Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 7: Thương mại chăn nuôi quốc tế



Thôi Minh Hạo vất vả lắm mới tìm được cơ hội sửa lưng Nhậm Xuyên, chắc chắn sẽ không buông tha, sắp xếp trách nhiệm lấy ven cho y tá mới đi làm. Y tá mới vừa tới gần anh, tay đã run như cụ già cần uống sâm.

Nhậm Xuyên sốt sắng nuốt nước bọt: “Chị gái à, nhẹ tay một chút nha.”

“Tôi…” – Trên trán y tá đã đầy mồ hôi, cô lấy dây chun cột chặt cánh tay Nhậm Xuyên lại, “Tôi tìm mạch máu trước.”

Nhậm Xuyên tận lực động viên: “Đúng, cứ tìm đã, từ từ đâm kim cũng được.”

Tay y tá sờ tới sờ lui mu bàn tay của anh, nhưng trong lòng Nhậm Xuyên lại không hề có cảm giác gì, đều là một mảnh yên tĩnh thấy chết không sờn, giống như có thể ngay lập tức thành Phật.

“Mạch máu anh nhỏ quá.” – Y tá bỏ qua cái tay này, “Nhìn tay kia thử.”

“Làm cả hai tay luôn đi.” – Thôi Minh Hạo bên cạnh mở miệng, “Năm bịch, truyền cho cậu ta đến mười một giờ.”

Nhậm Xuyên suýt nữa thì văng tục, nhưng mà người là dao thớt, ta là thịt cá, chỉ có thể đàng hoàng nằm ở trên giường bệnh lần lượt chờ đâm kim.

“Đừng sợ.” – Giang Hoàn đỡ nửa người trên của Nhậm Xuyên dựa vào lồng ngực mình, dùng tay che kín mắt của anh, âm thanh dịu dàng: “Tôi ở đây.”

Này là điều an ủi duy nhất, Nhậm Xuyên dựa trên vai Giang Hoàn, có thể ngửi được mùi hương nam tính trên người hắn, không phải mùi nước hoa hay xịt thơm, mà là từ da tỏa ra, hương thơm thanh mát thư giãn.

Nhậm Xuyên có chút mơ màng nghĩ, hắn thật sự quá đẹp.

Tính cách cũng tốt nữa, cưới về nhất định là bạn đời xuất sắc.

Mà đáng tiếc, thời gian còn lại không nhiều lắm.

Y tá nhỏ sờ sờ mạch máu trên mu bàn tay, khó khăn gian khổ, cuối cùng cũng tìm được một cái, xé bao bì kim truyền dịch, cầm kim ở trong tay.

Nhậm Xuyên nhất thời căng thẳng mà căng cứng cả người.

Y tá nhỏ nhìn vị trí mạch máu, nhìn đến mức sắp phát bệnh luôn rồi, trong miệng thầm thì: “Mình có thể làm được, có thể làm được…”

Kim đâm vào mu bàn tay, một dòng máu dâng lên trong ống truyền dịch.

“Lệch rồi.” – Y tá trưởng nói với y tá nhỏ, “Cô đâm kim sâu quá.”

Y tá nhỏ gật gật đầu, rút kim vừa cắm vào một chút ra.

Sau đó liền đâm vào trở lại.

“Vẫn sai rồi.” – Y tá trưởng bắt đầu trực tiếp giảng dạy, sờ sờ rồi rút kim ra, lại đâm vào, “Cô xem, phải làm như thế này.”

Y tá nhỏ tự động viên chính mình: “Lần này nhất định làm được!”

Sau đó bèn rút ra cái kim y tá trưởng vừa đâm vào, tự mình xem xét đâm chọt.

Nhậm Xuyên: “…Không có ai quan tâm cảm nhận của tôi cả.”

Thôi Minh Hạo khổ sở nín cười, bảo: “Còn có một tay đang rảnh này.”

Hai tay Nhậm Xuyên đều bị vướng dây truyền dịch, không chơi được điện thoại di động, chỉ có thể nằm ở trên giường không nhúc nhích.

Giang Hoàn nhìn chằm chằm anh liên tục.

Nhậm Xuyên bây giờ đã chết lặng: “Cậu muốn nói cái gì thì cứ nói đi.”

“Cậu đâu có khóc.” – Giang Hoàn hơi tò mò, “Cậu nói là bị kim đâm một cái sẽ khóc mà.”

Nhậm Xuyên đã quên mất điều này, thuận miệng nói bậy bạ, vậy mà Giang Hoàn vẫn có thể nhớ kỹ, “Tôi…”

“Bởi vì cậu ở bên cạnh tôi.” – Nhậm Xuyên vô cùng thâm tình nhìn hắn, “Dỗ dành tôi khỏi tâm lý sợ hãi, cậu là thuốc tiên của tôi, là chàng thơ của tôi…”

“Thật sao!” – Giang Hoàn ngắt lời anh, trong mắt mang theo ngạc nhiên cùng vui mừng, lần đầu tiên có người ỷ lại hắn như thế, “Vậy sau này mỗi ngày tôi đều đến.”

Nhậm Xuyên: “…” . Truyện Phương Tây

Đây chẳng phải có ý là mỗi ngày mình đều phải đâm kim vài cái!

Thời gian truyền dịch thật sự là dài dằng dặc, Nhậm Xuyên bắt đầu thấy chán, anh ngoẹo cổ muốn xem thử Giang Hoàn bên cạnh đang làm gì, nhưng tiếc là không nhìn thấy.

Giang Hoàn chú ý tới anh, lật một trang sách, “Cậu muốn làm gì?”

“Hơi chán.” – Nhậm Xuyên oan ức, “Truyền dịch như này quá chán.”

Giang Hoàn nhìn quyển sách trong tay một chút: “Tôi đọc sách cho cậu nghe nhé?”

Nhậm Xuyên hỏi: “Cậu đang đọc cái gì?”

Giang Hoàn đọc tên sách ra: “Sổ tay nghiệp vụ kỹ thuật chăn nuôi hiệu quả.”

Nhậm Xuyên trên đỉnh đầu hiện đầy dấu chấm hỏi: “Cậu đọc cái này làm gì? Cậu nuôi heo à?”

Gần đây Giang Hoàn thật sự đang suy nghĩ mở một nông trại, chuyên để cung cấp sữa bò tươi cao cấp cho xí nghiệp thuộc quản lý của công ty, như vậy vừa có phúc lợi lễ tết cho nhân viên, vừa tự mình vui chơi một chút, hắn nói: “Học kỹ thuật cũng không thừa, hiện tại kinh tế tài chính đình trệ, hãm quá sâu, không bằng đầu tư vào ngành chăn nuôi, còn có sữa bò tươi để uống. Ngành chăn nuôi ở ngoại thành có tiềm lực phát triển rất lớn, chỉ cần thêm kỹ thuật, thì có thể thực hiện công nghiệp tự động hóa, như vậy hàng năm có thể có thêm 50% vốn lưu động, rồi thực hiện tài trợ chuỗi cung ứng sẽ có hệ số an toàn cao hơn.”

Nhậm Xuyên nghe xong liền trợn tròn mắt: “Cậu chỉ là nhân viên quèn, quản nhiều như vậy làm gì?”

Giang Hoàn: “…”

Xong đời, thiếu chút nữa là quên mất thiết lập tính cách.

“Khụ khụ.” – Giang Hoàn ho khan hai tiếng, “Thực ra đây là một dạng đề thi đại học, tôi chỉ có bằng cao đẳng, muốn trèo cao hơn thì phải nâng cao học vị.”

Nhậm Xuyên hỏi hắn: “Cậu định thi cái gì?”

Giang Hoàn nghiêm túc bịa chuyện: “Thương mại chăn nuôi quốc tế.”

“Tôi cũng muốn thi Hậu cần.” – Khắp mặt Nhậm Xuyên đều là nghiêm túc, “Chúng ta cùng nhau sống tiếp, cùng nhau tham gia thi đại học đi.”

“Được.” – Giang Hoàn không nghĩ tới một câu nói của mình lại tiếp thêm động lực sống cho Nhậm Xuyên, lúc này trả lời: “Cùng nhau sống tiếp, cùng nhau thi đại học.”

Nói xong, hai người họ thành thành thực thực vẽ một vòng tròn trên lịch để bàn, ghi chú, tháng bảy năm sau tham gia thi đại học.

Giang Hoàn gửi tin nhắn tới Chung Niệm: “Giúp tôi chuẩn bị một bộ tài liệu giảng dạy, đang cần, gấp.”

Chung Niệm hỏi: “Môn học nào vậy?”

Giang Hoàn: “Thương mại chăn nuôi quốc tế.”

Chung Niệm: “…”

Mẹ nó ai mà biến ra cho được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.