Chàng trai tự giới thiệu mình một chút: “Tôi là Giang Hoàn, nhập viện một tuần trước.”
“Tôi là Nhậm Xuyên.” – Nhậm Xuyên mạnh mẽ nghẹn ra một thân khí chất quý ông, đưa tay ra muốn bắt tay, “Rất vui được gặp cậu-”
Tay còn chưa kịp bắt thì Nhậm Xuyên đột nhiên dừng lại, tay Giang Hoàn mới vừa móc chân xong.
Thực sự là nắm cũng không được, rút về cũng không xong.
Giang Hoàn bắt tay anh: “Bạn tốt bạn tốt.”
Nhậm Xuyên nhìn tay mình, có chút sượng trân.
Giang Hoàn hỏi: “Ây dà, cậu bệnh gì mà phải nhập viện?”
Nhậm Xuyên làm sao có thể hạ thấp khí thế của mình: “Bệnh nhẹ thôi mà, ở chút rồi xuất viện, tôi bị phù chân…”
“Ồ?” – Giang Hoàn có chút bất ngờ, “Nhưng mà… chỗ này là khoa ung bướu.”
“À…!” – Nhậm Xuyên vô cùng mạnh mẽ bẻ lái câu chuyện, “…Phù chân di chứng lên dạ dày, tạo thành u ác tính ở dạ dày, giai đoạn cuối.”
Giang Hoàn nghe không hiểu đây rốt cuộc là bệnh gì, gật đầu qua loa: “À, nghiêm trọng thật.”
Nhậm Xuyên nhìn hắn từ trên xuống dưới, có vẻ khỏe mạnh, không nhìn ra bệnh tật gì: “Còn cậu…”
Giang Hoàn đàng hoàng trịnh trọng: “Bệnh chai chân mạn tính lan lên gan tạo thành u mỡ ở gan.”
Hắn thêm vào một câu: “Giai đoạn cuối.”
“Chúng ta…” – Nhậm Xuyên không ngờ rằng, “Đều là giai đoạn cuối.”
Giang Hoàn vỗ tay bốp một cái: “Cậu nói chính xác rồi đó.”
Nhậm Xuyên không nghĩ tới việc mỹ nhân mới gặp hợp gu mình như vậy mà lại bị ung thư gan giai đoạn cuối, anh thử thăm dò: “Cậu còn có thể sống được bao lâu nữa?”
Giang Hoàn suy tư một lát: “Hai tháng? Ba tháng? Nửa năm?”
Nhậm Xuyên quan tâm nhìn hắn: “Hiện tại… thân thể cậu thế nào?”
“Rất tốt nha.” – Giang Hoàn tiện tay chỉ vali đồ ăn vặt trong góc tường, “Còn ăn được tốt…”
Nhậm Xuyên liếc mắt nhìn chữ in trên đồ ăn vặt trong vali, trong nháy mắt phun ra: “Ung thư gan có thể ăn miến chua cay?”
Giang Hoàn: “…”
“Tôi đã nói tôi không thể ăn rồi!” – Giang Hoàn vội vã đứng lên đóng lại vali đồ ăn vặt, “Bọn họ không có nghe! Không phải tôi muốn thế! Cậu nói xem, đây không phải là muốn tôi chết sớm à!”
Nhìn hắn muốn ném hết đồ ăn vặt trong vali, Nhậm Xuyên hơi ngăn lại: “Nếu không thì cậu cho tôi…”
Giang Hoàn kỳ quái nhìn anh: “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối có thể ăn miến chua cay?”
Lưỡi trong miệng Nhậm Xuyên muốn quéo lại, anh mỉm cười: “…Cậu đưa tôi, tôi vứt giúp cậu.”
Giang Hoàn đưa vali đồ ăn vặt cho anh: “Làm phiền cậu rồi.”
Nhậm Xuyên mang vali đồ ăn vặt đi: “Vậy tôi đi trước, lúc rảnh rỗi cậu có thể sang chỗ tôi chơi, sau này hai ta đã là người chung phòng bệnh.”
“Được.” – Giang Hoàn dứt khoát gật đầu, “Đi ra nhớ đóng cửa lại hộ tôi.”
Nhậm Xuyên xách một vali miến chua cay, vốn muốn vứt thì đi ngang qua quầy của mấy y tá, chia hết cho họ. Anh vỗ vỗ tay, không để lại tên tuổi gì, đang định trở về phòng bệnh thì bị gọi lại, “Xuyên Nhi!”
Nhậm Xuyên quay đầu, nhìn thấy Thôi Minh Hạo một thân đồ trắng.
“Suỵt-!” – Nhậm Xuyên một tay bịt miệng hắn, nhìn hai bên một chút rồi đưa hắn vào lối thoát hiểm.
“Cậu làm cái gì ở đây!” – Thôi Minh Hạo nhanh chóng kéo móng vuốt của anh xuống, lôi ra một xấp bệnh án đập lên mặt anh, “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối? Thế mấy ngày trước uống rượu say khướt với tôi là thằng nào?”
“Ông nội! Ông nội!” – Nhậm Xuyên chắp hai tay trước ngực cầu hắn, “Đừng có bóc trần chuyện này được không?”
Trên bảng tên sáng loáng của Thôi Minh Hạo có mấy cái chữ lớn, chuyên gia u dạ dày, hắn từ sáng sớm nhìn thấy bệnh án của Nhậm Xuyên liền biết, cháu trai này là cố tình ở khoa mình.
Hắn đẩy đẩy kính, đáy mắt lạnh nhạt không chút tình cảm: “80% u dạ dày đều có thể phẫu thuật cắt bỏ, tỷ lệ hết bệnh xuất viện có thể cao tới 76%…”
Nhậm Xuyên ngắt lời: “Tôi chọn hỏa táng.”
Thôi Minh Hạo muốn phát điên: “Cậu rốt cuộc đang làm cái gì!”
Nhậm Xuyên nhìn trần nhà mốc meo trên đỉnh đầu, bàn chân vô thức xoay xoay: “Thì… giả bệnh.”
Thôi Minh Hạo quả thực là khó có thể tin tưởng: “Nghỉ phép vì bệnh đến bệnh viện thì thôi đi, cậu là cũng muốn vào thử nhà xác luôn à?”
Nhậm Xuyên ngập ngừng giải thích: “Thì… cứ bị ép hôn phiền quá.”
Thôi Minh Hạo thiếu chút nữa hộc máu ba lần: “Cậu dùng óc heo quyết định đấy à! Bị ép kết hôn đến phiền, chạy đến bệnh viện thì có ích lợi gì?”
“Không chỉ đơn giản là giả bệnh.” – Nhậm Xuyên gảy gảy bệnh án trong tay, “Thấy không, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, khoa ung bướu, nói cách khác là tôi không còn sống lâu nữa, nếu lúc này ai muốn gả con gái cho tôi, tôi có thể chết ngay tại chỗ cho hắn xem.”
Anh không chỉ muốn giả bệnh, mà còn muốn giả chết lúc cần thiết.
“Nên là, ông nội.” – Nhậm Xuyên giơ tay vỗ vai Thôi Minh Hạo, “Mạng tôi giao hết cho cậu.”
“Cậu là ông nội tôi rồi.” – Thôi Minh Hạo đang muốn phẫu thuật mổ sọ Nhậm Xuyên ra xem thử bên trong là cái gì, “Cút về nằm! Bệnh nhân ung thư dạ dày không có năng động như cậu đâu!”
“Được được.” – Nhậm Xuyên sung sướng lui ra, trước khi đi chợt nhớ tới cái gì, kéo Thôi Minh Hạo hỏi, “Đúng rồi, ung thư dạ dày giai đoạn cuối có thể ăn miến chua cay không?”
Nhậm Xuyên từ trong áo bệnh nhân của mình lấy ra một hộp miến chua cay: “Chia hết cho y tá thì không cam lòng, nên tôi lén giữ lại một hộp…”
“Kỵ ăn cay, kỵ chất kích thích, kỵ cá tôm cua, thịt dê thịt bò!” – Thôi Minh Hạo giật miến chua tay từ tay anh, “Con mẹ nó cậu đi mà ăn rắm!”