Trò Lừa Gạt

Chương 17: Ký ức trở về



Bọn tôi chỉ mới hẹn hò được hai tháng. Mọi người đều nghĩ tôi hẹn hò anh ấy vì ảnh là ngôi sao bóng đá của trường, hoặc vì ảnh trông quyến rũ chết người hơn hẳn mấy anh chàng cứu hộ đứng ở hồ bơi trong khu nghỉ mát W, hoặc vì gia đình ảnh có một căn nhà trên bãi biển ở thành phố Cabo San Lucas mà họ thường đến ở vào mùa xuân.

Nhưng sự thật là, tôi thích Garrett bởi vì anh ấy có một chút…hư hỏng. Ảnh không giống mấy thằng con trai tự phụ khác xung quanh tôi, chỉ biết sống cuộc sống vùng ngoại ô bình thường, yên ổn và tù túng của chúng.

Tôi nhảy vào giữa hai người họ, cười lạnh nhạt với Madeline. “Cậu không thấy bạn trai tớ đã ’12 giờ’ ở dưới mặt nước rồi sao Mads? Tớ biết cậu không có khả năng phân biệt con trai.”

Gương mặt Madeline đỏ lên. Không lâu trước đó, sau khi Thayer – em trai Mads – bỏ nhà đi, Mads hẹn hò với một gã tóc đen học trường dự bị Ventana.

Hôm đó bọn họ đang dự một bữa tiệc trong sa mạc, tại một khu biệt lập cho các cặp hẹn hò. Sau một lúc, Mads rời đi lấy nước uống rồi quay trở lại khu hẹn hò, tiếp tục hôn gã… ngoại trừ việc gã trai này tóc vàng.

Madeline thậm chí không nhận ra điều đó trong ít nhất vài phút; và tôi là người duy nhất đã chứng kiến. Đôi lúc tôi tự hỏi Mads có đang cố gắng để trở thành Lindsay Lohan không nữa, kiểu cô gái xinh đẹp đi quậy phá, trở nên phóng đãng rồi hỏng hết cả cuộc đời.

Tôi vỗ nhẹ bả vai đang ấm lên vì hơi nước nóng của Madeline. “Đừng lo. Tớ sẽ giữ bí mật cho cậu.” Tôi làm động tác khoá môi lại rồi ném chìa khoá đi.

Sau đó tôi lại đắm mình xuống dòng nước nóng. Thêm vài cô gái chầm chậm bước vào hồ, họ thốt lên khe khẽ khi làn nước nóng chạm vào từng tấc da thịt. Tôi lại thích nhảy thẳng một phát vào hồ hơn, cảm giác sốc nhiệt sẽ khiến tôi cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Charlotte là người kế tiếp bước ra từ phía sau tảng đá. Cô ấy vẫn quấn quanh mình một chiếc khăn màu hồng, tay cô che chắn cặp đùi trắng nhưng hơi thô. Chúng tôi phấn khích chào nhau.

Laurel bước ra ngay sau Charlotte, cười khúc khích như điên. Tôi thở ra khó chịu và co đầu ngón chân lại. Laurel đang làm gì ở đây vậy? Tôi đâu có mời nó.

Điện thoại của Garrett vang lên tiếng chuông, trên màn hình hiện tên người gọi là MẸ. Anh ấy nhảy ra khỏi hồ, nước bắn tung toé trên nền đất đá xung quanh. “A lô?” anh nói giọng nhẹ nhàng rồi mất hút dần sau hàng cây.

Madeline đảo mắt hài hước. “Garrett đúng là cục cưng của mẹ.”

“Cũng có lý do cả thôi,” Charlotte nói bằng một giọng biết-tuốt. Cô ấy ngồi trên một tảng đá cạnh hồ. “Ý tớ là, khi bọn tớ còn đang quen–“

“Sao cậu không thử vào hồ với bọn tớ chỉ lần này thôi, Char?” Tôi ngắt lời Charlotte trước khi cô ấy kịp bắt đầu bài độc thoại tớ-biết-rõ-bạn-trai-cậu-vì-đã-từng-hẹn-hò-với-anh-ấy.

Charlotte nhấc chân cách xa làn nước nóng. “Thôi,” cô nói khó chịu.

Tôi cười khúc khích. “Thôi nào. Da đỏ như tôm luộc thôi mà. Tớ cá là nhiều chàng cảm thấy nhiệt phát ban gợi cảm lắm đó.”

Charlotte bĩu môi rồi lại nhấc chân ra xa hồ hơn. “Tớ ngồi đây thôi Sutton.”

“Tuỳ cậu.” Tôi chụp lấy điện thoại iPhone của Madeline đang nằm chỏng chơ trên hòn đá bên cạnh. “Chụp hình thôi! Mọi người tập trung nào!”

Cả đám bọn tôi tụ tập trước khung hình, tôi ấn nút chụp. “Đẹp, nhưng không hoàn hảo,” tôi nói khi kiểm tra lại ảnh. “Mads, cậu lại làm vẻ mặt tôi-là-hoa-hậu nữa rồi.” Tôi quay khung hình về phía mình và mỉm cười thánh thiện như thể tất-cả-những-gì-tôi-ao-ước-là-nền-hoà-bình-thế-giới.

Laurel nhìn qua vai tôi. “Sao không thấy em vậy!” Con bé chỉ vào cánh tay trần trên hình – đó là phần duy nhất trên cơ thể nó lọt được vào khung hình.

“Chị biết,” tôi nói. “Chị cố ý mà.”

Vẻ mặt Laurel trông cực kỳ tổn thương. Madeline và Charlotte nhìn nhau ngần ngại. Một lúc sau, Charlotte huých vào vai Laurel. “Dây chuyền đẹp đó, Laur.”

Laurel vui vẻ hơn chút ít. “Cảm ơn chị! Em mới mua hôm nay đó.”

“Rất dễ thương,” Madeline tán thành.

Tôi nghiêng người nhìn xem cái thứ đó là gì. Một miếng mề đay màu bạc tròn trịa nằm trên cổ Laurel. “Chị mượn xem được không?” Tôi hỏi Laurel bằng giọng ngọt ngào nhất có thể.

Laurel nhìn tôi căng thẳng, sau đó con bé nghiêng người lại gần hơn.

“Khá đấy.” Tôi di ngón tay trên miếng mề đay. “Khá giống.” Tôi dời mắt, kéo tóc cao lên để lộ sợi dây chuyền quanh cổ trông y hệt. Tôi có nó từ rất lâu rồi, nhưng chỉ mới đeo gần đây.

Tôi đã thông báo cho cả nhóm biết sợi dây chuyền này là biểu tượng của tôi, giống như Nicole Richie luôn mặc đầm dài phủ tới gót hay Kate Moss chỉ mặc áo khoác vest với quần short jean siêu ngắn.

Laurel cũng có mặt ở đó lúc tôi thông báo. Con bé cũng ở đó khi tôi nhấn mạnh rằng kể từ bây giờ tôi sẽ không bao giờ tháo nó ra. Cách duy nhất để người khác lấy được nó là phải chặt đứt đầu tôi.

Laurel căng thẳng chỉnh lại phần nịt ngực của bộ bikini. Con bé đang mặc thứ mà tôi gọi là bikini-kiểu-đĩ; phần nịt ngực ở trên thì mỏng dính còn mảnh tam giác phía dưới bé xíu như đang khoe hết hàng cho tụi tôi xem miễn phí.

“Đâu có giống lắm đâu,” con bé cãi. “Mề đay của chị bự hơn mà? Và cái của em thực chất không phải mề đay. Nó đâu có mở ra được.”

Charlotte nhìn sợi dây chuyền trên cổ tôi rồi nhìn sợi của Laurel. “Con bé nói đúng đó Sutton.”

“Ừ, trông cũng khác mà.” Madeline đồng ý.

Tôi rất muốn hắt nước nóng vào mặt họ. Sao họ lại dám tán thành đứa em gái chán phèo chỉ biết bắt chước này chứ? Việc Laurel suốt ngày bám đuôi bọn tôi đã đủ tệ rồi. Vậy mà các bạn tôi lại cho phép nó vào nhóm chỉ vì cảm thấy tội nó sau khi Thayer bỏ đi.

Tệ hơn nữa là bố mẹ tôi, đặc biệt là bố, yêu thương cưng chiều nó hết mực, trong khi lại đối xử với tôi như với một quả bom nổ chậm.

Trước khi tôi kịp nhận ra mình đang làm gì thì tay tôi đã nắm chặt lấy cái mề đay và giật nó khỏi cổ Laurel, sau đó ném mạnh nó vào rừng. Có tiếng vang nhỏ của kim loại nảy trên đá và tiếng xào xạc của dây chuyền rơi xuống lùm cỏ.

Laurel trợn mắt. “S-Sao chị lại làm thế?”

“Đó là hậu quả của việc bắt chước chị.”

Nước mắt tràn đầy trong mắt con bé. “Chị bị làm sao vậy?” Con bé rên lên một tiếng đau đớn rồi leo ra khỏi hồ nước nóng, đạp lên những tảng đá và chạy vào rừng.

Không ai nhúc nhích trong một lúc lâu. Hơi nước bốc lên lượn lờ trên mặt các bạn tôi, nhưng trông nó như một điềm gở hơn là gợi cảm. Tôi than một tiếng rồi leo lên khỏi mặt nước, cảm thấy ngập tràn tội lỗi.

“Laurel!” tôi gọi với vào trong rừng. Không ai trả lời. Tôi đành xỏ chân vào dép, mặc áo thun và quần short vải rồi bước vào rừng theo hướng con bé đã chạy đi.

Những bóng đèn năng lượng mặt trời gắn dưới đất chỉ kéo dài vài mét, để lại đằng xa là bóng tối bủa vây. Tôi lần mò bước vào một bụi cây rậm rạp, hai cánh tay duỗi ra quơ quơ trước mặt. “Laurel?” Bỗng tôi nghe thấy một tiếng động và tiếng nhánh cây bị đạp gẫy.

“Laurel?” Tôi bước thêm vài bước trong bóng tối, tay vung lên dạt bụi cỏ cao sang hai bên, các gai xương rồng bé xíu đâm vào tay tôi.

Sau vài bước nữa, tôi nghe được tiếng nấc. “Laurel, thôi nào,” tôi nói qua kẽ răng nghiến chặt. “Chị xin lỗi, được chưa? Chị sẽ mua cho em một sợi dây chuyền mới.” Một cái không giống hệt sợi của tôi, tôi rất muốn nói thêm.

Người dịch: Min_4ever


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.