Ngôn Tiểu Nặc nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi nói: “Em cũng không rõ lắm, em rất sợ sáng mai mình sẽ làm sao gì đó. Nhỡ đâu tất cả mọi người lại cười em thì phải làm sao?” Mặc Tây Quyết cong môi cười: “Nên em mới ngồi xem đi xem lại lịch trình buổi lễ hả?”
Ngôn Tiểu Nặc ngượng ngùng cười.
“Đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Mặc Tây Quyết hôn lên môi cô: “Bây giờ chuyện em phải làm là đi ngủ thật sớm để ngày mai trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, vậy thôi”
Ngôn Tiểu Nặc hiểu mình phải giữ được sức sống và tinh thần dồi dào nhất cho khoảnh khắc quan trọng nhất đời con gái.
Mặc Tây Quyết ghì chặt Ngôn Tiểu Nặc vào lòng mình, hai người cùng chờ đợi ngày mai đến.
Rạng sáng năm giờ Ngôn Tiểu Nặc đã tỉnh giấc.
Tối hôm qua cô ngủ khá ngon, sau khi thức dậy Ngôn Tiểu Nặc lập tức theo người giúp việc vào phòng tắm và rửa mặt để chờ người tạo mẫu đến. Khi mọi thứ hoàn tất thì nhà tạo mẫu cô dâu hôm nay đã chờ sẵn bên ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc cần trang điểm cho ngày quan trọng của đời mình nhưng cô là phụ nữ đang mang thai nên mọi thứ đều được cắt giảm xuống khiến lớp trang điểm khá nhạt, nhưng cô là người có làn da mềm mại mịn màng không hề có dấu hiệu của sự lão hóa nên lớp trang điểm nhẹ nhàng lại tôn lên vẻ đẹp sẵn có.
Tà áo cưới rất dài, chiếc váy cực kì rực rỡ và lộng lẫy để có thể xứng với một nàng công chúa. Mười mấy người giúp việc phải cố lắm mới khoác nó lên người Ngôn Tiểu Nặc được.
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị tươm tất thì Ngôn Tiểu Nặc cầm bó hoa cẩm tú cầu tìm leo lên chiếc xe hoa đẹp nhất cô từng biết. Chiếc xe hoa dừng lại trước âm nhạc du dương và trăm hoa đua nở, Ngôn Tiểu Nặc được người giúp việc cẩn thận đỡ ra khỏi xe và sải bước trên thảm đỏ.
Ngôn Tiểu Nặc vừa đặt chân xuống đã giật mình trước những gì mình đang thấy.
Sắc đỏ rực rỡ của hoa hồng trải dài thành cả biển hoa lộng lẫy, Ngôn Tiểu Nặc biết đó là hoa hồng iấy Mặc Tây Quyết đặt làm, nhưng điều khiến cô hoảng hốt là không biết anh đã dùng cách gì để gọi rất nhiều cánh bướm xinh đẹp đến.
Tiết trời đầu thu rất hiếm khi thấy những cánh bướm bay lượn trên bầu trời.
Thế mà Mặc Tây Quyết lại biến cả mùa thu thì cảnh sắc tươi đẹp độ xuân về.
Ngôn Tiểu Nặc cầm bó hoa cẩm tú cầu đi dọc theo thảm đỏ.
Hết biển hoa hồng là hồ nước lớn thật lớn với những đóa sen hồng đang nở rộ.
Người giúp việc cẩn thận đỡ cô đi qua cầu, Ngôn Tiểu Nặc có thể ngửi thấy hương sen thơm ngát đi lướt qua dầm đen ấy. Cô giật mình phát hiện ra đó là hương san thật.
Ngôn Tiểu Nặc chẳng hay biết gì về thiết kế nơi diễn ra hôn lễ, cô rất mong chờ vào những phong cảnh phía trước.
Bước qua hồ sen, Ngôn Tiểu Nặc trông thấy lá phong đỏ và cây bạch quả, đỏ rực như ngọn lửa và sắc vàng óng ảnh đan xen vào nhau như bức tranh pha màu đẹp nhất trên thế giới, hấp dẫn và xinh đẹp.
Ngôn Tiểu Nặc lướt qua rừng cây, trước mặt cô lại là thế giới của băng tuyết khi hai bên đường là những gốc mai đỏ rực điểm xuyết cho cảnh sắc này nên thơ, trong sáng là thế, rực rỡ là thế.
“Mời mợ lên xe ngựa.
Ngôn Tiểu Nặc lên xe ngựa.
Trong xe cực kì ấm áp với xung quanh là vách tường thủy tinh trong suốt, Ngôn Tiểu Nặc có thể quan sát được phong cảnh xinh đẹp xung quanh mà chẳng cần phải vất vả hay chịu lạnh.
Xe ngựa thong thả lướt qua cung đường nơi mai đỏ và tùng xanh xen lẫn vào nhau, tất cả những cảnh vật đại diện cho mùa đông đều được Mặc Tây Quyết mang đến đây rồi.
Ngôn Tiểu Nặc biết Mặc Tây Quyết đang dùng cách này để nói với cô rằng sau này họ sẽ nắm tay ở bên nhau dù là sớm mai hay trời chập tối để ngắm nghía hết phong cảnh bốn mùa và đi với nhau đến khi răng long đầu bạc.
Xe ngựa đã đến nơi, người giúp việc lại cẩn thận đỡ Ngôn Tiểu Nặc xuống. Đây mới là nơi chức hôn lễ thật.
Sân khấu lộ thiên tròn vành vạnh đại diện cho sự trọn vẹn dài lâu, khách khứa đã tập trung đủ và ngồi ngay ngắn trên hàng ghế xung quanh, Ngôn Tiểu Nặc được cha ruột và cha nuôi dắt tay đi về phía Mặc Tây Quyết Lần này hoàn toàn khác với cái hôm ở giáo đường Westminster, hôm nay trong lòng cô chứa đầy niềm vui và khao khát về một tương lai với người đàn ông mang tên Mặc Tây Quyết cô yêu nhất.
Mặc Tây Quyết giơ tay ra để nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc.