Tổng Tài, Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 18: Nhàm chán



Những ngày sao đó Tần Thiên Lan ngoài việc ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại đi dạo ra chẳng làm gì khác.

Còn về việc cô cùng Tiêu Chân sớm đã được Cố Thanh Trì giúp, nên ngoài lần cuối cùng buộc phải ra tòa ký giấy ly hôn ra hầu như điều đã được y sắp xếp đâu vào đấy.

Ban đầu Cố Thanh Trì dự định sẽ đưa hạn mục kia cho người khác, nhưng Tần Thiên Lan lại nói dù gì cũng là công ty của nhà cô, cứ coi như Tiêu Chân giúp cô một tay quản lý đi.

“Thiên Lan, có thể nói chuyện được không.”

Tần Thiên Lan cùng Tiêu Chân hôm nay ra tòa giải quyết thủ tục cuối cùng, để chính thức đường ai nấy đi. Lúc này đang chuẩn bị lên xe chở về liền bị Tiêu Chân chặn đường.

“Tiêu tổng, giữa chúng ta không còn chuyện để nói.” Tần Thiên Lan tuy không biết tên này kết cục uống nhằm thuốc gì lại chặn đường cô lại, nhưng cô chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

“Thiên Lan chẳng lẽ em không thể dừng lại nói chuyện với anh một chút hay sao, nói gì thì chúng ta cũng có hơn năm năm tình cảm vợ chồng. Anh cũng đối xử với em không tệ, chưa từng bạc đãi qua em, không lẽ chỉ vài câu em cũng không cho anh.”

Lúc này đây khi hắn nhìn thấy Tần Thiên Lan liền cảm thấy vô cùng hối hận, cô của hiện tại thật rất giống với lần đầu hắn gặp, vừa lạnh lùng, vừa kiêu sa, hơn hết cô so với năm năm bên cạnh hắn và nửa tháng ở nhà Cố Thanh Trì muốn xinh đẹp hơn rất nhiều.

Hắn đột nhiên cảm thấy hối hận rồi, so với Ninh Ngọc đầy yêu mị kia thì cô mới thật sự gọi là xinh đẹp, tại sao hơn năm năm qua hắn không chút nào nhận ra vậy chứ.

Tần Thiên Lan không ngờ trên đời vẫn còn có người mặt dày đến mức này, không chỉ ngoại tình ngay trước mặt cô, làm chuyện không nên làm trên giường cô.

Đem cô đi bán cho người khác cầu danh lợi, nếu như lúc này cô vẫn chưa lấy lại ánh sáng, có phải là rất thê thảm hay không. Lúc này hắn lại đến trước mặt cô nói với cô rằng đối với cô không tệ, những năm qua không phải còn có công ty nhà cô thì hắn sớm đã đá cô ra đường từ lâu rồi, chứ đừng nói với cô rằng tốt hay không tốt.

“Tiêu tổng, anh đây là không hiểu tiếng người đúng không, vậy để tôi lập lại lần nữa, tôi với anh đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, nên tôi không có gì để nói với anh, cũng không muốn nghe anh nói gì cả.”

Tiêu Chân nghe cô nói như thế, một chút cũng không si nhê, lao đến kéo lấy tay cô vừa đúng lúc Ninh Ngọc đợi trên xe nhìn thấy hai người nên nhanh chóng chạy lại, bất chấp hình tượng hùng hổ nói:

“Tần Thiên Lan, cô cùng Tiêu ca đã ly hôn, với lại cũng không còn trong sạch nữa, sớm đã thành hoa tàn bại liễu rồi, cần gì bám lấy Tiêu ca mãi không buông như vậy chứ.”

Lúc này người của Cố Thanh Trì cử đi bảo vệ cho Tần Thiên Lan nhìn thấy Ninh Ngọc đột nhiên từ đâu xuất hiện, đã thế còn hùng hổ mắng Tần Thiên Lan một tràng.

Bọn họ dự định chạy đến cho người phụ nữ kia một bài học, còn chưa kịp đến gần đã nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Tần Thiên Lan buộc lòng chỉ đứng nhìn từ phía xa.

Tần Thiên Lan nhìn Ninh Ngọc không khác gì nhìn thấy một kẻ điên tự biên tự diễn, giọng nói trở nên lạnh lùng âm trầm khiến người ta sợ hãi:

“Ninh Ngọc đúng không. Chuyện của năm năm trước tôi còn chưa tính sổ với cô đâu, chớ vội.”

Ninh Ngọc nghe thấy thế, bất giác lùi lại phía sau mấy bước, rung sợ nhìn Tần Thiên Lan. Những năm này sở vĩ cô ta có thể đứng canh Tần Thiên Lan với thân phận bạn thân một phần cũng do Tần Thiên Lan bị mất đi vài ký ức quan trọng, lúc này nghe thấy Tần Thiên Lan nói vậy, cô ta không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.

“Cậu… Cậu… đã nhớ ra rồi, cậu nhớ ra những gì rồi.”

Tần Thiên Lan đến gần Ninh Ngọc, thì thầm vào tai cô ta: “Cô nói xem, tôi đã nhớ ra những gì rồi. Bạn học Ninh Ngọc.”

Ninh Ngọc bị dọa cho ngã ngồi trê đất, miệng lẩm nhẩm không thể nào, không thể nào. Vừa rồi cô ta còn có dáng vẻ của một minh tinh, lúc này lại vô cùng chật vật.

Tiêu Chân không hiểu hai người kết cục đã sảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Ninh Ngọc ngã ngồi trên đất hắn không những không đi đến đỡ. Mà còn cảm giác chán ghét, tiếp tục đến gần Tần Thiên Lan dây dưa.

“Thiên Lan…”

Tần Thiên Lan còn nghĩ Tiêu Chân lúc này nên đi đến đỡ người tình của hắn mới đúng, sao lại cứ dây dưa vớ cô nữa thế. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho Cố Thanh Trì.

Đầu dây bên kia không biết đang làm gì, nhưng chỉ cần là cô gọi liền rất nhanh chóng bắt máy.

Cố Thanh Trì: “Bé con. ”

Hắn dịu dàng đầy cưng chiều trả lời điện thoại của cô, khiến cho Tần Thiên Lan rất muốn chửi thề lúc này là lúc nào rồi mà còn phát mị lực chứ.

“Tứ ca, nếu như bây giờ em đánh người liệu có sao không.”

Cố Thanh Trì bên kia vốn được vệ sĩ báo cáo từng chút một, vừa rồi lúc Ninh Ngọc đến gây phiền phức với cô hắn liền biết, lúc này nghe cô hỏi như vậy hắn liền bật cười, quả nhiên bé con nhà hắn đã trở lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.