Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 25



Tên khốn chạy rồi, nhưng cô gái vẫn ở nguyên chỗ cũ, lau nước mắt.

Nhậm Xuyên chậc chậc hai tiếng: “Khóc cái gì vậy, rõ ràng đấy là một thằng khốn nạn.”

Kết quả là cô gái càng khóc to hơn, gần như là gào lên: “Oa, oa, oa-!”

Nhậm Xuyên: “…”

Giang Hoàn ở bên cạnh cắn hạt dưa: “Cậu không cho người khác tưởng niệm cuộc tình vừa dứt một chút sao?”

Nhậm Xuyên đã lâu rồi không qua lại với phụ nữ, có chút xấu hổ không biết nên nói gì: “Đừng khóc.”

Cô gái gào khóc: “Cậu trả bạn trai cho tôi! Trước kia dù sao tôi cũng từng có, bây giờ tôi một cọng lông cũng không có!”

Nhậm Xuyên suy nghĩ một chút: “Vầy đi, tôi giới thiệu cho cô một người, lương hàng năm một triệu, năm bảo hiểm một tiết kiệm, 186 cm 18 cm, có xe có nhà, tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa.”

Cô gái nhìn anh: “Ai vậy?”

Nhậm Xuyên nói: “Trợ lý của tôi.”

Giang Hoàn nhìn về phía anh: “Hả?”

Nhậm Xuyên vội vã đổi giọng: “Không, không, không… đồng nghiệp của tôi.”

Cô gái nhìn anh, “Cậu làm nghề gì?”

Nhậm Xuyên: “…Shipper.”

Cô gái thiếu chút nữa bật cười: “Vậy thì đồng nghiệp của cậu cũng là shipper à? Sao lại lương hàng năm một triệu, có nhà có xe?”

Nhậm Xuyên miễn cưỡng giải thích: “Ừm… shipper của Meituan, có thể được coi là người đã tham gia vào dự án tiền triệu, có xe, là xe hai bánh, có nhà, là nhà ở nông thôn.”

Cô gái bắt đầu gào khóc một lần nữa: “A-! Số tôi sao lại khổ như vậy!”

“Ai da, đừng khóc!” – Giang Hoàn ngăn lại, “Tôi giới thiệu cho cô một người, lương hàng năm một triệu, có nhàcó xe, 184 cm, 18 cm, tốt nghiệp đại học Bắc Kinh.”

Cô gái nói rõ sự khác biệt: “Còn thấp hơn hai phân”.

“Hơn một mét tám rồi!” – Giang Hoàn nhấn mạnh, “Còn so đo một hai centimet!”

Cô gái nhìn hắn: “Ai vậy?”

Giang Hoàn sắp bỏng miệng: “Trợ lý… không phải… là sếp của tôi.”

Cô gái nghi ngờ nhìn hắn: “Sếp cậu thèm để ý đến tôi?”

“Có thể.” Giang Hoàn giơ ngón tay cái với cô, “Có thể sẽ thích cô như vậy?”

Cô gái khó hiểu hỏi: “Thích người xấu? Eo thô? Không có ngực? Có lông chân? Không xe, không nhà, không học vấn?”

“Cái này…” – Giang Hoàn đảm bảo với cô gái, “Cô như thế nào hắn cũng thích.”

Cô gái ngẩn người: “Thật sự sẽ có tổng tài thích một cô gái bình thường sao?”

Nhậm Xuyên ở bên cạnh cười lạnh một tiếng: “Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ có Đảng mới có thể giúp đỡ người nghèo.”

Cô gái: “…”

Cô gái lại bắt đầu khóc: “Hu hu hu–!”

“Ây da, bỏ được một thằng khốn thì phải lên tinh thần! Vui vẻ! Hạnh phúc!” – Nhậm Xuyên giơ cao hai tay lên, nói rằng, “Chúng ta hãy nâng ly! Ăn mừng!”

Cô gái lập tức nín khóc, nhìn Nhậm Xuyên, còn có chút háo hức: “Tôi… muốn uống rượu ngọt và hơi chua.”

Giang Hoàn không biết nên nói gì cho phải: “Một người ung thư dạ dày, một người ung thư cổ tử cung, uống cái gì? Uống sự côđơn?”

Cô gái giống như một con ếch ở đầu làng, lại há mồm gào: “Hu hu hu–!”

Nhậm Xuyên làm bộ muốn khóc: “Tôi…”

Giang Hoàn trừng anh một cái, cậu khóc thử xem?

Nhậm Xuyên: “…Tôi cũng muốn uống mà.”

Cô gái ếch vẫn không dừng lại được, tiếng khóc xung quanh đều là hiệu ứng âm thanh nổi 3D, Giang Hoàn bó tay toàn tập, đầu hàng: “Rồi rồi rồi, một chút thôi, không được uống nhiều quá.”

Cô gái lập tức nín khóc: “Anh em tốt, chúng ta hẹn nhau lên sân thượng, tôi về thay quần áo, chờ chị đây uống rượu hạ gục các cậu!”

Về việc ai sẽ mua rượu, hai tổng tài suýt nữa đánh nhau.

Nhậm Xuyên: “Để tôi! Nhà tôi có Lafite hai mươi năm… loại thay thế giá rẻ.”

Giang Hoàn cười cười: “Nhà anh có Phi Thiên Mao Đài… rượu giả.”

Hai người bọn họ nhìn nhau, đều muốn cạnh tranh với đối phương.

Nhậm Xuyên gằn giọng: “Lafite của tôi… 69 tệ một chai!”

Giang Hoàn mỉm cười: “Mao Đài của anh… 79 tệ một bình!”

Hắn giống như đã thắng: “Đắt hơn của cậu mười tệ!”

Nhậm Xuyên cũng cười khà khà: “Mang chai rỗng Lafite của tôi đến có thể đổi lấy một chai rượu vang đỏ!”

Ba hai một, bọn họ đồng thời quay người gọi trợ lý của mình.

Nhậm Xuyên: “Mang chai Lafite 1982 ở nhà tới.”

Giang Hoàn: “Tôi muốn chai Phi Thiên Mao Đài ba tôi sưu tầm được!”

Chung Niệm với Mạnh Xuân đang cùng ăn tôm hùm đất, không tự ăn, mà là bóc vỏ tôm cho nhau, hai người đang đeo bao tay, dùng cổ kẹp điện thoại, động tác gần như giống hệt nhau: “Bây giờ?”

Nhậm Xuyên: “Bây giờ.”

Giang Hoàn: “Ngay lập tức.”

Mạnh Xuân và Chung Niệm liếc mắt nhìn nhau, đều có chút không biết phải nói gì.

“Bữa này để anh tính tiền.” – Mạnh Xuân cướp lời, “Đừng khách sáo với anh.”

“Không, không, để em.” – Chung Niệm tháo bao tay ra, “Lần trước anh đã tính rồi.”

Hai người lời qua ý lại, chen nhau đến quầy thu ngân, lấy điện thoại ra và nói: “Quẹt của tôi!”

Nhân viên thu ngân nhìn bọn họ, trong chốc lát không biết nên chọn ai: “Dạ dạ, hai anh…”

Chung Niệm lên giọng, “Quẹt của tôi!”

“Không!” – Mạnh Xuân đưa điện thoại ra, “Quẹt của tôi!”

Cả hai như sắp sửa muốn đánh nhau, trước quầy thu ngân đã xếp một hàng dài, vây xem cảnh bạo lực gia đình quymô lớn.

Nhân viên thu ngân chịu không nổi nữa, bấm màn hình, quét từng cái điện thoại di động: “Được rồi, mỗi người một nửa, quý khách ở phía sau mời lên!”

Mạnh Xuân cất điện thoại, có chút ngượng ngùng nhìn Chung Niệm: “Xin lỗi, anh không thể ở cùng em tối nay, anh đột nhiên có công chuyện.”

Chung Niệm vỗ tay đánh bốp: “Tuyệt vời!”

Mạnh Xuân kinh ngạc nhìn cậu: “Hả?”

“Không không không, ý em là rất đáng tiếc.” – Chung Niệm xua tay với y, “Đi đường cẩn thận, không cần tiễn, công chuyện suôn sẻ, moa moa moa!”

Mạnh Xuân có chút do dự, chẳng lẽ Chung Niệm không yêu y? Sao lại bắt đầu đuổiy đi rồi?

“Gọi lại sau.” – Chung Niệm nóng lòng muốn chạy tới nhà Giang Hoàn, muốn đi trước một bước.

“Chờ đã!” – Mạnh Xuân ngăn lại, “Chúng ta…” . ngôn tình hài

Chung Niệm sốt ruột vô cùng, giục y: “Hả? Làm sao vậy? Cưng à, em rất yêu anh, yêu sự cao lớn của anh, yêu sự mạnh mẽ của anh, yêu cơ bụng anh, yêu ngực anh.”

Mạnh Xuân nhìn cậu, hé miệng: “Chúng ta… sống chung đi.”

Bên ngoài quán tôm hùm đất, một chiếc mô tô phân khối lớn lao vút qua, tiếng động cơ rung trời, lấn át cả tiếng nói.

Chung Niệm không nghe thấy gì.

“Được.” – Chung Niệm duy trì nụ cười trên mặt, “Không thành vấn đề, anh nói cái gì thì là cái đó, em sẽ luôn ủng hộ quyết định của anh, anh muốn làm gì thì làm nấy.”

Trong lòng Mạnh Xuân dấy lên một chút hy vọng: “Thật là, cuối tuần anh đến gặp em, lúc mười hai giờ trưa, dùng bữa ở nhà hàng Tây Finney, sau đó sẽ giúp em dọn nhà.”

Một chiếc xe máy gầm rú lao qua bên ngoài quán.

“Được, anh yêu.” – Chung Niệm vẫn không nghe thấy gì, nhưng lại gật đầu, “Không thành vấn đề, em yêu anh, moa moa moa.”

Mạnh Xuân còn muốn nói điều gì đó, nhưng Chung Niệm đã đi trước, cậu bước ra khỏi quán tôm hùm đất, mở chiếc Porsche trên phố, “Em về nhà đi vệ sinh, tối gọi lại anh sau.”

Cậu lái xe đến nhà Giang Hoàn, lấy bình Mao Đài ra từ trong tủ rượu, rồi lái xe đến bệnh viện.

Trước khi đi vào, trước hết quan sát xung quanh một chút, phải chắc chắn rằng bốn phía không có bóng dáng Nhậm Xuyên.

“Vào đi.” – Giang Hoàn mở cửa cho cậu, “Rượu đâu?”

Chung Niệm đưa rượu Mao Đài cho hắn: “Đây.”

“Ừ, được rồi, đi đi.” – Giang Hoàn vung vung tay, cuối cùng nhớ tới một chuyện, “Cậu giúp tôi một việc.”

Chung Niệm cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Cái gì? Sẽ không phải là để tôi làm bạn trai cũ khốn nạn một lần nữa đi?”

“Không, có một cô gái, cậu thay tôi tiếp đãi cô ấy.” – Giang Hoàn đưa tài khoản WeChat của cô gái ếch cho Chung Niệm, “Nhớ kỹ thân phận của cậu, hiện tại cậu là tổng tài.”

Chung Niệm đã biết đó là làm gì, giúp Giang Hoàn gặp đối tượng hẹn hò, chuyện như vậy cậu đã làm không ít: “Đã hiểu, cuối tuần này tôi mời cô ấy đi ăn tối.”

Giang Hoàn nghĩ đến lượng hơi của cô gái ếch, dặn dò một câu: “Này, đừng quá lạnh lùng, ấm áp một chút, cô gái đó rất thích khóc.”

“Được.” – Chung Niệm gật đầu, “Địa điểm là nhà hàng Tây Finney, mười hai giờ trưa, ăn đồ Tây.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.