Khi Tần Thiên Lan đi đến bên cạnh giường, nằm trên tủ đầu giường nhìn thấy khung ảnh chụp năm người, trong đó anh trai cô Tần Thiên Minh đứng cạnh lão đại, bên trái y là cô. Còn bên trái cô là Cố Thanh Trì cả năm điều mặc đồng phục cấp ba, cười vô cùng vui vẻ.
Trước đây Tần Thiên Lan rất thích chạy theo Tần Thiên Minh đi chơi, xong lại gặp được Cố Thanh Trì, cô liền mỗi ngày điều bám theo hắn đi chơi khắp nơi. Đồng thời còn quen được hai người còn lại.
Khi còn đi học, bốn người kia cộng lại thành một nhóm tứ đại mỹ nam ai ai cũng ngưỡng mộ. Càng ghen tị hơn với Tần Thiên Lan vì được cả bốn người vô cùng chiều chuộng.
Tần Thiên Lan khi nhìn đến bức ảnh kia, nhớ lại những chuyện trước đây, cũng nhớ đến ngày đó, mặc dù biết anh trai cô không có chuyện gì, nhưng không hiểu vì sao nước mắt cô lại không nhịn được chảy dài.
Mà trong căn phòng lúc này chỉ còn có một mình cô, Trương Thanh Nam sau khi hoàn thành nhiệm vụ sớm đã rời đi, theo như lời dặn của Cố Thanh Trì, khi đưa Tần Tiểu Thư đến phòng cô ấy liền có thể đi.
Nên lúc này Tần Thiên Lan một mình trong phòng, nhìn từng chỗ được hắn tự tay bài trí, những bức ảnh chụp của hắn và cô, hay ảnh chụp nhóm năm người bọn họ, từng cái một cứ như là chuyện của ngày hôm qua vậy.
Tần Thiên Lan đi dạo một vòng quanh phòng, đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đên khi thức dậy đã là buổi tối.
Cô nhớ lúc trưa ngồi bên ngoài ban công ngẩn ngơ, nhưng hiện tại lại đang nằm trên giường, đã thế ỏn mơ hồ nhìn thấy một bóng người bên cạnh.
“Em dậy rồi à.”
Buổi chiều Cố Thanh Trì cố ý về sớm, nhưng không trở về nhà mình bên cạnh mà ghé qua chỗ cô.
Lại nghe Quản gia nói từ buổi trưa đến giờ không thấy cô ra khỏi phòng, quản gia cũng không dám tự tiện vào phòng cô nên chỉ có thể đợi.
Cố Thanh Trì nghe xong ừ một tiếng, bảo quản gia nhân phó nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Bản thân hắn đi lên tìm cô, chỉ thấy cô gái nhỏ co người ngu trên chiếc ghế mây bên ngoài ban công, nên hắn mới nhẹ nhàng ôm cô vào bên trong.
Bản thân tìm một quyển sách ngồi bên cạnh canh chừng, cứ như sợ nếu như hắn đi mất sẽ mất cô vậy.
“Tứ ca.”
“Ngủ lâu như vậy, đã đói chưa, rửa mặt đi xuống dưới ăn tối cùng anh.” Tần Thiên Lan nhu thuận đáp “vâng”. Cùng người trong lòng ăn tối có chút vui vẻ đi, đã hơn năm năm hai người không cùng nhau ăn tối rồi.
Mặc dù như vậy, Tần Thiên Lan là kiểu người rất là thù dai, chuyện buổi trưa cô vẫn còn chưa tính sổ với hắn, đâu dễ gì bỏ qua được. Cố Thanh Trì vốn đã chuẩn bị sẵn một phòng quần áo đầy đủ nhãn hiệu, hắn vốn cho người đặc may đồ thiết kế riêng cho cô.
Công chúa nhỏ nhà hắn trước giờ không thích mặc đồ trùng với người khác. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, cho dù là thiết kế cũng mất cả tháng chứ nói gì đến việc may xong trong vài ngày. Hắn chỉ đành nhân phó trợ lý mang về cho cô những bộ trang phục giới hạn mới nhất còn chưa kịp tung ra thị trường mà thôi.
Tần Thiên Lan đợi hắn đi khỏi liền lén chạy qua phòng bên cạnh, lựa chọn một bộ đồ trong tủ để thay ra, bộ váy công chúa màu hồng, vừa dễ thương lại ngây thơ. Đáng nói là chọc cho người vốn không chút tập niệm như Cố Thanh Trì cũng nghĩ không đứng đắn. So với chiếc váy hở trên xẻ dưới tối hôm qua. Bộ đồ công chúa này còn kích thích hơn rất nhiều.
Cố Thanh Trì quả nhiên vừa nhìn thấy bộ dạng này của cô liền đen mặt:
“Mai bảo trợ lý Chu đưa em đi mua vài bộ đồ mới, với lại những thứ cần thiết cũng nên mua một lần, dù gì em cũng sẽ ở đây một thời gian dài.”
Tần Thiên Lan nhìn thấy ánh mắt đầy chán ghét của anh khi nhìn thấy chiếc váy cô đang mặc, cảm thấy chính mình đã thành công chọc giận hắn. Không tiếp tục đùa nữa.
Tần Thiên Lan vui vẻ đi đến ngồi ngay bên cạnh Cố Thanh Trì, tay ôm lấy cánh tay hắn lắc lư.
:
“Tứ ca, công ty dạo này đang bận sao.”
“Không bận.”
“Vậy không thể cùng em đi ra ngoài dạo sao.”
“Không thể.”
Tần Thiên Lan kinh ngạc nhìn hắn: “Hả.”
“Tại sao.”
Cố Thanh Trì gắp thức ăn vào bát cô, nhìn cô đầy ghét bỏ: “Nhìn thiết lập này của em, tôi cảm thấy mình vẫn nên đến công ty thì hơn.”
Tần Thiên Lan hiểu ra, cười, giọng nói càng trở nên ngọt ngào yêu mị hơn: “Tứ ca, anh không thích em như vậy sao, không cảm thấy em rất đáng yêu ư.”
Cố Thanh Trì đẩy cô ra khỏi người mình, nhanh như chớp đi sang ghế đối diện, mặt đầy ghét bỏ.
“Ngày mai tốt nhất là em nên trở lại là em, nếu còn giữ cái thiết lập này sau này đừng đến gần Tôi.”
Cố Thanh Trì làm sao biết được, chỉ vì câu nói lúc vô tình của hắn, liền khiến cho bản thân hắn hối hận không thôi.
Mãi đến tận sau này, khi cả hai đã chính thức về cùng một nhà, ngủ chung một phòng, đôi khi hắn muốn cô nũng nịu với hắn liền bị đánh trả một câu “Xin lỗi tứ ca, thiết lập này đã bị xóa, không thể cài đặt lại, xin vui lòng bớt mộng tưởng.”