“Nhâm tổng! Nhâm tổng!” – Đặng Lương hai ba bước gộp làm một, phía sau hắn là một cô gái xinh đẹp, cản lại Nhậm Xuyên chỗ lối ra khỏi tiệc rượu, “Tôi giới thiệu cho cậu con gái tôi, cao 165cm, nặng 45kg, số đo ba vòng 96 – 54 – 68, tốt nghiệp đại học ở Chicago…”
Nhậm Xuyên xoay người, một thân âu phục đặt may vừa vặn, ngũ quan thâm thúy, tóc xoăn được chăm sóc kỹ càng lấp lánh dưới ánh đèn, khẽ mỉm cười: “Đặng tổng, e là có chút không tiện.”
Đặng Lương ôi một tiếng: “Cô nam quả nữ không tiện cái gì…”
“Tôi ung thư dạ dày.” – Nhậm Xuyên ngắt lời hắn, “Giai đoạn cuối.”
Đặng Lương thất thần: “H-hả?”
Nhậm Xuyên tự vuốt tóc mình, thở ra một hơi: “Không gì có thể che giấu được, hôm nay tôi đến dự tiệc rượu này chính là vì muốn từ biệt mọi người, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ nhập viện tiến hành điều trị, cổ phần của tôi đều sẽ giao lại cho ban giám đốc các vị.”
Đặng Lương hướng mắt nhìn ly rượu trên tay anh: “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối sao lại uống…”
Nhậm Xuyên một ngụm uống cạn rượu trong tay, đưa ly cho trợ lý: “Đây là ngụm rượu cuối cùng trong đời, tôi rất quý trọng.”
Đặng Lương lại không hết hy vọng: “Nhâm tổng, bệnh viện nào, tôi đưa con gái đến thăm cậu.”
“Bệnh viện ở trung tâm thành phố.” – Nhậm Xuyên đã sớm chuẩn bị tốt, vốn dĩ không chê vào đâu được, “Lúc đến thăm tôi nhớ mang theo giỏ hoa quả, tôi không ăn táo tây có vỏ, không ăn quýt chua, không ăn táo hồng có hạt, không ăn chuối tiêu bất kể to nhỏ, còn có dị ứng quả thanh long ruột trắng, muốn mua chỉ có thể mua thanh long ruột đỏ, tốt nhất nên cắt thành miếng xếp đối xứng vào hộp cùng với một bộ dao nĩa.”
Đặng Lương lảo đảo lùi về sau hai bước: “Tôi nhớ rồi, lần tới nhất định sẽ đưa con gái đến bệnh viện thăm hỏi.”
Nhậm Xuyên cuối cùng cũng nhìn đến con gái của Đặng Lương, cô gái mềm mại đáng yêu, mặc một bộ sườn xám khoe đường cong thướt tha. Hắn cười cười: “Tốt nhất là mặc đồ bơi đến, tôi thích bikini hai mảnh, lọt khe thì càng tốt.”
Lần này mặt Đặng Lương triệt để đen thui, Nhậm Xuyên lại không thèm để ý, nhìn cô gái một cái rồi sải bước đi ra khỏi hội trường tiệc rượu.
Vừa lên xe, trợ lý Mạnh Xuân liền nhìn về phía Đặng Lương: “Tổng tài, anh thật sự phải nhập viện hả…”
Nhậm Xuyên kéo cà vạt trên cổ xuống, thở dài: “Tôi mà không tìm chỗ trốn, mấy ông lớn kia có thể mang theo con gái của mình ăn sống tôi luôn.”
Mạnh Xuân ngập ngừng: “Cũng không nhất thiết phải nói mình ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”
Nhậm Xuyên dựng thẳng một ngón tay đưa lên môi: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không cần biết ai hỏi, cứ bảo là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bệnh tình nguy kịch, rõ chưa?”
Mạnh Xuân gật gật đầu: “Biết rồi.”
Nhậm Xuyên bảo: “Lái xe đi.”
Tài xế quay đầu lại hỏi: “Tổng tài, đi đâu?”
“Bệnh viện trung tâm.” – Nhậm Xuyên nói, “Đúng rồi, còn phải giúp tôi chăm con vẹt.”
Sau một giờ, bệnh viện trung tâm thành phố.
Nhậm Xuyên thay đồ cho bệnh nhân, ngồi xếp bằng trên giường bệnh cắn hạt dưa, Mạnh Xuân nhìn xung quanh phòng bệnh một lát, vẫn có chút không yên tâm: “Nếu không thì tôi ở lại hầu anh nhé.”
Nhậm Xuyên trực tiếp đánh tan cái ý tưởng mới nảy ra này: “Hầu cái gì mà hầu, muốn leo lên giường ông luôn à, không có cửa!”
“Ý tôi là ở lại chăm sóc anh.” – Mạnh Xuân ngập ngừng, nhắc nhở anh: “Dù sao anh hiện tại là ung thư dạ dày, giai đoạn cuối, bệnh tình nguy kịch.”
“Cậu về công ty giúp tôi quản lý công chuyện.” – Nhậm Xuyên phun vỏ hạt dưa phì phì, “Không phải nằm viện một tí là chuyện nhỏ sao.”
Mạnh Xuân: “Tôi lo anh ở một mình có thể đem đi hỏa táng được luôn.”
Cậu cầm điện thoại di động lên: “Tôi gọi anh Tiêu đến cho anh.”
“Gọi cái gì mà gọi.” – Nhậm Xuyên giơ chân đạp một cái, “Chia tay rồi!”
“Ồ.” – Mạnh Xuân mặt không thay đổi, lấy giấy bút ra viết viết, “Nửa năm qua 126 điều xui xẻo, nguyên nhân chia tay là gì? Anh nói kỹ một chút.”
“Hắn tiêu tiền của ông đây, không chỉ mua cho mình, mà còn cấp dưỡng cho mẹ, cho cả nhà già trẻ bà con xa gần đều an ổn. Ông đây kiếm được mấy triệu, hắn tiêu cũng hết mấy triệu, tôi là máy ATM à!” – Nhậm Xuyên nghiến răng ken két, “Mẹ nó, vất vả lắm mới đè được người lên giường, cởi quần ra rồi, kết quả đây! Trĩ to vcl!”
“Rõ rồi.” – Mạnh Xuân khép lại sổ ghi chép, “Lần sau tôi sẽ an bài kiểm tra kỹ càng toàn thân trước.”
Nhậm Xuyên quả thực căm phẫn sục sôi: “Không chỉ cần kiểm tra toàn thân, mà phải điều tra hết gia phả cho tôi!”
Ông chủ nói cái gì Mạnh Xuân cũng gật đầu: “Được, vậy trong lúc anh nằm viện, có muốn phục vụ đặc biệt gì không?”
“Tôi ung thư dạ dày, giai đoạn cuối, bệnh tình nguy kịch.” – Nhậm Xuyên lạnh mặt nhìn cậu: “Xin hỏi tôi lấy cái gì làm?”
“Đã rõ.” – Mạnh Xuân lại viết viết lên cuốn sổ của mình, “Nếu có người hỏi tôi sẽ nói thẳng, anh hiện tại không được.”
Trước khi đi, cậu để lại hai hộp quà, đặt ở đầu giường của Nhậm Xuyên.
Nhậm Xuyên liếc mắt nhìn: “Cái gì đây?”
“Một ít quà ra mắt.” – Mạnh Xuân làm viện cẩn thận thỏa đáng, “Tặng cho bệnh nhân chung phòng, trợ giúp xúc tiến quan hệ, tiến tới hoàn cảnh hài hòa thuận lợi chữa bệnh, không chừng bệnh tình có thể tiến triển tốt.”
“Được.” – Nhậm Xuyên vung vung tay, “Đi đi.”
“Vậy thì chúc anh sinh hoạt vui vẻ.” – Mạnh Xuân nghiêng mình chào, “Khi hỏa táng cũng không cần gọi tôi.”
Nhậm Xuyên đá một cái: “Cút!”
Cửa phòng đóng lại, Nhậm Xuyên đầu tiên mở ra hộp quà ở đầu giường, chỉ thấy bên trong có một cặp chén sứ màu hồng, phía trên điêu khắc con thỏ nhỏ, tràn đầy mùi vị đáng yêu của thiếu nữ.
Mạnh Xuân thật sự là có chuẩn bị, đã biết phòng bệnh đối diện là một tiểu muội đáng yêu cực kì!
Nhậm Xuyên rút trong bình hoa đầu giường một cành hồng, ngậm trên miệng, soi gương sửa sang lại tóc, thân hình coi như là đang mặc đồ bệnh nhân cũng có thể toát ra thần thái trai đẹp Paris.
Nhậm Xuyên trước gương nở nụ cười tám răng tiêu chuẩn, điển trai mê người.
Anh cầm lấy hộp quà, đạp mở cửa phòng, đứng ở cửa đối diện phòng bệnh của mình, hắng giọng một cái, gõ cửa.
Bên trong không có ai trả lời, Nhậm Xuyên cúi đầu vừa nhìn thì cửa mở ra một cái khe.
“Không tiện quấy rầy.” – Nhậm Xuyên đẩy cửa vào.
Chàng trai ngồi khoanh chân ở bên giường ngẩng đầu lên, cùng anh bốn mắt nhìn nhau: “Cậu là ai vậy?”
Chàng trai có đường nét ngũ quan phi thường sâu sắc, là loại vẻ đẹp nghệ thuật cổ điển, sống mũi cao thẳng, chân tay đều thon dài, khớp xương rõ ràng, vai rộng, mặc đồ bệnh nhân thẳng tắp đối đất.
Nhậm Xuyên lùi một bước, cảm thấy có thứ gì đó đánh trúng trái tim mình.
Tiểu muội đáng yêu là cái gì? Anh không biết!
“Gì vậy? – Chàng trai có chút hung dữ nhíu mày lại, “Cậu là ai?”
“Tôi ở phòng đối diện.” – Nhậm Xuyên nở nụ cười đầy sự đẹp trai, “Hôm nay vừa mới nhập viện, tôi…”
Chàng trai nhìn hộp quà trong tay anh, hiểu rõ, “Tặng quà hả?”
Hắn tự nhiên nhận lấy: “Cảm ơn cậu, tôi xem thử…”
“Khoan đã!” – Nhậm Xuyên đột nhiên nhớ ra trong hộp kia là cái gì, “Từ từ-”
Chậm rồi, chàng trai đã mở hộp quà ra, mắt nhìn lên cặp chén sứ màu hồng.
“Đệt-”
Nhậm Xuyên cảm thấy nguy rồi.
Trên mặt chàng trai lại có ý cười, kích động vỗ vai Nhậm Xuyên một cái: “Làm sao cậu biết tôi thích màu hồng nhạt?”
Nhậm Xuyên ngây người: “H-hả?”