Một tấm phiếu nhỏ trôi đến dưới chân Nhậm Xuyên, anh nhặt nó lên và rồi đọc: “Hai nghìn sáu trăm mười chín.”
Anh nhìn mặt bàn của Giang Hoàn, tràn đầy đồ ăn Nhật, còn có một miếng bụng cá ngừ tươi California lớn!
Nhậm Xuyên tức thì nhận ra nhà hàng Nhật Bản này, “Chỗ này chỉ bán cho thành viên!”
Anh ngay lập tức quay đầu nhìn Giang Hoàn, “Anh giải thích như thế nào?”
Giang Hoàn đột nhiên không nói nên lời: “Anh…”
Hắn chỉa tất cả mũi nhọn về phía Chung Niệm: “Đều là do cậu ta!”
Chung Niệm thực sự một đầu toàn là dấu chấm hỏi, chính mình yếu đuối, đáng thương và bất lực: “???”
Giang Hoàn than thở trong nước mắt: “Bọn anh chia tay rồi, cậu ta ghét bỏ anh nghèo, bèn tìm bạn traigiàu có ở bên ngoài, trước kia khi đi ngang qua nhà hàng Nhật Bản này bọn anh chỉ có thể đứng bên ngoài ngửi mùi. Vì lý do này, anh liều mạng nỗ lực làm việc kiếm tiền, rốt cuộc mắc bệnh ung thư gan, anh muốn cho cậu ấy một cuộc sống tốt hơn, nhưng cậu ta lại cắm sừng anh! ”
Giang Hoàn chỉ tay về phía Chung Niệm, vành mắt đột nhiên đỏ lên: “Cậu ta biết anh bị ung thư gan giai đoạn cuối, không thể ăn đồ sống đồ nguội, vì vậy đặc biệt dùng tiền của bạn trai hiện tại mua những thứ này từ nhà hàng Nhật Bản đem đến để nhục nhã anh. Cậu ta là một tên khốn không ra gì!”
Chung Niệm không biết phải nói cái gì nữa, cậu đưa tay ra sau lưng lén gửi tin nhắn WeChat cho Mạnh Xuân: “Cục cưng,tin em, em không phải thằng khốn, bất kể anh nghe được cái gì.”
Nhậm Xuyên nhìn thấy hợp đồng nằm rải rác trên mặt đất, tùy tiện nhặt một tờ lên rồi đọc: “Báo cáo nghiên cứu và phát triển sản phẩm thông minh quý III của Công ty Khoa học kỹ thuật Yggdrasil.”
Anh nhìn về phía Giang Hoàn, ý là giải thích cái coi?
“Là cậu ta!” – Giang Hoàn chỉ vào Chung Niệm, phẫn nộ la lớn, “Bạn trai hiện tại của cậu ta làm việc tại Yggdrasil, là trưởng nhóm nghiên cứu và phát triển, lương hàng năm là một triệu, năm bảo hiểm một tiết kiệm, có xe có nhà, cậu ta đặc biệt cầm báo cáo đến khoe khoang bạn trai hiện tại cho tôi xem, kiếm nhiều tiền hơn thì có ích gì! Không phải là còn trẻ mà đã hói đầu rồi sao!”
Chung Niệm chết lặng: “Cảm ơn, bạn trai của tôi không hói, anh ấy rất đẹp trai.”
“Ô ô ô ô ô ô ô ô ô!” – Giang Hoàn điên cuồng đập đệm giường, nằm úp sấp khóc lớn, “Chỉ biết người mới cười, không gặp người cũ khóc!
Chung Niệm tự thanh minh cho bản thân: “Tôi không khốn nạn, tôi rất tận tâm với tình cảm, và đã có người yêu quan hệ ổn định. Mặc dù anh là sếp của tôi, cũng không thể hắt nước bẩn lên đầu tôi…”
Giang Hoàn nói nhỏ với cậu: “Một tháng nghỉ phép trong năm có lương.”
Chung Niệm hít một hơi thật sâu, đột ngột đổi giọng: “Tôi không khốn nạn, tôi chỉ muốn cho mỗi tiểu công một mái ấm.”
Cậu phát biểu trích dẫn khốn nạn của chính mình: “Tôi đối với anh chẳng qua là gặp dịp thì chơi, tình yêu là thứ không đáng tin cậy nhất, trước không cảm thấy được, dần dần mới phát hiện ra chúng ta thật sự không phù hợp, không có chuyện gì cũng không cần liên lạc cả ngày đi, tất cả những điều này không phải là do anh tự nguyện sao? Anh nghĩ chuyện thành ra như vậy, tôi cũng không còn cách nào, trái tim tôi vỡ ra rất nhiều mảnh, anh có một mảnh rồi thì nên hài lòng.”
Giang Hoàn không thể không giơ ngón tay cái lên cho Chung Niệm, đây là một cao thủ nha.
Nhậm Xuyên đã sốc không nói nên lời, khốn nạn mà làm như bị hại thảm, lại còn có thể mạnh miệng như thế đứng ở chỗ này.
Lúc này bên ngoài phòng bệnh có âm thanh vang lên: “Anh đối với em chẳng qua là gặp dịp thì chơi, tình yêu là thứ không đáng tin cậy nhất, trước không cảm thấy được, dần dần mới phát hiện ra chúng ta thật sự không phù hợp, không có chuyện gì cũng không cần liên lạc cả ngày đi, tất cả những điều này không phải là do em tự nguyện sao? Em nghĩ chuyện thành ra như vậy, anh cũng không còn cách nào, trái tim anh vỡ ra rất nhiều mảnh, em có một mảnh rồi thì nên hài lòng.”
Người trong phòng nhìn nhau, lặng đi một lúc, không biết nên nói gì cho phải.
Nhậm Xuyên hít một hơi khí lạnh, nhìn Chung Niệm: “Các cậu còn… đến theo nhóm nha.”
Vừa mở cửa, ở ngoài phòng bệnh, một cô gái gầy gò mặc áo bệnh nhân đang lôi kéo góc áo một người đàn ông mặc quần bó, kiên quyết ngăn cản không cho anh ta rời đi: “Anh không thể cứ bỏ đi như vậy được!”
Cô gái rưng rưng muốn khóc: “Anh trước kia rất trân trọng em.”
Người đàn ông cười một tiếng: “Cô cũng không phải xử nữ, làm sao tôi trân trọng cô được?”
Chỉ một câu nói này thôi đã khiến mặt Nhậm Xuyên đen lại, thứ chết tiệt này còn tệ hơn nữa, vô cùng cặn bã.
Người đàn ông chuẩn bị rời đi, cô gái hét lên một cách tuyệt vọng: “Em bị ung thư cổ tử cung!”
Người đàn ông làm như bị nhiễm virus: “Cô thả tôi ra! Cút!”
Nhậm Xuyên trực tiếp lao ra, đè người đàn ông lên tường, nhếch mép mỉa mai: “Tôi đã nhìn thấy rất nhiều thằng khốn nạn, nhưngkhi nhìn thấy cậu mới phát hiện, hóa ra cặn bã lại có thể cụ thể và sinh động như vậy.”
Người đàn ông đỏ mặt tía tai rống lên: “Là cô ấy yêu tôi!”
Nhậm Xuyên bật cười, “Yêu đồ xấu xí như cậu? Yêu cậu? Yêu người có hơn trăm tệ trong túi? Yêu việc giúp cậu thu dọn? Yêu người hay lải nhải về cái bé tí dưới đũng quần? Yêu người muốn sống như hoàng tử? Yêu việc kiếm tiền giúp cậu trả vay mua xe? Yêu việc giúp bố mẹ cậu rửa bát, lau bàn? Yêu việc theo dõi cậu để xem cậu có lại đi chơi gái không?”
Người đàn ông còn muốn nói, Nhậm Xuyên đã trực tiếp kéo anh ta ra, dùng tay đấm vào mặt tên cặn bã: “Yêu con mẹ mày, quả trứng gà!”
Người đàn ông ngã trong hành lang, ôm mặt mình: “Sao cậu bao đồng vậy! Có phải xe chở phân đi ngang qua cửa nhà cũng phải nếm thử xem mặn nhạt hay không!”
Nhậm Xuyên đang nghịch chiếc bật lửa chống gió trên tay, anh cười với người đàn ông: “Cậu biết bật lửa có thể làm được gì không? Không chỉ châm được điếu thuốc mà còn có thể thắp hương trước mộ cậu.”
Người đàn ông sắc mặt nhất thời tối lại: “Cậu định làm gì? Tôi cảnh cáo cậu…”
Nhậm Xuyên đạp cho một cước: “Ngày nào cũng suy nghĩ bằng nửa người dưới, hàng xóm tôi có một con Alaska, hôm nào ôm nó qua sinh cho cậu một bầy, cũng coi như là thành gia lập nghiệp!”
Người đàn ông kêu rên một tiếng, Nhậm Xuyên lại đá thêm cái nữa: “Đừng coi bản thân như là một bàn đồ ăn, cậu chỉ là một cọng khoai tây vụn, có thể chơi có thể đùa có thể vứt, còn là một đĩa ba chỉ heo, có nạc có mỡ còn nhiều thịt!”
Người đàn ông không thể chịu đựng được nữa: “Mẹ nó cậu làm gì vậy!”
Nhậm Xuyên không cảm xúc nói: “Tôi xem bói đoán mệnh với đánh chìa khóa, xin hỏi cậu muốn gì? Đánh chìa khóakhông? Cậu làm không? Làm bao nhiêu cái? Ngày nào cũng la mắng phụ nữ, đến lúc mấu chốt thì không phát ra tiếng nào, đm cậu có thể làm mà tại sao không thể nhận trách nhiệm? ”
Người đàn ông không trêu chọc nổi Nhậm Xuyên, hèn nhát bò đi.
Nhậm Xuyên vẫn la lên từ phía sau: “Đừng chạy! Chiến đấu đi! Vậy thôi mà cũng không được?”
Anh hung hăng quay người lại, nhìn thấy Giang Hoàn cầm một bọc hạt dưa, nghiêng người tựa vào khung cửa nhìn anh: “Xong chưa?”
Nhậm Xuyên đắc thắng trở về, trên người lấp lánh tỏa ra ánh sáng, anh hỏi: “Bạn trai cũ khốn nạn của anh đâu?”
Chung Niệm đã rời đi từ lâu, ai có công phu hầu hạ hai vị tổng tài ở đây, Giang Hoàn giơ ngón tay cái khen Nhậm Xuyên: “Cậu ta thấy cậu có lực chiến quá mạnh, không phải là đối thủ, sợ nên đi rồi.”
Nhậm Xuyên cảm thấy còn chưa đủ thỏa mãn: “Sao lại đi, tiếp tục battle chứ.”
“Lần sau đi.” – Giang Hoàn cắn hạt dưa, “Về sau còn có cơ hội gặp lại.”
Nhậm Xuyên thất thần: “Hả?”
Giang Hoàn vội vàng đổi giọng: “Ặc… Ý anh là, cậu ta trong lòng hẳn là bất mãn, sẽ còn tiếp tục đến làm nhục anh.”
“Đến lần nào đánh lần đó!” – Nhậm Xuyên ngạo nghễ nói, “Lấy số điện thoại tôi cho cậu ta, tôi cùng cậu ta tâm sự tam quan!”