Lúc quay trở lại chỗ Hạ Thanh Dương, Cảnh Tuyên lại vẫn giữ được vẻ mặt trước giờ không đổi nói:
“Nếu cậu muốn học cũng được, nhưng tôi làm vệ sĩ riêng của cậu chủ có rất ít thời gian riêng.
Nếu cậu thấy được thì tối mỗi thứ hai, bốn, sáu có thể đến gặp tôi.”
Hạ Thanh Dương đang vắt não sửa tài liệu đột nhiên nghe được như vậy liền giật mình quay đầu lại, dùng vẻ mặt kinh ngạc hỏi lại:
“Không phải anh rất ghét tôi sao?”
“Tôi nói ghét cậu lúc nào?”
“Anh còn chặn số tôi?!”
“Tôi chặn số cậu lúc nào.” Một câu nói rất khẳng định cộng với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Cảnh Tuyên khiến Hạ Thanh Dương nghĩ hay mình nhầm.
Hạ Thanh Dương lấy điện thoại ra ấn gọi, mới tiếng bíp đầu tiên đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Cảnh Tuyên vang lên.
Ủa, rõ ràng mới hôm trước còn không gọi được mà?
Cảnh Tuyên đứng thẳng như cây tùng, “Nếu anh gọi mấy hôm trước thì điện thoại tôi bị hỏng.”
Hạ Thanh Dương nghe vậy cũng vui vẻ, lấy ghế lấy nước mời Cảnh Tuyên.
Nói đến Tống Cảnh Nghi lôi kéo Tiêu Dạ Nguyệt vào văn phòng, cửa vừa đóng lại liền đè cậu lên cửa hôn sâu.
Hôn đến Tiêu Dạ Nguyệt hai chân mềm nhũn, đuôi mắt ươn ướt, hơi thở gấp gáp mới buông ra, còn lôi theo một sợi chỉ bạc rất sắc tình.
Hắn ôm bé con ngồi đến ghế, vuốt ngực thuận khí cho cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt sau khi ổn định lại hơi thở liền phồng má trừng Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi cũng chẳng biết sợ, cười cười bẹo má cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt đưa túi bánh cho Tống Cảnh Nghi, mắt đảo vài vòng làm thủ ngữ.
“Hôm nay dì Trương làm rất nhiều bánh ngọt, em muốn ăn cùng tiên sinh.”
Tống Cảnh Nghi cũng không có suy nghĩ gì, nhanh chóng mở túi bánh lấy ra một miếng bỏ vào miệng.
“Bánh dì Trương làm vẫn luôn ngon như vậy.”
Vừa nói xong lại nhìn thấy bé con dùng đôi mắt lấp lánh khao khát nhìn hắn.
Tống Cảnh Nghi nhịn không được lại cúi đầu đỡ gáy bé con ngẩng lên để hôn thêm một lần nữa.
Hôn xong lại cười đểu giả hỏi cậu:
“Có nếm được vị ngọt không?”
Tiêu Dạ Nguyệt lần này giận thật, cậu nhảy xuống khỏi đùi Tống Cảnh Nghi chạy qua ghế bên kia, còn lấy theo bánh trong túi ra ngặm ngặm giống như đang muốn mài răng vậy.
Tống Cảnh Nghi bật cười một tiếng, lại muốn hôn.
Tiêu Dạ Nguyệt mới không cho hôn.
Cậu muốn ăn bánh, bánh không ăn được còn bị ăn đậu hũ tận hai lần.
Thật là tức giận a.
Buổi trưa Tống Cảnh Nghi đưa Tiêu Dạ Nguyệt đến nhà hàng ăn cơm xong mới để Cảnh Tuyên đưa cậu về.
Vốn muốn bé con ở lại chơi với hắn cả ngày, nhưng Hạ Thanh Dương luôn nhìn hắn trừng trừng, dùng một đống tài liệu đập vào mặt hắn, còn chửi hắn cả một buổi sáng lại không ký được tài liệu nào.
Vì vậy chỉ có thể để bé con quay về.
Muốn nhanh chóng ôm bé con về nhà quá!!!
Cũng không biết Tống Cảnh Nghi có cái đức hạnh gì, buổi trưa mới nói xong, buổi tối đã có thể đường hoàng ôm Tiêu Dạ Nguyệt lên giường ngủ.
Cũng không hẳn là ôm cậu lên giường, là tự cậu trèo lên giường.
Tiêu Dạ Nguyệt vừa về đến cổng biệt thự thì thấy có xe cảnh sát đang dừng trước cổng, hai vị cảnh sát vẫn còn đang đứng nói chuyện với bảo tiêu.
Cậu vội bước xuống chạy đến dùng thủ ngữ hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Bảo tiêu ấp úng không trả lời.
Bảo tiêu không trả lời cậu liền quay ra hỏi cảnh sát.
Người cảnh sát đi đầu lấy một tờ giấy ra, dõng dạc nói: “Chúng tôi nghi ngờ ông Tiêu Bằng có hành vi buôn bán trái pháp luật, mời ông Tiêu Bằng đi theo chúng tôi về sở để điều tra.”
Tiêu Dạ Nguyệt há hốc mồm.
Cha cậu buôn bán trái pháp luật? Cha cậu phạm tội?
Tất nhiên sẽ không có chuyện đó.
Cậu tin cha cậu.
Nhưng cậu không thể nói chuyện, rất khó giao tiếp, vì vậy chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Cảnh Tuyên.
Vị cảnh sát bên cạnh có vẻ như đã tức giận, cao giọng nói, “Nếu ông Tiêu Bằng không ra gặp chúng tôi, chúng tôi sẽ xem đó là hành vi sợ tội bỏ trốn.”
Vị cảnh sát vừa dứt lời, chiếc xe thương vụ quen thuộc đi đến.
Tiêu Bằng vừa xuống xe đã đi đến cạnh con trai, xoa đầu nhỏ giọng an ủi cậu.
“Bánh bao đừng khóc, cha chỉ đi hỗ trợ điều tra, họ không bắt cha.
Con tin cha không?”
Tiêu Dạ Nguyệt mím môi gật đầu.
“Bánh bao, có muốn đến ở với Cảnh Nghi không?”
Ngoài ý muốn là Tiêu Dạ Nguyệt lại lắc đầu, cậu nhanh chóng dùng thủ ngữ đáp lại.
“Muốn ở cùng cha.”
Tiêu Bằng bật cười xoa đầu cậu.
“Bây giờ cha rất bận, còn phải hỗ trợ cảnh sát điều tra để giải oan cho cha, không thể chăm sóc con.
Không phải sau này con muốn gả cho Cảnh Nghi sao, lúc đó cũng không ở cùng cha được nữa.
Bây giờ con cứ xem như ứ đó sống làm quen trước.”
Vậy không phải là giống như trên ti vi, sống chung trước hôn nhân sao? Mới không muốn đến ở với tiên sinh, tiên sinh luôn ăn đậu hũ của con.
Hơn nữa, là tiên sinh nói muốn gả cho con, không phải con gả cho anh ấy.
Cha cậu lại dỗ dành thêm mấy câu, cuối cùng cậu cũng gật đầu đồng ý đến ở cùng Tống Cảnh Nghi.
Trong thời gian Tiêu Bằng dỗ dành Tiêu Dạ Nguyệt, Cảnh Tuyên đã từ trong nhà kéo hai chiếc va li to ra, có vẻ giống như đã được chuẩn bị từ trước.
Nhưng lúc này Tiêu Dạ Nguyệt đang quyến luyến không muốn rời xa cha mình nên không có để ý đến điều này.
Từ lúc mẹ mất vẫn là cha ở bên chăm sóc bảo vệ cậu, thậm chí cha có công tác cũng sẽ không đi quá một ngày, luôn là sáng đi tối đã về với cậu.
Bây giờ cậu lại không thể ở với cha nữa, còn đến đột ngột như vậy, cậu rất thích tiên sinh nhưng cũng không muốn đồng ý lắm.
Cuối cùng vẫn phải đi.
Lúc Tống Cảnh Nghi đang vùi đầu ký tài liệu trước con mắt giám sát của Hạ Thanh Dương thì nhận được điện thoại liền tức tốc chạy về biệt thự của mình.
Vừa vào cửa đã thấy bé con của hắn ngồi trên sô pha khóc đến run cả người, nước mắt nước mũi tèm nhèm, hắn nhìn đến đau cả lòng mề.
“Bé con.” Tống Cảnh Nghi đi đến quỳ một chân xuống bên cạnh cậu, tay đưa lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, giọng dịu dàng trấn an, “Anh đã hỏi một người bạn làm ở sở cảnh sát rồi, chú Tiêu chỉ đến đó cho lời khai phục vụ điều tra thôi.
Chỉ là sắp tới chú bề bộn công việc mới không thể chăm sóc cho em.”
Tiêu Dạ Nguyệt khóc nấc cả lên nhưng lại không phát ra tiếng, tay quơ quơ diễn tả, “Cha trước bận công việc cũng không có như vậy.”
Tống Cảnh Nghi ngồi lên ghế sô pha, đưa tay ôm bé con ngồi lên đùi ôm vào lòng, “Không phải em nói thích anh sao? Cha em lại không thể ở cạnh em cả đời, chúng ta rồi vẫn sẽ ở cùng nhau.
Hay là bây giờ em ghét anh rồi?” Tống Cảnh Nghi dùng giọng điệu rất y là tủi thân.
Quả nhiên Tiêu Dạ Nguyệt liền phản ứng mạnh, “Rất thích tiên sinh, rất thích, rất thích.” Còn nhấn mạnh tận ba lần.
Tống Cảnh Nghi bật cười hôn chụt chụt lên má cậu, âu yếm nói, “Vậy không phải chúng ta ở cùng nhau là điều bình thường sao? Lúc nào em thấy nhớ cha, anh và em cùng qua đó, sẽ không phải là cả đời không có gặp lại.”
Chuyện này đến đột ngột, Tống Cảnh Nghi cũng không có vội vàng ép buộc cậu, hắn hiểu rõ cậu yêu cha mình đến nhường nào.
Hắn không muốn lại giống như kiếp trước, trói buộc cậu bên mình, để cậu giống như chim nhốt trong lồng, có cánh nhưng không thể bay.
Nhưng Tiêu Dạ Nguyệt lại xoắn xuýt thêm một chuyện khác, “Nhưng chúng ta còn chưa có kết hôn.”
Tống Cảnh Nghi lại cúi xuống thơm lên má cậu, cảm thấy ngứa răng muốn cắn.
“Vậy chúng ta không ngủ chung.
Đợi đến khi em đủ tuổi chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn xong về sẽ bắt đầu ngủ chung.”
Tiêu Dạ Nguyệt cảm thấy cũng được, lúc này mới nở nụ cười.
Tống Cảnh Nghi thở nhẹ một tiếng trong lòng, sau đó ôm bé con của hắn vào phòng tắm lấy khăn lau mặt cho cậu.
Trước hết ôm cậu về phòng mình để cậu nghỉ ngơi.
Tiêu Dạ Nguyệt đúng là đã mệt, vừa được đặt xuống giường một chốc đã nhắm mắt ngủ say, hơi thở đều đều.
Tống Cảnh Nghi dùng đôi mắt dịu dàng nhất, cử chỉ nhẹ nhàng nhất vuốt mái tóc mái của cậu lên hôn nhẹ xuống cái trán trơn bóng của cậu.
Sau đó đứng dậy mở nhẹ cửa rồi đi ra ngoài.
Vừa lúc đi đến cầu thang thì gặp Cảnh Tuyên và Hạ Thanh Dương mỗi người cầm một va li đang đi lên.
“Căn phòng bên cạnh phòng của tôi, hai người cứ mang đồ vào đó, chút nữa sẽ có người đến dọn dẹp.
Cảnh Tuyên, cậu ở lại đây thì sang nhà nhỏ bên cạnh, phòng bên đó chút nữa cũng sẽ có người qua dọn.
Bên đó có đầy đủ các phòng, nếu cậu muốn dùng thì cứ kêu người ta dọn hết cả căn đó.” Hiếm khi thấy Tống Cảnh Nghi dùng giọng điệu không đối địch với Cảnh Tuyên.
Căn biệt thự của Tống Cảnh Nghi có diện tích khá lớn, gồm hai căn nhà.
Một nhà ở chính giữa và một nhà nhỏ hơn hai tầng ở bên cạnh.
Trước đây hắn sống ở căn nhà nhỏ bên cạnh này, sau này cha nuôi mất hắn mới dọn vào nhà chính.
Lời nhắn của tác giả: Công không phải tổng tài lạnh lùng một tay che trời các thứ × Thụ cũng không phải kiểu người nhu nhược động chạm tý là khóc.
Một người dùng cách của mình để khiến người kia vui vẻ, bù đắp lỗi lầm trước kia, một người tin tưởng người kia vô điều kiện mà tự do làm nũng, tủi thân, bị ức hiếp cũng đều là tìm đến người kia mới thể hiện ra.
Về sau đối đầu với trùm phản diện sẽ thấy em bé ngầu cỡ nào.
(≧▽≦).