Trò Lừa Gạt

Chương 20: Cô là một đứa quỷ quái



Bà Hunt già, người hàng xóm ma quái nuôi rất nhiều mèo của tôi đã từng nói, những linh hồn lần lữa ở lại thế giới này chỉ khi họ còn những việc chưa hoàn thành khiến họ không thể siêu thoát. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi lại ở đây – để phá giải bí ẩn về cái chết của chính tôi.

Mười phút sau, Emma đứng trong nhà vệ sinh nữ dưới tầng trệt của trường cấp ba Hollier. Nhà vệ sinh lát gạch hồng này có mùi chất tẩy rửa hiệu Ajax và ám đầy khói thuốc lá. Cũng may là không có ai ngồi trong các buồng vệ sinh và không có cô gái nào đứng soi gương nơi bồn rửa.

Emma nhìn chằm chằm vào gương mặt đẫm nước mắt của mình phản chiếu qua tấm gương vằn vện nước bẩn. Bên dưới mắt cô có quầng thâm, trán cô nhăn lại vì lo lắng, các đốm đỏ lấm tấm hiện trên má và cằm cô mỗi khi cô khóc.

Cô cố gắng cười lên, nhưng khoé miệng lại trễ xuống thành một gương mặt rầu rĩ. “Tỉnh táo lại nào,” cô gắt gỏng mắng cái bóng trong gương. “Mày có thể làm được. Mày có thể giả làm chị Sutton mà.”

Cô bắt buộc phải làm thế, ít nhất là cho tới khi cô thuyết phục được người khác tin tưởng mình. Đêm qua cô đã giả làm Sutton rất tốt, nhưng đó là vì cô không hề biết chuyện đã xảy ra.

Nỗi đau lại đâm vào tim cô lần nữa, mặt Emma lại tràn đầy nước mắt. Cô với tay rút ra mảnh khăn giấy, lòng tự hỏi, đã bao nhiêu lần Sutton sử dụng nhà vệ sinh này? Bao nhiêu lần chị ấy đứng ngắm mình trong gương? Chị ấy sẽ cảm thấy thế nào về việc Emma thế chỗ mình?

Thành thật mà nói, tôi cũng không chắc lắm về chuyện này. Làm sao Emma có thể tìm ra tên sát nhân khi đóng giả tôi? Gần như là không thể. Thế nhưng, Emma là người duy nhất ngoài tên sát nhân biết rõ tôi đã chết. Con bé là hy vọng duy nhất của tôi.

Chuông reo lên. Emma vội lôi từ trong giỏ Sutton ra một tuýp kem che khuyết điểm và bôi lên vùng quanh mắt, chải phồng mái tóc đen lần nữa rồi bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh tự tin hết mức có thể, cho dù ruột gan cô đang thắt lại.

Hành lang tầng trệt đông nghịt người đang đứng cạnh tủ đồ của họ, các cô gái ôm nhau và phấn khởi hò hét về kỳ nghỉ hè của mình, các chàng trai mặc áo thun thể thao xô đẩy nhau vào trong hồ phun nước.

“Chào Sutton!” một cô gái gọi to khi Emma đi ngang. Emma buộc mình phải cong môi mỉm cười. “Tớ mong đến bữa tiệc thứ sáu tuần sau của cậu quá!” một gã trai gào to với Emma từ phía bên kia sảnh. Hai cô gái tóc đen ngồi trong lớp đang thầm thì với nhau và chỉ vào cô.

Bức thư đe doạ lại xuất hiện trong đầu Emma. Bất cứ ai cũng có thể là người đã viết nó, và có khi kẻ đó lại là người trong trường.

Cô lôi ra thời khoá biểu lúc sáng bà Mercer nhét vào tay cô. May mắn là cô đang đứng gần lớp học đầu tiên trong ngày của Sutton, lớp học được viết tắt một cách đơn giản Đ-103, phòng 114.

Khi Emma vừa bước qua ngưỡng cửa phòng học, cô trông thấy một lá cờ đen – đỏ – vàng treo trên hộp thư cạnh bảng đen. Một tấm áp phích ghi chữ HÃY TÔN TRỌNG SỨC MẠNH CỦA ÂM SẮC được dán cạnh bàn giáo viên.

Trên vách tường đối diện là một tấm áp phích in hình một cậu trai mũm mĩm mặc quần da có quai đeo, kiểu trang phục truyền thống ở Đức, miệng cậu đang nói MỘT, HAI, BA! bằng tiếng Đức.

Emma cau mày. Hoá ra chữ Đ trên thời khoá biểu là viết tắt của Tiếng Đức. MỘT, HAI, và BA là những chữ tiếng Đức duy nhất Emma biết. Quá tuyệt. Cô cố kiềm lòng để không phải khóc thêm lần nữa.

Ngày càng nhiều người mỉm cười nhìn Emma khi cô bước giữa lối đi và ngồi đại vào một ghế gần cuối lớp. Bỗng cô chú ý thấy một chàng trai tóc đen rất quen ngồi bên cửa sổ đang dõi mắt nhìn ra đường chạy đua marathon ngoài sân.

Đó là Ethan, chàng trai ngắm sao Emma đã gặp tối qua. Quý Ngài Nổi Loạn Vô Cớ.

Ethan quay lại nhìn cô như thể anh đã cảm nhận được ánh mắt của Emma. Đôi mắt anh dường như trở nên sinh động hơn khi nhìn thấy cô. Emma cười chào thân thiện với anh, anh cũng mỉm cười lại. Nhưng khi một cô gái khác đi ngang và thầm thì “Chào Ethan,” anh chỉ gật đầu chào.

“Suỵt!” Có tiếng gọi từ dãy bên kia phòng. Emma nhìn quanh và trông thấy mái tóc đầu đinh vàng óng của Garrett ngồi cách cô vài hàng ghế. Anh vẫy tay và nháy mắt với cô. Cô vẫy tay chào lại, nhưng trong lòng cảm thấy mình như một kẻ mạo danh.

Bạn trai Sutton sẽ nghĩ gì khi biết chị ấy đã chết? Nhưng giờ cô thậm chí không thể nói sự thật cho anh ấy biết.

Chuông reo lên lần nữa, mọi người tranh nhau tìm ghế ngồi xuống. Một phụ nữ Châu Á tóc tém cứng nhắc bước vào phòng, cô mặc một chiếc váy xanh dài trông hết sức ngột ngạt dưới thời tiết nóng bức ở Arizona.

‘Cô Fenstermacher’, cô giáo viết tên mình lên bảng bằng nét chữ bén nhọn rồi gạch dưới. Emma tự hỏi không biết cô giáo có đổi họ để tăng sức thuyết phục cho môn tiếng Đức không nữa.

Cô Fenstermacher hạ cái gọng kính bằng nhựa trong suốt trên mũi xuống thấp một chút và bắt đầu điểm danh. “Paul Anders?” cô gọi.

“Có ạ,” một cậu trai đeo kính gọng đen và mặc áo thun in hình ban nhạc Gấu Xám lầm bầm.

“Trả lời bằng tiếng Đức!” Cô giáo chỉ cao hơn mét rưỡi, nhưng giọng cô có gì đó mạnh mẽ và đầy hăm doạ đến nỗi khiến cả lớp cảm giác cô có thể đá vào mông chúng.

“Ồ.” Paul đỏ mặt. “JA.” Từ ‘Có’ trong tiếng Đức phát âm nghe như tiếng reo vui mừng.

“Garrett Austin?”

“JA, JA.” Garrett phát âm tiếng Đức như một đầu bếp Thuỵ Điển. Cả lớp cười khúc khích.

Cô Fenstermacher gọi thêm vài cái tên nữa. Emma lướt những ngón tay trên mặt bàn, nơi ai đó đã khắc lên một hình thù rối rắm kỳ quặc.

‘Nói JA khi nghe gọi tên Sutton Mercer’, cô lặp đi lặp lại trong đầu, gần như chắc chắn mình sẽ quên mất từ đó.

Sau khi đọc thêm chín cái tên, cô Fenstermacher nhìn vào danh sách lớp, sắc mặt tái đi. “Sutton Mercer?” Cô giáo gọi ra cái tên này bằng giọng khó chịu nhất từ trước đến giờ.

Miệng Emma há ra nhưng không thốt nên lời, như thể có ai đó nhét đầy món thịt bê chiên kiểu Ý vào cổ họng cô. Tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía cô, tiếng cười khúc khích lại bắt đầu.

Lông mày cô giáo nhướng cao hết cỡ. “Tôi thấy cô ngồi ở đó rồi, QUÝ CÔ Mercer. Tôi cũng biết rõ cô là ai. Cô là một ĐỨA TRẺ PHÁ PHÁCH. Con nít quỷ. Nhưng không được phép như vậy trong lớp của tôi, CÓ HIỂU KHÔNG?” Cô giáo nói văng đầy nước miếng.

Cả lớp xoay đầu nhìn Emma rồi quay sang nhìn cô Fenstermacher rồi lại nhìn Emma, như thể họ đang xem một trận đấu bóng bàn. Emma liếm môi. “JA.” cô nói, giọng khàn khàn.

Cả lớp lại cười to.

“Tớ nghe nói cậu ấy gần như bị cảnh sát bắt hai lần trong hè rồi đó,” một cô gái mặc áo khoác len dài và quần jean bó thầm thì với người bạn tóc xoăn ngồi dãy bên cạnh.

“Tớ cũng nghe nói cậu ấy bị tạm giam xe rồi. Cậu ấy vi phạm luật lệ giao thông nhiều tới nỗi cảnh sát phải giam xe luôn.”

“Sáng nay tớ lại thấy cảnh sát chở cậu ấy tới trường,” cô gái tóc xoăn lầm rầm trả lời.

Cô nàng mặc áo khoác len nhún nhún vai. “Chẳng lạ gì.”

Emma ngồi lọt thỏm trên ghế, nghĩ về tập hồ sơ của Sutton ở đồn cảnh sát. ‘Chị ấy là loại người điên cuồng gì vậy?’ Cô cho tay vào túi và chạm đến góc bức thư, mong muốn đến tuyệt vọng có ai đó sẽ tin cô.

Nhưng rồi cô thả lỏng nắm tay, lấy ra cái iPad của Sutton và đặt nó lên bàn. Giờ thì cô chỉ ước có thể tìm ra cách bật nó lên.

Người dịch: Min_4ever


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.