Trò Lừa Gạt

Chương 19: Tiền sử phạm tội của Sutton



Cô mở bức thư ra, vuốt thẳng nó rồi đặt lên bàn gã cảnh sát. SUTTON CHẾT RỒI. CẤM MÀY NÓI AI. TIẾP TỤC ĐÓNG GIẢ ĐI… NẾU KHÔNG SẼ ĐẾN LƯỢT MÀY. Trông bức thư rất thật và đáng sợ dưới ánh đèn huỳnh quang cũ kỹ.

Gã tóc vàng lẩm nhẩm đọc. “Sutton,” gã thì thào nhấn mạnh. Như vừa có một bóng đèn sáng lên trên đầu gã, tay gã nhấc điện thoại và ấn nút gọi. “Quinlan? Rảnh không?”

Gã cúp máy và đẩy cái ghế màu cam cạnh bàn ra. “Ngồi đây,” gã bảo Emma.

Rồi gã chụp lấy bức thư, đi thẳng tới phía sau đồn và biến mất vào một văn phòng nhỏ đề biển tên THÁM TỬ QUINLAN. Emma nhìn chăm chú vào bóng gã cảnh sát in trên cửa sổ. Tay gã di chuyển rất nhanh khi đang nói.

Cánh cửa văn phòng vị thám tử mở ra lần nữa, gã tóc vàng bước ra. Theo sau là thám tử Quinlan, một người đàn ông cao to tóc đen trông lớn tuổi hơn gã, kẹp dưới nách một tập hồ sơ và tay cầm tách cà phê in chữ ĐẠI HỌC ARIZONA.

Khi trông thấy Emma ở bàn lễ tân, ông nhăn nhó.

“Đã bao nhiêu lần chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh này rồi hả?” Ông truy vấn, vẫy vẫy bức thư của Emma trong không khí.

Emma nhìn quanh. Liệu ông ấy có đang nói với ai khác không? Ngoài Quý Ngài Khoe Hàng ngồi trên băng ghế ra, cô là người duy nhất còn lại trong phòng. “Sao ạ?”

Quinlan dựa cánh tay lên lưng ghế. “Nhưng vụ đe doạ giết người lần này có vẻ mới đấy nhỉ Sutton.”

Cái tên Sutton là một cú thúc mạnh vào bụng Emma. “Không. Cháu không phải Sutton. Cháu là em gái sinh đôi của chị ấy, tên Emma. Anh ấy không nói rõ với chú sao?”

Cô chỉ ngón cái về phía gã cảnh sát tóc vàng. “Chuyện rất tồi tệ đã xảy ra với chị Sutton, và bây giờ kẻ đó đang đe doạ cháu! Cháu nói thật mà!”

“Thật như năm ngoái cô báo có một thi thể gần khu vực núi Lemmon hả?” Cơ hàm Quinlan cứng lại. “Hay như cái lần cô nói hàng xóm của cô nuôi chín mươi con Chihuahua trong nhà khách? Hay là cái lần cô thề lên thề xuống là đã nghe thấy tiếng em bé khóc trong thùng rác phía sau cửa hàng tạp hoá Trader Joe’s?”

Ông vỗ vỗ vào tập hồ sơ. “Cô không nghĩ là tôi có lưu lại đầy đủ ‘chiến tích’ của cô hả?”

Emma trợn mắt nhìn tập hồ sơ, cái tên SUTTON MERCER được viết trên nhãn dán bằng mực đen đậm. Nó khiến cô nhớ tới người anh nuôi David ở thành phố Carson.

David đã từng vài tuần một lần gọi điện báo cảnh sát buồng vệ sinh công cộng trong công trường gần đó bốc cháy, chỉ để được nhìn xe cứu hoả chạy ngang. Các điều phối viên 911 cuối cùng cũng nắm được trò của ảnh, thế nên họ đã không tin khi David gọi điện la thét báo cáo về một ngọn lửa khủng khiếp đang tung hoành trong sân sau nhà ảnh.

Kết quả là ngọn lửa đã nuốt chửng nửa ngôi nhà trước khi lính cứu hoả tới ứng cứu. David chính thức trở thành Thằng Nhóc Báo Cháy Nhà Vệ Sinh Công Cộng. Không lẽ cảnh sát thực sự nghĩ Sutton là Cô Gái Báo Có Em Bé Trong Thùng Rác?

Emma vội vàng lục lọi trong túi xách của Sutton cho đến khi cô tìm thấy chiếc iPhone hồng. Cô mở trang video Travis đã cho cô xem bằng những ngón tay run rẩy. “Có một đoạn video quay cảnh ai đó siết cổ chị ấy. Có lẽ ông sẽ nhận ra chỗ đó ở đâu.”

Trang web cuối cùng cũng tải xong. Emma đánh chữ SuttonlnAZ vào ô Tìm Kiếm. Sau một lát, một trang mới xuất hiện, thông báo: TRANG NÀY KHÔNG TỒN TẠI.

“Cái gì?” Emma thốt lên. Cô nhìn hai cảnh sát với vẻ cầu xin. “Nhất định là có gì đó nhầm lẫn ở đây. Đoạn video đã được đăng trên này hai ngày trước, cháu thề mà!”

Quinlan làu bàu. Trước khi Emma kịp biết chuyện gì đang xảy ra, ông đã chụp lấy túi xách trên vai cô. Ông lôi ra cái ví xanh hiệu Kate Spade của Sutton, mở khoá kéo và rút ra tấm bằng lái xe.

Ở hàng trên cùng bằng lái là chữ ARIZONA in mực xanh. Trong tấm ảnh thẻ, Sutton mỉm cười nhìn thẳng ống kính, lớp trang điểm trên mặt cô vô cùng hoàn hảo và không có sợi tóc nào ở sai vị trí.

Emma ngay lập tức nghĩ đến ảnh thẻ trên bằng lái của mình, tấm ảnh được chụp trong Sở Quản lý Cơ giới dưới ánh đèn mờ đục và không có máy điều hoà, ngay sau hôm cô vừa đi nhổ răng khôn khẩn cấp. Tóc cô bết dính vào trán, lớp trang điểm bắt đầu chảy ra trên mặt và cằm cô sưng phù lên như một con sóc chuột. Tóm lại trông cô y hệt một con chằn tinh da nhờn.

Quinlan đưa qua đưa lại ví cầm tay trước mặt Emma. “Cái này ghi rõ cô là Sutton Mercer. Không phải Emma nào cả.”

“Cái đó không phải của cháu,” Emma nói yếu ớt. Cô cảm thấy mình giống chú chim bị nhốt trong gara đóng kín của Clarice vài tuần trước – điên cuồng và bất lực. Làm sao cô có thể chứng minh mình không phải là Sutton khi mà cô trông giống hệt chị ấy?

Emma choáng váng nhận ra: tên sát nhân đã quan sát cô khi cô đang ngồi chờ Sutton. Có lẽ hắn đã dụ cô đến đây? Sutton đã chết bao lâu rồi? Hơn nữa, nếu không có cô gái nào mất tích thì cũng không có tội ác nào ở đây cả.

Cô chỉ về phía bức thư. “Ít nhất có thể kiểm tra dấu vân tay trên đó được không?”

Ông lùi lại, khoanh tay trước ngực và nhìn cô như muốn nói cô-đang-đùa-với-tôi-đấy-à? “Tôi đã nghĩ một cô gái bị tạm giam xe sẽ không thể gây thêm vấn đề nào nữa. Chúng tôi sẽ tăng thêm tiền phạt.”

“Nhưng…” tiếng Emma vô vọng nhỏ dần. Cô chẳng biết phải trả lời thế nào nữa. Điện thoại của gã cảnh sát tóc vàng reo lên, gã nhào tới bắt máy. Một cảnh sát đội nón cao bồi màu nâu lao vào phòng và đi về phía phòng thẩm vấn.

“Đây.” Thám tử Quinlan quẳng bức thư và ví của Sutton vào lòng Emma kèm cái nhìn chán ghét. Ông cúi người xuống để đối mặt với cô. “Giờ tôi sẽ đưa cô về trường. Nếu tôi còn bắt gặp cô lảng vảng ở đây lần nữa, cô sẽ bị tạm giam một đêm. Để xem đến lúc đó cô còn vui nổi không. Đã hiểu chưa?”

Emma gật đầu.

Quinlan đưa Emma ra ngoài và băng qua bãi đỗ xe. Trước sự hoảng sợ của Emma, ông mở khoá xe cảnh sát và chỉ vào ghế sau. “Lên đi.”

Emma há hốc mồm nhìn ông. “Thật sao ạ?”

“À há!”

Cô xiết chặt nắm tay. Không thể tin được. Sau một phút ngẩn người, cô leo vào băng ghế sau xe cảnh sát, chỗ ngồi thường xuyên của bọn tội phạm. Trong xe có mùi pha trộn của bãi nôn và miếng sáp thơm hình cây thông. Ai đó đã viết dòng chữ ĐỒ KHỐN NẠN trên chiếc ghế giả da.

Quinlan leo vào ghế lái và xoay chìa khoá xe trong ổ. “Tôi đang chạy sang trường Hollier,” ông nói vào máy vô tuyến được gắn liền với trung tâm điều khiển. “Sẽ trở lại ngay.” Emma hạ thấp người trên ghế. Ít ra ông ấy cũng không bật còi hụ.

Khi thám tử Quinlan lái xe ra khỏi bãi đỗ, những suy nghĩ mới dần dần thành hình trong đầu Emma. Đóng giả Sutton ở bữa tiệc thật dễ dàng – thậm chí còn vui nữa. Nhưng cô chỉ muốn gặp Sutton chứ không phải sống cuộc sống của chị ấy.

Và mặc dù cô luôn muốn điều tra tội ác, cô cũng chưa từng tưởng tượng cô sẽ là một phần của vụ án đó như lúc này. Nếu chẳng ai trong số họ tin tưởng cô – gia đình Sutton và cảnh sát – thì còn ai có thể tin cô nữa đây? Emma không còn lựa chọn nào khác. Cô chỉ có thể một mình điều tra sự thật.

Em không thật sự một mình đâu. Tôi xem xét lần nữa lý do tại sao tôi lại ở đây với Emma, nhìn từng bước đi của con bé, lượn lờ sau lưng con bé trong khi nó sống cuộc sống của tôi, hẹn hò với các bạn tôi, và hôn bạn trai tôi.

Người dịch: Min_4ever


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.