Trò Lừa Gạt

Chương 18: Giết người rồi? Báo cảnh sát thôi!



Sau khi vượt qua vài bụi cây nữa, tôi bước vào một mảnh đất trống khô cằn. Không khí chung quanh nóng bức và khó ngửi. Bóng tối vặn vẹo đổ xuống cắt ngang những vết nứt toác trên đất. Đám ve sầu kêu ồn ào trong các bụi rậm chung quanh.

“Laurel?” Tôi la lên. Tôi không chắc khu nghỉ mát nằm ở hướng nào nữa vì chẳng còn trông thấy ánh đèn nào xuyên qua những tán cây. “Xin chào?” Tôi gọi to, đột nhiên đề phòng nhìn xung quanh.

Có cái gì đó trong lùm cỏ vừa nhìn tôi. Tôi nghe được tiếng thì thầm và tiếng cười dường như ở rất xa. Và rồi một bàn tay chụp lên vai tôi, một vật lành lạnh và sắc bén kề sát bên cổ.

Toàn thân tôi cứng ngắc. Bàn tay mạnh mẽ ấy nắm lấy tay tôi ngoặc ra đằng sau. Thứ gì đó đang ấn vào cổ tôi, tắc nghẹn, cứa vào làn da. Cơn đau khiến tôi điếng người. Đó là một con dao.

“Hét lên là tao giết,” một giọng nói the thé vang lên bên tai.

Và rồi…. bóng tối ập đến.

————————-

Tôi bị kéo ngược trở lại xe Laurel, nơi Emma đang ngồi sững sờ trên ghế phụ, Laurel lùi xe ra lối đi dành cho xe hơi.

Sutton chết rồi, Emma nghĩ. Sutton CHẾT RỒI. Không thể tin được. Chết ở đâu? Sao lại chết? Không lẽ là đoạn video đó? Có người thật sự đã siết cổ chị ấy sao?

Dạ dày cô quặn thắt, nước mắt dâng tràn bờ mi. Ngay cả khi cô chưa từng gặp chị mình, ngay cả khi cô chỉ mới phát hiện ra sự tồn tại của chị ấy hai ngày trước, đó vẫn là một sự mất mát lớn lao.

Biết rằng mình có một người chị em sinh đôi đối với cô là một lần trúng số độc đắc, là điều mà Emma chưa từng dám mơ đến. Tất cả mọi hy vọng cô dồn nén bao năm qua đã dốc hết cho hai ngày này. Vậy mà bây giờ….

Thế còn cảm giác của tôi thì sao? Tôi đã nhìn chằm chằm vào bức thư khi Emma mở nó ra. Nhìn thấy câu SUTTON CHẾT RỒI viết bằng giấy trắng mực đen khiến tôi không thể chối cãi được nữa.

Tôi chết thật rồi. Và tôi bị mưu sát – mớ ký ức lộn xộn của tôi đã đúng. Bóng tối. Một cú đập. Con dao dí vào cổ.

Tên sát nhân muốn cô em gái sinh đôi của tôi phải thế chỗ tôi để không ai tìm ra sự thật. Làm như chuyện đó dễ dàng lắm! Giá mà tôi có thể thốt nên lời. Tôi không muốn gửi gắm cuộc đời mình vào tay người khác.

Emma cũng chẳng muốn điều đó. Cô hít vào một hơi mạnh đến nỗi Laurel phải quay sang. “Gì thế?” Khoé môi Laurel trễ xuống.

Emma bấu chặt đầu ngón tay vào mảnh giấy. Sutton chết rồi. Laurel xứng đáng được xem nó đúng không? Em gái của Sutton cần được biết chị mình đã chết, không phải sao?

Nhưng Emma lại không thể cho Laurel xem. Lỡ như Laurel không tin cô, chỉ cho rằng cô lại tìm cách trốn học? Và lỡ như lời đe doạ trong bức thư là thật? TIẾP TỤC ĐÓNG GIẢ ĐI, NẾU KHÔNG SẼ TỚI LƯỢT MÀY. Nếu Emma nói cho người khác biết, chuyện tồi tệ có thể xảy ra.

“Không có gì đâu,” cuối cùng cô đành nói.

Laurel nhún vai rồi lái xe ngang qua khu nhà lân cận, quẹo phải vào một khu công viên lớn có khoảng sân chơi rộng, đường chạy dành cho chó và ba sân tennis ngoài trời. Laurel lại quẹo một lần nữa.

Một bên họ là dãy siêu thị bán đồ hữu cơ và các cửa hàng thời trang, một bên là cửa hàng chuyển phát nhanh UPS, đồn cảnh sát khu vực và một lối đi có hàng rào bằng đá dẫn vào trường trung học Hollier.

Một dãy xe hơi đang xếp hàng chờ quẹo vào bãi đỗ xe. Những cô nàng tóc vàng đeo kính râm hiệu Ray-Bans ngồi lười biếng trong mấy chiếc mui trần. Tiếng nhạc xập xình phát ra từ chiếc Escalade khổng lồ có dán dòng chữ ĐỘI TUYỂN BÓNG ĐÁ TRƯỜNG HOLLIER.

Một cô nàng tóc đen lái chiếc Vespa màu xanh ngọc bích lạng lách qua hàng xe đang chờ, đôi khi chỉ cách mấy chiếc xe hơi có vài inch.

Emma nhìn đồn cảnh sát khi xe quẹo vào trường. Có sáu chiếc xe cảnh sát đậu ngoài bãi đỗ. Một cảnh sát mặc đồng phục ngay lối ra vào đang dập điếu thuốc trên tay.

Laurel chạy xe lên dốc ngang qua một biển hiệu màu đỏ ghi chữ BÃI ĐỖ XE LỚP 11. Cô liếc mắt nhìn Emma. “Chị không giấu mẹ vụ cái xe mãi được đâu. Em cũng không muốn làm tài xế cho chị suốt cả năm.”

Ngay lúc đó, Emma chợt nhớ ra một chuyện. Cô quay sang hỏi Laurel. “Sao tối qua em không tự lái xe tới tiệc của Nisha?”

Laurel phồng má. “Xì. Bởi vì bố đem xe em đi bảo trì. Biết rõ mà còn hỏi.”

Xe họ chạy ngang qua dãy xe hơi đậu trong bãi. Không khí nơi đây giống như trong một bữa tiệc trước giờ khai mạc trận bóng đá.

Bọn trẻ đứng tựa vào đầu xe, miệng nhâm nhi mấy ly sinh tố Jamba Juice. Các chàng trai chơi đá bóng trên quảng trường bụi bặm cạnh bãi đỗ xe. Ba cô gái xinh xắn mang dép xỏ ngón Havaiana đủ màu chụm đầu xem mấy bức ảnh của kỳ nghỉ hè bằng cái máy tính xách tay đặt trên thành sau chiếc xe Mini.

Sutton chết rồi, Emma nghĩ đến điều đó lần nữa. Sự bừng tỉnh thôi thúc cô như một cơn sóng dữ cuồn cuộn. Cô phải hành động. Cô không thể chịu đựng được nữa, bất kể mảnh giấy có đe doạ như thế nào. Tim Emma bắt đầu đập mạnh.

Laurel đánh xe vào khoảng trống cạnh một thùng rác chất đầy vỏ chai và cốc giấy Starbucks. Ngay khi cô vừa tắt máy, Emma bật mở cửa xe và nhảy ra ngoài, băng qua sân và hướng thẳng về phía đồn cảnh sát.

“Này!” Laurel hét lên đằng sau cô. “Sutton? Chị làm cái quái gì vậy?”

Emma không trả lời. Cô bước xuyên qua đám cây bụi héo úa nằm giữa trường Hollier và bãi đậu xe của đồn cảnh sát. Bụi gai cào trên cánh tay cô nhưng cô không màng để ý. Chui ra khỏi đám cỏ úa đầy gai, Emma xông thẳng đến cửa đồn.

Bên trong đồn cảnh sát mát lạnh và mờ tối.

Căn phòng lớn được chia thành nhiều buồng và bàn nhỏ, không khí có mùi món gà Kung Pao trộn lẫn mùi mồ hôi. Điện thoại reo inh ỏi, máy bộ đàm kêu rè rè và đài phát thanh chương trình thể thao phát giọng đều đều bên vách.

Tấm mành cửa kiểu Ý đóng đầy bụi, lon Fanta móp méo ngập đầy đầu lọc thuốc lá nằm trên sàn ngay bên hông cửa. Trên tấm bảng treo tường đằng xa dán một tấm áp phích đề chữ THẤY GÌ, NÓI ĐÓ và vài tấm hình truy nã.

Tấm ảnh trắng đen của một chàng trai trẻ tóc đen và đôi mắt hút hồn quen thuộc khiến Emma chú ý. THAYER VEGA. MẤT TÍCH TỪ NGÀY 17 THÁNG 6. Emma đã từng thấy tấm ảnh này trên Facebook của Sutton.

Một người đàn ông già tóc tai bù xù mặc áo choàng chiếm hết chỗ trên băng ghế duy nhất trong phòng. Hai tay lão bị còng lại. Khi lão trông thấy Emma, đôi mắt lão bừng sáng và miệng nở nụ cười thật tươi như muốn nói ta-là-loại-người-thích-khoe-hàng-với-các-cô-gái-trẻ.

“Có việc gì thế?”

Emma xoay người lại. Một cảnh sát trẻ tuổi tóc đinh ba phân màu bạch kim nhìn cô từ phía sau bàn lễ tân. Cái quạt bàn trên bàn gã thổi không khí ẩm mốc vào mặt Emma. Màn hình chờ trên máy tính của gã hiện ảnh hai đứa trẻ mắt to mặc đồng phục bóng chày.

Emma dán mắt vào cặp còng lủng lẳng trên thắt lưng gã và cây súng trong bao súng đặt bên hông. Cô liếm môi và bước lên vài bước.

“Em muốn báo cáo một… vụ mất tích. Có thể là vụ giết người.”

Đám lông mày nhợt nhạt gần như không thấy của gã tóc vàng nhướng lên. “Ai mất tích?”

“Người chị sinh đôi của em.” Và rồi câu chuyện tuôn ra xối xả khỏi miệng cô như máu phun ra từ miệng vết thương. “Tối qua, em nghĩ mọi việc chỉ là do nhầm lẫn, và Sutton vẫn ổn,” cô kết thúc câu chuyện. “Nhưng sáng nay, em nhận được bức thư này.”

Người dịch: Min_4ever


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.