Sau khi nhìn Trang Y Hoa lên xe, Tiêu Dạ Nguyệt tức đến dậm chận mà nhìn Cảnh Tuyên.
Ánh mắt nhìn anh như mẹ già nhìn con trai, tức đến thở phì, hai má phồng lên chạy lên phòng.
Cảnh Tuyên nhìn dáng chạy của Tiêu Dạ Nguyệt, lén không có ai thì thở dài.
Anh cũng đâu phải thằng ngốc, sao có thể không nhìn ra ý tứ của cậu chủ? Muốn anh đưa Trang Y Hoa về? A, mới không có hứng thú, còn không bằng vào phòng luyên tập đánh vào quyền với anh em.
Tiêu Dạ Nguyệt chạy vào phòng, lấy điện thoát bắt đầu nhắn tin kể nể với Tống Cảnh Nghi, vừa giận vừa gõ chữ, màn hình cũng sắp bị cậu bấm cho dẹp.
Tống Cảnh Nghi đang ngồi trên xe về nhà thì nhận được tin nhắn của cậu, sau khi mở ra đọc xong liền cười lớn.
Thầm nói cái tên Cảnh Tuyên đúng là cái loại ế bằng thực lực.
Hạ Thanh Dương lái xe nhưng mắt vẫn nhìn được qua gương chiếu hậu thấy sếp của mình cười đến nghiêng ngả.
Chắc chắn là đang nhắn với cậu chỏ nhỏ của Tiêu gia, nhưng nói cái gì mà cười dữ vậy?
Nhịn mãi đến sắp về đến nhà, Hạ Thanh Dương mới hỏi: “Ông chủ, có chuyện gì vui sao?”
Tống Cảnh Nghi rời mắt khỏi điện thoại, lạnh nhạt trả lời: “Không phải việc của cậu.” Xong lại cúi mặt xuống gõ chữ cười hi hi ha ha.
Hạ Thanh Dương nhăn lông mày, nói ông chủ đáng ghét.
Lúc này lại nhớ đến cái số thảm hại của bản thân.
Anh đã gọi cho Cảnh Tuyên rất nhiều lần, lần một anh ta còn nghe máy, nhưng anh mới nói có mấy câu đã tắt, sau đó anh không gọi lại được nữa, không cần đoán cũng biết là bị người ta đưa vô danh sách đen rồi.
Tiêu Dạ Nguyệt bên kia cũng nằm lặn lộn trên giường vừa gõ chữ vừa cười nắc nẻ, còn không để ý ngã cái rầm từ trên giường xuống đất, đầu gõ vang một cái, đau đến chảy nước mắt, mông cũng đau.
Cứ nghĩ mông có nhiều thịt sẽ không đau, nhưng hình như còn đau hơn cái đầu bị gõ.
Tống Cảnh Nghi thấy bé con nhắn lại là vừa bị ngã, đầu đau, mông cũng đau, bản thân liền cảm thấy tim mình cũng đau.
Vội vàng gọi điện video cho cậu, dỗ dành an ủi cậu, đến tận lúc nhìn thấy cậu cười lộ một bên núm đồng tiền hắn mới chúc cậu ngủ ngon rồi tắt máy.
Sáng hôm sau hắn định qua thăm cậu, nhưng vừa bước ra khỏi cổng, Hạ Thanh Dương đã đứng đó chờ, cuối cùng bị anh ta dùng sức chín trâu ba bò kéo lên xe chở đến công ty.
Hôm nay là thứ bảy, Tiêu Dạ Nguyệt không phải học, cậu sáng sớm đã dậy tập thể dục, sau đó ngồi vào bàn ăn đợi bánh ngọt được mang lên.
Lúc nhìn thấy khay bánh ngọt còn nóng hổi lại tỏa mùi thơm, cậu thấy cái cục u nhỏ sau đầu mình đã chẳng còn đau nữa, mông ngồi ghế chỉ vặn vẹo tới lui muốn nhanh được ăn bánh thôi.
Nhưng bánh đã đặt lên bàn, tay cậu còn cách chút xíu nữa thôi là chạm vào miếng bánh đầu tiên rồi, ai đó lại nhấc khay bánh lên mang vào bếp, sau đó bê một phần thức ăn sáng khác toàn là rau củ chỉ có một chút thịt ra.
Tiêu Dạ Nguyệt trừng trừng nhìn Cảnh Tuyên, hai má phông lên giận dữ, quay đầu đi không thèm ăn.
Cảnh Tuyên lại như không thấy gì, nhét nĩa nhét thừa vào tay cậu.
“Cậu chủ nói muốn tập có múi thì trước hết phải giảm cân trước.
Nhất là phần bụng.”
Tôi mới không béo, Tiêu Dạ Nguyệt phồng má giận nhưng không thể nói, tay cũng không có sức mà ra thủ ngữ.
Vì cậu có cảm giác cậu ra thủ ngữ chửi người ta, người ta chỉ cảm thấy cậu rất buồn cười.
Cảnh Tuyên sẽ không cười cậu, nhưng cậu cũng tự cảm thấy rất….!có chút muốn chui xuống đất, xấu hổ a.
Nếu như nói được thì tốt rồi.
Sau khi ăn xong, cậu lại tự luyên đàn một chút, đột nhiên cảm thấy nhớ bánh ngọt….à không, nhớ tiên sinh.
A, Tiêu Dạ Nguyệt từ trên ghế đứng bậy dậy chạy vào bếp, ngó ngó xem Cảnh Tuyên có nhìn vào đây không rồi lại nói dì Trương gói bánh ngọt vào cho cậu.
Cậu không ăn được, nhưng có thể để tiên sinh ăn nha.
Cậu bây giờ mỗi ngày đều sẽ mang bánh ngọt đến cho tiên sinh, tiên sinh sẽ lại giống cậu, không còn sáu múi nữa.
Tiêu Dạ Nguyệt cười hắc hắc vì suy nghĩ thông minh của mình, lắc lư người đi lên tầng thay quần áo.
Lúc cậu cầm theo cái túi bánh đã được gói kĩ ra ngoài, Cảnh Tuyên nhìn nhìn cậu khiến cậu chột dạ, những vẫn thẳng lưng ưỡn ngực đi đến ngồi vào xe.
Cảnh Tuyên không cần mở túi ra cũng đã biết bên trong là bánh ngọt, cũng đã phần nào đoán được ý định của cậu.
Nhưng anh cảm thấy ý định này cũng rất hay.
Anh và Tống Cảnh Nghi tuy không có thù oán gì, nhưng không hiểu sao Tống Cảnh Nghi luôn dùng ánh mắt thù địch nhìn anh, bây giờ có cơ hội tốt để cười lại, anh cũng không ngại.
Tiêu Dạ Nguyệt chưa từng đến công ty của Tống Cảnh Nghi.
Những lần hai người gặp mặt đều là hắn đến gặp cậu, dẫn cậu đến nhà hàng, đi công viên, địa điểm hai người gặp nhau nhiều nhất chính là biệt thự nhà cậu.
Ngay cả tiệc mừng công ty lần trước cũng là được tổ chức ở khách sạn cách công ty hắn vài con phố.
Chị gái lễ tân vừa nhìn thấy cậu liền nhận ra, vội vàng nối máy lên phòng thư ký Hạ thông báo.
Tiêu Dạ Nguyệt cũng cảm thấy lạ, sao chị gái quầy lễ tân không hỏi gì cậu đã cho cậu vào rồi.
Ít nhất trên ti vi cậu xem không có như vậy.
Chị gái lễ tân sẽ làm khó đủ điều, còn nói cái gì mà, không có hẹn không được gặp, rồi nào là cậu là cái gì mà đòi gặp ông chủ của chúng tôi và vân vân những câu nói gây khó dễ.
Cảnh Tuyên đứng trong thanh máy nhìn gương mặt đầy nghi hoặc của Tiêu Dạ Nguyệt, thở nhẹ một tiếng, “Cậu chủ, ti vi và ngoài đời thật không giống nhau.
Lễ tân sẽ không bao giờ có thái độ như vậy.
Những người bước chân vào công ty phần lớn đều sẽ vì công việc, không vì công việc họ cũng sẽ xem xét gương mặt và quần áo, sẽ không gây khó dễ cho người khác.”
Cậu chủ nhỏ ở nhà buổi tối thường không chơi đàn thì chỉ thích xem phim.
Đặc biệt là những bộ phim cung đấu hay ân oán gia đình, mâu thuẫn tình cảm của đôi trẻ.
Sau đó vừa nhai kẹo vừa tức đến phồng cả má, tay chỉ chỉ trỏ trỏ mấy diễn viên phản diện trong phim.
Anh nghĩ, nếu cậu chủ nhỏ mà nói chuyện được, mỗi buổi tối hẳn đều sẽ được nghe cậu chủ chửi mắng người ta.
Lúc thang máy vừa lên đến nơi, cửa vừa mở Tống Cảnh Nghi đã từ bên ngoài đứng đợi liền vội vàng ôm lấy Tiêu Dạ Nguyệt, lấy khăn tay lau mồ hôi cho cậu rồi nhanh chóng ôm cậu về văn phòng.
Dù sao cũng đang là mùa hè, đi một đoạn đường dài như vậy, đúng là nóng đến điên người.
Cảnh Tuyên đứng một bên nhìn một hồi, cuối cùng nhấc chân đi đến bàn làm việc của Hạ Thanh Dương.
Hạ Thanh Dương vui như mở hội, ríu rít nói chuyện với anh, liên tục nhắc đến việc muốn bái anh làm sư phụ, muốn học võ, chính là chiêu một cước đá người bất tỉnh kia.
Cảnh Tuyên trong trường hợp này không thể không trả lời Hạ Thanh Dương, lạnh nhạt đáp lại:
“Anh có thể đến các võ quán để học.”
Hạ Thanh Dương vẻ mặt ỉu xìu, cũng nghe ra thái độ người ta không thích mình, còn chuyện bị chặn số nữa.
Cuối cùng cũng không lắm miệng nữa, bản thân quay lại bàn làm việc vùi đầu vào máy tính gõ tạch tạch tạch.
Gõ được một lúc thì không may làm rơi bút xuống gầm, nhưng cúi xuống nhặt thì không biết nó đã lăn đi phương nào.
Làu bàu vài tiếng liền kéo ghế ra quỳ xuống đất, cúi đầu nhìn vào xem bút ở đâu.
Cảnh Tuyên vừa lúc quay lại nhìn về phía Hạ Thanh Dương, Hạ Thanh Dương thì không nhìn thấy, nhưng nhìn thấy cặp mông to được bao bọc trong quần tây đang hướng về phía này, còn lộ cả một cái khe rãnh.
Cảm thấy mũi mình ươn ướt, Cảnh Tuyên nghi hoặc đưa lên, lúc bỏ xuống nhìn thấy hóa ra là đang chảy máu mũi.
Trước khi Hạ Thanh Dương nhặt được bút đứng dậy thì Cảnh Tuyên đã chạy vào nhà vệ sinh.
Cảnh Tuyên hai tay chống trên bồn rửa tay, hơi thở có chút gấp, còn có máu mũi đang chảy.
Trong đầu lại bất giác nhớ lại hình ảnh vừa rồi, tự nhiên cảm thấy quần hôm nay hình như hơi chật, chỗ khóa quần đang căng ra.
Còn không phải căng bình thường..