Chung Niệm mang theo một hộp cháo gan lớn, đứng ở cửa bệnh viện, đã cãi nhau một trận ầm ĩ với bảo vệ, thở không ra hơi.
“Tại sao lại không cho tôi vào?” – Chung Niệm cảm thấy nói không nổi nữa với người bảo vệ này, “Tôi là người nhà bệnh nhân, không phải shipper giao đồ ăn!”
Bảo vệ mỉm cười: “Người như cậu tôi thấy nhiều rồi, lúc nào cũng nói mình không phải shipper, lúc ra về thì lại mặc áo đồng phục vào.”
Chung Niệm nén giận, đột nhiên mắt cậu bắt được một vệt sáng màu vàng, liền chỉ vào bóng lưng kia, mạnh mồm bảo: “Anh không cho tôi vào, vậy sao cậu shipper kia lại vào được!”
Trong đại sảnh, Mạnh Xuân dừng bước, cảm giác không ổn.
Bảo vệ vừa quay đầu lại, lập tức tuýt còi: “Này! Cậu làm sao vào được!”
Mạnh Xuân vắt chân lên cổ mà chạy, không cần hình tượng trợ lý giám đốc nữa.
Chung Niệm nhân cơ hội này bèn xông vào, một đường thẳng đến thang máy.
Đi đến cửa phòng bệnh, Chung Niệm gõ cửa một cái: “Sếp?”
“Suỵt-!” – Cửa hé ra một chút, Giang Hoàn lộ ra nửa khuôn mặt: “Đưa đồ cho tôi, cậu đi mau.”
Chung Niệm đang muốn mở miệng nói chuyện: “Sếp-”
Cậu chưa kịp nói hết câu thì đã bị Giang Hoàn bịt miệng: “Bắt đầu từ bây giờ, cậu là sếp của tôi, hiểu chưa?”
Chung Niệm bị bịt miệng tới thở không nổi, chỉ có thể gật đầu.
“Được rồi, đi đi, lần sau mang đồ nhanh lên một chút.” – Giang Hoàn sờ sờ hộp cháo gan lợn, “Nguội hết rồi.”
Chung Niệm muốn giải thích: “Là do bảo vệ-”
Cậu lại bị Giang Hoàn bịt miệng: “Suỵt-, đi mau.”
Cửa đóng lại, Nhậm Xuyên đang chơi game nhìn sang: “Ai vậy? Y tá đến kiểm tra phòng à?”
“Shipper giao đồ ăn.” – Giang Hoàn đem cháo gan lợn trong tay đặt ở trên bàn, “Cậu mời tôi ăn tôm hùm đất, tôi mời cậu ăn cháo.”
Biểu tình trên mặt Nhậm Xuyên rất đặc sắc: “Không phải thức ăn ngoài không được mang vào bệnh viện hả?”
“Tôi nghe cậu kể, cảm thấy shipper giao đồ ăn các cậu thật quá cực khổ, tài khoản hội viên lại không khó đăng ký, cho nên tôi cũng học theo cậu đăng ký hội viên.” – Giang Hoàn nghiêm túc bảo, “Tôi phát hiện đăng ký hội viên xong thì phục vụ so với lúc trước tốt hơn hẳn, mới vừa rồi shipper bên ngoài còn cười với tôi.”
Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn, không nghĩ tới chỉ vì một câu nói của mình mà hắn liền đăng ký hội viên, có chút cảm động: “Nếu như tôi đi làm mà không có đơn, cậu sẽ ủng hộ tôi chứ?”
“Chắc chắn rồi.” – Giang Hoàn gật đầu, “Tôi sẽ bảo toàn bộ nhân viên công ty tôi…”
“Công ty?” – Nhậm Xuyên nghe được mấy từ, “Nhân viên?”
“Khụ khụ…” – Giang Hoàn đột nhiên ho khan hai tiếng, “Tôi sẽ nói với toàn bộ nhân viên công ty đặt đơn hàng cho cậu.”
“Cậu tốt quá.” – Nhậm Xuyên cảm động đến mức không nói nên lời, người này vừa đẹp vừa tốt tính, chính là bạn đời trong mộng của mình!
Bạn đời này mà có thể sống thọ thì tốt rồi.
“Ăn cháo đi.” – Giang Hoàn mở hộp cháo gan lợn ra, khuấy hai vòng, mùi gạo tỏa ra thơm ngát, “Gạo thơm Ngũ Thường được tuyển chọn từng hạt, nấu kỹ bằng lửa nhỏ, gan lợn cũng là phần gan non mềm dinh dưỡng, nhà hàng này đạt chuẩn sao Michelin…”
Nhậm Xuyên Nhíu mày: “Mi cái gì lin?”
Giang Hoàn cuống quít đổi giọng: “Tôi nói là quán ăn này ở bên cạnh tiệm sửa xe Michelin, rất nhiều thợ sửa xe qua đây ăn cháo.”
“Ồ.” – Nhậm Xuyên gật gù, anh múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng, mùi gạo thơm ngát lập tức tan ra trên đầu lưỡi, “Ngon quá.”
“Ngon đúng không.” – Giang Hoàn trên mặt thì cười, trong lòng lại bảo có thể không ngon sao, bếp trưởng trình độ chuyên môn cấp quốc gia nấu cháo cho cậu, gan lợn cũng là phần gan non phía đầu, cậu ăn xong có thể phấn đấu một chút, sống thêm hai ngày.
Ăn uống no đủ, Nhậm Xuyên xoa xoa bụng: “Đã quá.”
Giang Hoàn mắt nhìn đến mu bàn tay của anh, bỗng nhiên lên tiếng: “Ủa? Trên tay cậu không có lỗ kim à.”
Nhậm Xuyên cả người hóa đá: “H…hả?”
Giang Hoàn chỉ chỉ cây truyền dịch sau lưng: “Cậu không truyền dịch?”
“Có!” – Nhậm Xuyên thốt lên, “Phải truyền chứ.”
Anh nghĩ nát óc rồi giải thích: “À thì… hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhập viện, bác sĩ bảo chờ tôi làm quen một chút, thuốc thang gì đều để đến buổi tối, tí nữa tôi về mới truyền dịch.”
“Ồ, là như vậy sao.” – Giang Hoàn gật gật đầu, “Cậu truyền mấy bịch vậy?”
Nhậm Xuyên hơi há mồm: “Ba bịch? bốn bịch? Hay là năm bịch?”
Rồi hỏi Giang Hoàn: “Cậu truyền mấy bịch?”
“Hai bịch, một bịch to một bịch nhỏ.” – Giang Hoàn đưa mu bàn tay còn đang dán bông cầm máu cho anh xem, “Tôi nghĩ cậu nên tìm y tá trưởng lấy ven cho, mấy cô gái mới tới tay chân vụng về, không ổn.”
Nhậm Xuyên gật gật đầu: “Được, buổi tối lúc truyền dịch tôi sẽ yêu cầu y tá trưởng.”
Giang Hoàn căn dặn: “Lúc truyền dịch còn phải nhớ lấy áo khoác phủ cánh tay lại, nếu không sẽ thấy lạnh.”
Hắn có chút không yên tâm, Nhậm Xuyên một mình nhập viện, một người chăm sóc cũng không có, “Hay là lúc cậu truyền dịch tôi qua trông cho nhé.”
“Không cần đâu!” – Nhậm Xuyên khuyên hắn dừng lại, “Thật sự không cần đâu!”
Giang Hoàn mà tới, là anh phải truyền dịch thật.
Giang Hoàn ây da một tiếng: “Cậu khách sáo với tôi làm gì…”
“Tôi sợ tiêm.” – Nhậm Xuyên nghiêm túc nói bậy, “Lúc bị kim tiêm đâm vào tôi sẽ chảy nước mắt, đại ca, lúc mất mặt như vậy không thể để cho người khác nhìn thấy, cậu chừa cho tôi chút mặt mũi đi.”
“Ra vậy.” – Giang Hoàn rút lời mà hỏi cái khác, “Vậy buổi tối…”
“Tôi ngủ sớm!” – Nhậm Xuyên không dám cho Giang Hoàn bước vào phòng bệnh của mình, “Tôi hộc máu nhiều, thân thể suy nhược, nên phải ngủ sớm.”
“Vậy đâu được.” – Giang Hoàn nhìn anh, “Không có ai giúp cậu xem truyền dịch, đến lúc máu chảy ngược thì làm sao bây giờ?”
Giang Hoàn đẩy Nhậm Xuyên đi đến phòng bệnh của anh: “Cậu ngồi xuống đi, tôi gọi y tá cho cậu.”
“Chờ đã!” – Nhậm Xuyên nhanh tay lẹ mặt kéo hắn lại, “Không cần đâu, cậu…”
“Ây dà, Trung Quốc nhiều người như vậy, xác suất gặp gỡ có bao nhiêu, gặp được nhau chính là duyên phận.” – Giang Hoàn tránh thoát tay anh, “Không sao đâu, không phải xấu hổ, cậu khóc thì tôi dỗ, tôi gọi y tá cho cậu.”
Mắt thấy không tránh được, Nhậm Xuyên khó khăn nuốt nước bọt: “Có thể giúp tôi gọi bác sĩ phụ trách đến được không?”
Sau mười phút, Thôi Minh Hạo đứng trước giường bệnh, tay chân lưu loát điền một tờ khai truyền dịch: “Tổng cộng năm bịch, gần bằng một tháng…”
“Khoan!” – Nhậm Xuyên gào lên, “Mấy bịch?”
Trên mặt Thôi Minh Hạo lộ ra một nụ cười trả thù: “Năm bịch.”
Nhậm Xuyên giãy giụa: “Bác sĩ, tôi thấy bệnh tôi không có nghiêm trọng như vậy, có thể…”
“Không thể.” – Thôi Minh Hạo ngay câu đầu tiên đã bác bỏ anh, “Nằm yên, tôi là bác sĩ của cậu, tôi quyết định.”
Nhậm Xuyên cực kỳ giận mà không dám nói gì, anh nháy mắt với Thôi Minh Hạo, mẹ nó hãy đợi đấy!
Thôi Minh Hạo chút nữa đã ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, dặn dò y tá: “Gọi y tá mới đến luyện tay nghề một chút, tôi thấy mạch máu cậu ta hình dạng rất tốt, thích hợp làm giáo cụ, vị bệnh nhân này cũng không có ưu điểm gì khác ngoài việc không sợ đau-!”
Nhậm Xuyên không nhịn được: “Đệt mẹ! Mẹ nhà cậu-”
Câu chửi còn chưa ra khỏi miệng, đã bị anh mạnh mẽ thu về: “-thực sự là người đẹp tốt tính, bác sĩ, chờ tôi xuất viện xong sẽ đánh giá tốt cho cậu.”
Thôi Minh Hạo khẽ mỉm cười: “Nghĩ được như vậy cũng tốt, nhưng mà cậu phải cố gắng mà sống được đi đã.”