Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 105: Chọn lựa



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

– .-..- — -. –…- -.-…… -….. -.–. -..-.-.-.– —.-. -…–..-………-.-.- -.-. — —

Dù không vì đứa cháu trai kém cỏi về mặt tình cảm kia, ông cụ cũng rất thích cho Khương Tiêu tới nhà ngồi chơi.

Đứa bé Khương Tiêu này nói chuyện dễ nghe lại ngoan ngoãn, thường xuyên nói những chuyện khiến ông vui vẻ, để cuộc sống thường ngày của ông không còn buồn chán nữa.

Không đơn giản là nói ngọt, anh có rất nhiều ý tưởng thú vị, còn là một thanh niên giỏi giang khéo léo, ông cụ Lận nói gì anh cũng lắng nghe rất nghiêm túc, thậm chí tiếp lời.

Nếu con cháu họ hàng nào của nhà họ Lận có được khí chất này, có khi ông cụ Lận sẽ chẳng để lại toàn bộ cổ phần trong tay cho Lận Thành Duật.

Sắp tới Tết Trung Thu, thế nhưng ngày lễ đoàn viên này chẳng mấy ý nghĩa với nhà họ Lận. Khương Tiêu đâu biết được ông cụ Lận hiếm khi ăn bánh Trung Thu, thế nên hôm nay tới uống trà, anh đã mang cho ông cụ ít bánh Trung Thu mình tự làm.

“Cháu làm vài loại bánh Trung Thu liền, có kiểu truyền thống Liễu Giang, có cả những địa phương khác. Đây là bánh Trung Thu ở nhà chúng cháu bên kia, da giòn mỏng, nhân thịt tươi và cả nhân dừa sợi, ông nếm thử nhé ạ?” Khương Tiêu đưa cho ông: “Ăn bánh uống trà vừa hợp.”

Đúng là bánh Trung Thu kiểu truyền thống, trên mặt phẳng của vỏ bánh còn in chữ đỏ “Hoa Hảo Nguyệt Viên”, tràn ngập không khí vui mừng.

Lần đầu ông cụ tới nhà mình, Khương Tiêu đã phát hiện ông lấy điểm tâm ăn. Bữa tối đã ăn nhiều vậy rồi mà vẫn lén lấy thêm hai khối bánh đậu xanh truyền thống, vị không ngọt lắm, chứng tỏ đó là khẩu vị của ông cụ.

Về sau, Khương Tiêu thường xuyên mang tới cho ông đủ loại điểm tâm.

Bánh Trung Thu rất phổ biến. Mấy năm gần đây có thêm cả bánh Trung Thu da tuyết, bánh Trung Thu nhân trứng muối… đa dạng đủ loại, người già không theo kịp sự thay đổi này, chỉ thích vị nguyên bản.

Nhân thịt rất ngon, khiến ông cụ vui bất ngờ nhất chính là nhân dừa sợi kia.

“Không biết cháu kiếm đâu ra loại dừa nạo sợi này. Bây giờ trên thị trường toàn dừa vụn, quá ngọt, lại khó nhai.” Ông cụ cười nói với anh: “Hồi nhỏ các ông ăn loại dừa sợi này cơ, hồi ấy nguyên liệu chưa đa dạng, nhiều thứ có tiền cũng chẳng mua được. Ăn được thứ này khó lắm.”

Tuy loại nhân này không ngon bằng dừa vụn, có vẻ hơi sơ sài nhưng con người luôn nhung nhớ những kỷ niệm xưa, hiếm dịp nào được nhớ về chuyện cũ qua một món điểm tâm.

“Mẹ cháu cũng thích loại nhân này.” Khương Tiêu nói: “Nhà cháu toàn làm kiểu vậy, nếu ông thích thì lần sau cháu lại mang cho ông ít nữa ạ.”

Đứa bé ngoan ngoãn biết bao.

Mà chẳng hiểu sao Tiểu Duật lại như vậy, theo đuổi mãi không được, còn chọc người ta khó chịu. Khương Tiêu là một người rất dễ bắt chuyện mà.

Ông nội Lận nghĩ trăm ngàn lần không ra. Ông cụ cũng từng lén thử, thế nhưng Khương Tiêu chỉ cúi đầu chẳng nói chẳng rằng.

“… Chuyện giữa cháu và Lận Thành Duật không liên quan tới ông đâu ạ.” Bị thử nhiều lần, Khương Tiêu đành giải thích: “Cháu chưa nói cậu ấy kém cạnh gì, bây giờ điểm nào ở cậu ấy cũng khá tốt.”

Đúng là vậy, Lận Thành Duật của hiện nay quả thực không còn gì để bắt bẻ, tuy nhiên Khương Tiêu vẫn sợ.

“Hai người chúng cháu không hợp nhau.” Khương Tiêu bổ sung: “Làm bạn bè như bây giờ cũng tốt lắm rồi.”

Ông cụ nghe anh nói thế cũng không đề cập lại việc này nữa.

Lận Thành Duật không biết mấy tháng nay ông nội nói gì với Khương Tiêu, nhìn chung mối quan hệ tiến triển hơn hẳn y. Hôm đó về nhà, y thấy ông nội bận rộn trong vườn hoa, nhìn qua đã thấy ở đó có thêm hai cây hoa quế.

Hoa quế mùa Thu thơm nhất. Cây do Khương Tiêu tặng, không phải loại quý giá gì, chỉ dễ chăm hơn chút thôi.

Dạo gần đây dịch vụ vận chuyển của Vô Hạn Ưu Tuyển phát triển nhanh nên một số nhà cung cấp hoa tươi và chậu cây cảnh cũng gia nhập. Đây là cây mà đối tác chọn, nghe nói nó là loại cây vườn mới ươm được, rất hợp trồng trọt tại nơi có khí hậu như Liễu Giang, tạm vẫn chưa mua được bên ngoài.

Trong nhà Khương Tiêu không có vườn hoa, vì vậy anh đưa tới chỗ ông cụ Lận.

Mùa Thu năm nay hơi đặc biệt, vậy mà có thể ăn bánh hoa quế và kẹo hoa quế Khương Tiêu làm hàng năm ở nhà họ Lận rồi, ngoài ra còn cả cơm nếp củ sen hoa quế, đều là đồ Khương Tiêu chủ động đưa tới.

Ông cụ cất giữ kỹ không cho người khác ăn, Lận Thành Duật mới được chia một ít thôi. Nồng độ đường máu của ông cao, không thể ăn mỗi ngày. Khương Tiêu dặn Lận Thành Duật để ý ông nội, đừng để ông ăn nhiều, vậy nên số lượng cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ coi như nếm qua.

Trước đây ông cụ ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, Khương Tiêu tặng mấy cây hoa quế và một loạt món ăn từ hoa quế, món ăn mùa Thu, kết hợp với hương hoa quế thơm ngào ngạt nơi mũi miệng, tạo cảm giác rất thanh nhã.

Ông cụ nổi hứng, ngày nào cũng ra ngoài chăm sóc hai cái cây, không cho thợ làm vườn động vào, dần dà thành nghiện. Sau này Lận Thành Duật về nhà còn trông thấy ông nội thành lập ra một miếng đất nhỏ ở vườn hoa, bắt đầu tự trồng trọt.

Hồi trước nào thấy ông cụ cần mẫn đến vậy. Về sau ông cụ trồng được một tá cải thìa còn gọi Khương Tiêu tới nhà ăn thử, được Khương Tiêu khen tươi mát ngon lành xong, ông cụ lại cực kỳ hào hứng đi trồng cà chua bi.

Giống cây cà chua bi cũng do Khương Tiêu chọn cho, tốc độ sinh trưởng khá nhanh, kết thành từng chuỗi quả, ăn vào cũng rất ngon ngọt.

Lúc Lận Thành Duật chạy tới công ty Khương Tiêu tìm người, ông cụ còn đặc biệt chuẩn bị một hộp nhỏ, bảo y mang sang.

Dường như không người già nào cưỡng lại được cảm giác mãn nguyện khi chăm sóc vườn tược này. Hiện giờ ông cụ đã có sở thích riêng, tốt hơn hẳn trước kia nhàn rỗi ngồi không, hơn nữa có người trò chuyện với ông nên sắc mặt cũng hồng hào dần lên.

Lận Thành Duật:… Xem ra nhiều lúc y lo thừa thật.

Khương Tiêu luôn chiếm được thiện cảm của người già, đây là chuyện rất tốt.

Bây giờ y còn phải thỉnh giáo ngược lại ông nội đây, hỏi ông xem hiện tại Khương Tiêu thích gì.

“Tiểu Khương không thích thứ gì đặc biệt, cũng không ghét gì.” Ông cụ nghiền ngẫm hồi lâu, đáp lời y như vậy: “Ông đưa cậu bé ấy cái gì cậu bé ấy cũng rất vui vẻ, thật dễ nuôi mà.”

Luôn luôn vui vẻ, phấn khởi hân hoan.

Lận Thành Duật nghĩ: Cũng đúng.

“Vậy cháu xin ông một chuyện nhé? Vì Khương Tiêu.” Lận Thành Duật nói: “Anh ấy đã tìm bên đầu tư gần một năm rồi nhưng vẫn chưa tìm được chỗ phù hợp, cháu cũng nghĩ rằng chuyện tìm nguồn vốn không thể gấp gáp, tìm chỗ dựa đáng tin cậy là tốt nhất. Tuy nhiên đến giờ trong tay cháu vẫn chưa có tài nguyên nào thích hợp.”

Khưng Tiêu cũng tự đi tìm vài nơi. Có vài nhà sản xuất lớn và công ty thương mại rất muốn đầu tư, song Khương Tiêu đã từ chối hết.

Anh không vội vàng. Với quy mô hiện nay của Vô Hạn Ưu Tuyển, muốn có tiền thì đến ngân hàng vay rất dễ, mấy ngân hàng địa phương cũng mong muốn anh vay của họ.

Bình thường Khương Tiêu dễ tính, cái nào tạm chấp nhận được thì cứ tạm chấp nhận, nhưng tại phương diện này, anh lại vừa kén chọn vừa kiên trì.

Nghe vậy, ông nội Lận trở nên nghiêm túc, nghĩ ngợi cẩn thận, nói: “Cuối năm nay ông có mấy người bạn già trở về, đến lúc đó ông sẽ dẫn Khương Tiêu đến gặp bọn họ, nói không chừng họ sẽ thấy hứng thú.”

Nhân mạch của ông nội không hề đơn giản, cả hai đời Lận Thành Duật đều chưa chắc đã bì kịp. Ông cụ là một trong những nhà tư bản đầu tiên trong nước, quen biết không ít người, chỉ lui về ở ẩn vì chuyện con trai cả đột ngột qua đời. Lận Phong tiếp nhận lại đi theo lộ trình rất đỗi bình thường, bằng không dựa vào con đường phát triển của Vịnh Giang khi ấy thì tuyệt đối không chỉ dừng ở quy mô hiện tại.

Giúp được Khương Tiêu thì tốt quá rồi.

Một thời gian sau Khương Tiêu mới biết chuyện. Ông cụ nhà họ Lận là một người rất hay khích lệ, còn dạy anh rất nhiều điều, bây giờ lại lo cho chuyện kinh doanh của anh, khiến anh không biết nói gì cho phải.

“Ông cũng chỉ giúp bằng lời được thôi, không giúp đỡ nhiều vậy đâu. Thành công hay thất bại phải xem chính cháu.” Ông nội Lận nói với anh: “Thực ra ông đã liên hệ với bọn họ cả rồi, nhưng Tiểu Khương à, cháu cần phải chọn lựa.”

Lâu lắm rồi ông cụ chưa gặp những người này. Tết về vốn để thăm người thân chứ không phải vì công việc, bình thường công tác muốn gặp mặt nhau cũng khá khó.

Với quy mô hiện nay, Vô Hạn trong mắt bọn họ là mối làm ăn nhỏ nên vẫn thấy chướng mắt. Nếu không nhờ ông cụ Lận móc nối, Khương Tiêu đúng thực không thể với tới đó.

“Có mấy người khá dễ bắt chuyện. Với trường hợp của cháu, việc đầu tư không khó, tuy nhiên những người này khác với các tổ chức đầu tư cháu tiếp xúc trước đây, sẽ không có nhiều thời gian cho cháu lựa chọn, điều này cũng có nghĩa rằng cháu không thể lựa chọn sau khi đã tiếp xúc hiểu sâu. Trước khi gặp gỡ, cháu phải chọn được bên mình cần tập trung tiếp xúc.” Ông cụ Lận nói: “Như ông vừa chỉ cho cháu, có công ty thương mại tầm cỡ lớn, có cả cơ quan tài chính nổi tiếng và công ty khoa học công nghệ Internet, những bên này đều rất phù hợp với tình hình công ty cháu hiện tại, họ còn có kinh nghiệm nên sẽ trợ giúp được cháu.”

Khương Tiêu xem xét từng bên, căng thẳng khịt mũi.

Đúng là vậy, nguồn nhân mạch của ông cụ Lận cực kỳ rộng, những doanh nghiệp này tách ra đều là nhà tư bản lớn tiếng tăm vang dội. Trước đây Khương Tiêu chưa bao giờ nghĩ mình có thể tiếp xúc với các công ty như vậy.

Anh thực sự khó mà chọn lựa, thế nhưng khi lật sang tờ cuối, anh đã thấy một tập đoàn khiến mình hơi bất ngờ.

Tập đoàn Chúng Sâm.

Ông cụ Lận thấy Khương Tiêu dừng tại trên trang giấy này thì cũng ngó qua, hỏi: “Cháu quen bên này sao?”

Khương Tiêu lắc đầu.

Công ty này tách lẻ ra không nổi tiếng như những công ty trước đó, có lẽ do không quảng cáo gì, người ngoài ngành nhìn qua khả năng sẽ cho rằng đây là một công ty nhỏ không có tiếng tăm.

… Nhưng Khương Tiêu biết bên áp chót này mới là bên xuất sắc nhất.

Đây là ông trùm trong ngành công nghiệp vật chất, một công ty tập đoàn tư bản thương hiệu lâu đời. Hồi đó nhà máy của Khương Tiêu xuống dốc, anh đã nghĩ tới việc đổi sang dây chuyền sản xuất của Chúng Sâm, tiếc là không thành công thay đổi vì đủ loại nguyên nhân, trở thành một điều tiếc nuối.

Nói một cách chính xác thì nghiệp vụ của tập đoàn Chúng Sâm rất phức tạp. Lập nghiệp từ công nghệ tinh tế, sau đó trở thành cổ đông công nghệ tham gia vào hàng loạt ngành như khai phá mỏ than, xây dựng cơ sở hạ tầng, sở hữu nhiều kỹ thuật độc quyền.

Chưa bàn đến những phương diện khác, Chúng Sâm hiện đang nắm giữ cổ phần của nhà máy sản xuất sản phẩm điện tử hàng đầu trong thành phố công nghiệp sản xuất Liễu Giang này. Những linh kiện máy móc kia đều do nhà máy Chúng Sâm sản xuất, đây là một quái vật ẩn tàng khổng lồ. Không chỉ công nghệ cao cấp, đằng sau một số xí nghiệp lớn trong ngành đồ dùng hàng ngày và thực phẩm cũng có sự đầu tư của bên đó vào dây chuyền sản xuất.

“Người phụ trách bên này hơi khó bắt chuyện, rất kiêu ngạo, tính tình cũng quái lạ.” Ông cụ Lận nhắc nhở anh: “Nếu cháu chọn bên này thì phải chuẩn bị trước cho sự thất bại.”

Ông cụ Lận thấy hơi khó hiểu khi Khương Tiêu chọn vậy. Mặc dù Chúng Sâm rất thích đầu tư, tầm nhìn cũng không tệ nhưng xem qua dường như không liên quan nhiều đến nghiệp vụ hiện giờ của Khương Tiêu.

Khương Tiêu cũng biết vậy. Anh lật lại đằng trước xem, tiếp tục lật đến trang  về công ty khoa học công nghệ Internet kia.

Đây là hai bên anh cần nhất hiện nay, tuy nhiên không thể lấy cả cá và tay gấu nên sau một hồi suy nghĩ, Khương Tiêu đã cầm lên tờ thông tin về Chúng Sâm kia.

“Cháu muốn thử với bên này, ông Lận.” Anh nói: “Làm phiền ông rồi ạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.