Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 104: Trở nên thân thiết



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

– .-..- — -. –…- -.-…… -….. -.–. -..-.-.-.– —.-. -…–..-………-.-.- -.-. — —

Điện thoại đổ chuông một lát đã kết nối.

“Ông nội?” Đầu dây bên kia rất ồn ào: “Ông lại ngủ muộn đấy ạ?”

Ông cụ Lận “Hừ” một tiếng, nói: “Không phải cháu cũng chưa ngủ sao? Muộn thế này rồi còn làm gì thế?”

Chỉ cần là sự vụ công ty, ông cụ luôn không ngại việc y bận rộn, hôm nay vậy mà lại cố tình gọi điện thoại hỏi.

“Dự báo thời tiết nói tối mưa to, có lô vật liệu xây dựng vừa tới, không thể bị dính mưa.” Lận Thành Duật nói với ông: “… còn phải đẩy nhanh tiến độ… Ông hỏi chuyện này làm gì ạ?”

“Những việc này để cấp dưới lo thôi.” Ông nội Lận thở dài: “Công ty tuyển nhiều người vậy đâu phải để ăn cơm trắng.”

Nói là thế nhưng bây giờ Lận Thành Duật đã bớt làm mấy công việc dưới lòng đất rồi, công ty có chuyện còn quan trọng hơn cần xử lý. Tuy nhiên tình trạng bên đây lại đặc biệt.

Y chủ trương mua mảnh đất này. Nó nằm ở phía Nam Liễu Giang, địa hình hơi chếch, lưng dựa núi, phong cảnh rất đẹp, cực kỳ hợp làm khu biệt thự.

Quả như dự đoán, về sau chính quyền thành phố Liễu Giang xây công viên rừng ở đây, trung tâm mua sắm, bệnh viện, trường học cũng nhập hội theo quy hoạch. Khu biệt thự này là chốn yên tĩnh giữa những hối hả tấp nập, được xem như một trong số ít nơi ở chất lượng tại Liễu Giang.

Ngoài tiềm lực phát triển, quan trọng nhất chính là nhà của y và Khương Tiêu trước kia nằm ở đây, vì vậy Lận Thành Duật tăng giá mua lại chỗ này, muốn tự phát triển xây biệt thự.

Y xây dựng nơi đây như là nhà của mình trong tương lai, hiển nhiên công sức bỏ vào sẽ khác.

Ông cụ Lận nào biết y lắm chuyện vậy, chỉ nhớ lại lần gặp Khương Tiêu hôm nay, sau đó nghĩ đến giao hẹn với cháu trai, muốn cất lời lại không biết nói sao.

“… Người ta có câu – Thành gia lập nghiệp.” Ông cụ Lận nói lan man: “Cháu lập nghiệp… khụ… cũng ổn ổn rồi. Ngần ấy năm, ông luôn rất hài lòng, còn thành gia…”

Lận Thành Duật dây dưa với Khương Tiêu lâu vậy, ông cụ Lận sớm đã chấp nhận xu hướng tính dục của y. Dù sao thứ này cũng chẳng uốn được, thôi thì tránh gây tai vạ cho những cô gái xung quanh.

Chọn người khác… khả năng cũng kém xa Khương Tiêu.

Nhưng Lận Thành Duật lại không hiểu được tới ẩn ý này. Y còn không biết hôm nay xảy ra chuyện gì nên tưởng ông nội muốn ép y chọn một cô gái bất kỳ nào đó để kết hôn lập gia đình, giọng điệu lập tức thay đổi: “Ông đã nói sẽ mặc kệ vấn đề này mà ông nội!”

Ông cũng muốn mặc kệ lắm, tự cháu đòi theo đuổi người ta thì ông can dự được gì chứ!

Thế nhưng do dự một lát, ông cụ vẫn không biết nên sắp xếp từ ngữ ra sao, Lận Thành Duật đã cúp máy. Bên kia ầm ĩ, có cả tiếng hét gọi, không nghe rõ.

Ông cụ đặt điện thoại sang bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã đổ mưa to.

Ông lại nhớ đến thanh niên lạ mặt mình thấy ở nhà Khương Tiêu.

Lận Thành Duật vội vàng hoàn thành công tác trên mặt đất, xong thì nhớ đến cuộc điện thoại với ông nội, thành ra cũng mất ngủ. Y nhớ nhung Khương Tiêu, lại thấy thời gian đã khuya, đành nhịn không gọi cho anh.

Cuối cùng, y mở điện thoại, lật xem ảnh chụp Khương Tiêu, có một số tấm là chụp lén. Thời này tuy đã có điện thoại thông minh nhưng độ phân giải còn rất thấp, xem ảnh mờ căm, vậy mà y vẫn cực kỳ vui vẻ.

Bên này, Khương Tiêu hãy đang trò chuyện với Phó Nhược Ngôn.

Lúc Phó Nhược Ngôn qua, Hạ Uyển Uyển có chào hỏi hắn, tới mười giờ thì về phòng mình nghỉ ngơi, để lại hai người trẻ trò chuyện tán gẫu bên ngoài.

Trời đã khuya, hai người nói chuyện nhẹ nhàng. Cả ngày nay Phó Nhược Ngôn chưa ăn được là bao, đến bên cạnh Khương Tiêu lại bỗng thấy đói.

Khương Tiêu bưng canh và cháo ra. Hắn từ từ thổi nguội ăn, kể cho Khương Tiêu xem dạo này mình làm gì, sau đó hỏi tình hình gần đây của Khương Tiêu.

“Tôi vẫn khá ổn.” Khương Tiêu đáp.

Nghe câu này, Phó Nhược Ngôn yên tâm hơn hẳn, nở nụ cười chân thành.

Khương Tiêu ngồi trên chiếc ghế đối diện hắn, đôi mắt nhìn hướng hắn. Hai người trò chuyện đôi câu vài lời, thời gian trôi qua rất nhanh.

Lúc Phó Nhược Ngôn rời khỏi, Khương Tiêu đã hơi mệt nhọc, dù sao cũng đã hơn mười một giờ, anh bị Lận Thành Duật theo dõi sát sao, tạo thành đồng hồ sinh học rất chuẩn.

Khương Tiêu mơ màng chào tạm biệt đối phương, sau đó bị Phó Nhược Ngôn nắm lấy cánh tay kéo vào lòng ôm.

“Hẹn gặp lại, Tiêu Tiêu.” Phó Nhược Ngôn nói: “Tuần sau đi học, tôi mang đồ ăn ngon cho cậu.”

Khương Tiêu tỉnh táo hơn chút, gật đầu trong lòng hắn, nói: “Tôi ăn hay không ăn đều được, anh đừng để bản thân mệt đến vậy.”

Phó Nhược Ngôn chỉ ôm một lát rồi buông ra. Hắn đi rồi, Khương Tiêu ngồi trong phòng khách một lát rồi mới đi tắm rửa.

Tâm tư Phó Nhược Ngôn ra sao, nói Khương Tiêu không hề hay biết thì anh ngốc quá.

Anh loáng thoáng cảm nhận được đôi chút, nhưng dẫu sao đôi bên vẫn chưa mở lời, lớp giấy cửa sổ này cứ ở tại đó, chẳng biết bao giờ sẽ bị chọc thủng.

Có lẽ do anh và Phó Nhược Ngôn đều chưa chuẩn bị đầy đủ, thêm vào đó, giữa họ còn có một Lận Thành Duật.

Trên thực tế, mối quan hệ của Khương Tiêu và Lận Thành Duật bây giờ đã dịu đi hẳn. Trong công ty nói là bạn bè, lễ tân sớm đã quen mặt Lận Thành Duật, không đăng ký ghi danh gì, coi như nhân viên nhà mình.

Bản thân Khương Tiêu cũng bận, lấy đâu ra nhiều thời gian đặt tại phương diện tình cảm. Hiện giờ anh cũng không lo được đến rất nhiều chuyện, lắm lúc, việc tương tác với Phó Nhược Ngôn hay Lận Thành Duật không chỉ nằm riêng ở vấn đề cá nhân.

Ban đầu Phó Nhược Ngôn đưa tiền nhưng Khương Tiêu không nhận, về sau chính hắn cũng hiểu cách này thực sự không phải mấu chốt với Khương Tiêu hiện tại.

Trở về nhà họ Phó, tính cách Phó Nhược Ngôn thay đổi rất nhiều. Em trai hắn năm nay mười lăm tuổi, đã kém về tuổi tác rồi, năng lực càng kém hơn. Mặc dù náo loạn một trận nhưng xét cho cùng hắn mới là con trai trưởng, vẫn phải nể trọng.

Phó Tông Tâm cũng cảm nhận được sự thay đổi của Phó Nhược Ngôn. Trước kia chỉ ưu tú, lang thang bên ngoài bốn năm, giờ về đã trở nên lung linh rực rỡ.

Nghiệp vụ của Phó Thị vốn đã rất phức tạp. Phó Nhược Ngôn trở về cũng nhanh chóng nắm giữ được ít nghiệp vụ, đặc biệt ở không gian mạng.

Hiện tại truyền phát trực tuyến và truyền thông mạng đang phát triển, tuy chưa phát triển bằng phim chiếu trên TV và báo giấy nhưng tiềm năng rất cao. Ngành kinh doanh mới nổi này vừa hay phù hợp với Phó Nhược Ngôn, cũng để kiểm nghiệm năng lực của hắn.

Phó Nhược Ngôn đảm nhận nó lập tức như cá gặp nước. Chưa bàn về những mặt khác, xét về nghiệp vụ trên mạng, hắn thực hiện như trước kia làm cùng Khương Tiêu, dù khác với cửa hàng hay truyền thông trực tuyến thì vẫn có những điểm tương đồng.

Dựa trên cơ sở này, Phó Nhược Ngôn còn có thể tự tay cung cấp cho Khương Tiêu các mối hợp tác.

Có một số phần mềm phát video nổi tiếng cho phép gắn quảng cáo, hiện giờ phí thu chưa đắt, còn hiển thị chính xác khu vực, rất hợp với mục tiêu chung của Khương Tiêu. Thêm vào đó, nghiệp vụ của Vô Hạn Ưu Tuyển vừa hay đang mở rộng ra khắp tỉnh, hiển nhiên rất cần được quảng bá.

Khương Tiêu được Phó Nhược Ngôn dẫn mối hợp tác, bên đây lại liên tục có nhà phân phối và nhà sản xuất mong muốn gia nhập, có điều Khương Tiêu phải xét duyệt trước. Theo định vị kinh doanh của Vô Hạn, anh sẽ không cho một số nơi có sản phẩm chất lượng kém và không đạt tiêu chí gia nhập.

Càng nhiều dân buôn vào sẽ hấp dẫn càng đông khách hàng. Số lượng người tỉ lệ thuận với số lượng hoạt động ưu đãi, hình thành vòng tuần hoàn tốt đẹp, tựa như quả cầu tuyết.

Khương Tiêu cung cấp các dịch vụ quảng cáo và hậu mãi, đồng thời cũng đàm phán xong với bên vận chuyển. Anh nhận hoa hồng, vì khối lượng kinh doanh lớn nên dù bỏ ra nhiều, Vô Hạn cũng kiếm về không ít.

Ngoài quảng cáo và hợp tác, Khương Tiêu bận cả chuyện đầu tư.

Lận Thành Duật dẫn anh tới gặp một số đại diện của những tổ chức đầu tư, các bên đều sẵn sàng đầu tư, tuy nhiên Khương Tiêu không hài lòng nên vẫn chưa bàn tiếp.

“Vậy để Vịnh Giang đầu tư trực tiếp luôn là được. Em lấy danh nghĩa công ty, không dùng danh nghĩa cá nhân, bảo đảm sẽ không can thiệp vào nghiệp vụ của Vô Hạn.” Lận Thành Duật còn sốt ruột hơn anh: “Tiêu Tiêu à…”

Khương Tiêu phất tay: “Không vội.”

Anh chinh chiến lão luyện khắp nơi, vậy mà vẫn có thời gian uống trà với ông cụ Lận.

Đúng, uống trà với ông cụ.

Lúc thấy Khương Tiêu trong nhà, Lận Thành Duật hết sức kinh ngạc, chưa kịp vui mừng đã nhận ra anh được ông nội mời tới.

… Hai người tiếp xúc với nhau từ bao giờ vậy?

Bản thân Khương Tiêu cũng cảm thấy quá đỗi thần kỳ.

Hôm đó, lần đầu gặp ông cụ Lận, anh mua nhiều đồ ăn; Phó Nhược Ngôn nói sẽ tới muộn chút, chắc không sang kịp bữa tối; người quen lâu năm là chú Nhạc lại ở đó, đúng lúc mời người tới nhà ăn một bữa.

Không phải nổi hứng, chỉ là rất nhiều chuyện không tiện nói bên ngoài thôi.

Khương Tiêu nhận được ít trợ giúp từ phía trường học, đặc biệt vào giai đoạn trước khi mở cửa hàng. Về sau đi thăm hỏi cảm ơn, anh mới biết ông cụ Lận đã trao đổi qua với mấy trung tâm mua sắm nên mới thuận lợi đến vậy.

Không biết Lận Thành Duật đi hay ông cụ Lận tự đi, khả năng cao là vế đầu nhưng tốt xấu gì người ta cũng đã giúp đỡ, Khương Tiêu cảm kích trong lòng. Người đó cố tình tới chợ cũng chứng tỏ đối phương hơi tò mò về mình.

Khương Tiêu là người tinh tường. Bất kể vì tình nghĩa hay để sòng phẳng thì cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi.

Lúc trước Khương Tiêu không rõ thái độ thực tế của ông cụ với mình ra sao. Lần gặp tại chợ đó trái lại đảo lộn đôi chút tưởng tượng của anh.

Ai ngờ được sau lần đấy, anh bắt đầu thường xuyên gặp ông cụ ở Lệ Thị. Lúc gặp, ông chỉ cười tủm tỉm chào hỏi anh.

Những năm gần đây, Vịnh Giang phát triển không ít nghiệp vụ ở Lệ Thị, ông cụ quen biết nhiều người, luôn tìm được cớ đến Lệ Thị, Khương Tiêu lại kiên nhẫn với người già, thường xuyên qua lại. Bọn họ thực sự đã trở nên thân quen với nhau.

Thực chất ông nội Lận là một người khá tốt tính, Khương Tiêu không có mối quan hệ người thân nào tốt đẹp ở khoảng cách tuổi tác này. Ông bà nội và ông bà ngoại đều không yêu thương gì anh, thậm chí còn từng gây rối làm ầm ĩ. Mặc dù ông cụ Lận có vẻ rất nghiêm túc nhưng ông cũng rất tốt tính, hiền từ giống ông nội ruột thịt, điều này xem như bù đắp cho Khương Tiêu gì đó.

Suy cho cùng, Khương Tiêu không phải người bản địa, mạng lưới quan hệ địa phương của anh chưa đủ mạnh mẽ. Vô Hạn Ưu Tuyển phát triển nhanh như vậy, luôn có người khác thấy ngứa mắt, thỉnh thoảng còn cố tình tấn công anh. Ông cụ nghe chuyện, tự mình ra mặt dẹp yên giúp anh, vậy mà không hề nói ra, là Khương Tiêu tự nghe ngóng được.

Tiếp xúc mấy tháng như thế, hiển nhiên mối quan hệ dần tốt đẹp lên.

Khương Tiêu rất thích tán gẫu với ông cụ. Ông cụ là doanh nhân giàu kinh nghiệm, dù hiện tại đã sắp về hưu nhưng đao quý chưa mòn, mỗi lần Khương Tiêu gặp vấn đề gì đến tìm, ông cụ chỉ cần dẫn dắt vài câu là anh lại được mở mang kiến thức.

Mới đầu ông cụ Lận tìm Khương Tiêu ôm theo ít mục đích, về sau tiếp xúc nhiều rồi, chính ông cũng thật lòng quý mến cậu thanh niên này.

Chưa kể đến mặt khác, cậu ấy cẩn thận chu đáo hơn Lận Thành Duật rất nhiều là sự thật, còn hiếu học và thông minh, nhiều lúc học một lần đã hiểu, hơi giống với ông hồi trẻ.

Đây không phải chỉ cháu trai mình kém. Chẳng qua cách quan tâm của Khương Tiêu hợp lòng ông hơn chút, và tính cách của hai người khác nhau thôi.

Từ tận đáy lòng, ông cụ thực sự rất thích tiểu bối này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.