Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 7: 7: Không Được Gọi Anh Ta Là Anh



Sau khi ăn trưa xong, Tống Cảnh Nghi nhận được tín hiệu từ cái nhìn chằm chăm của Tiêu Bằng.

A, đã đến lúc hắn phải về.

Nhưng trước khi về, “Chú Tiêu, cháu có chuyện liên quan đến công việc muốn nói với chú.”
Tiêu Bằng nhìn vào ánh mắt của Tống Cảnh Nghi, ra hiệu cho cậu vào thư phòng.
“Bánh bao, con phải đi nghỉ rồi.”
“Con sẽ đi ngay.” Tiêu Dạ Nguyệt đáp lại ông, nhưng chân lại đi vào bếp.

Dì Trương nói hôm nay bà có làm bánh.
Nhìn khay bánh màu sắc trước mặt, Tiêu Dạ Nguyệt hai mắt lấp lánh, cậu nhìn về phía dì Trương diễn tả, “Dì gói lại cho con một phần, con muốn cho tiên sinh.”
Dì Trương nhìn cậu cười hiền, “Dì sẽ sắp ngay một phần cho cậu ấy.”
Tiêu Dạ Nguyệt một tay cầm bánh lên ăn, một tay khác lấy bánh đưa cho người bên cạnh.
Anh trai lạnh lùng Cảnh Tuyên thở dài, “Cậu chủ nhỏ, tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Tiêu Dạ Nguyệt như đã quá quen với lời từ chối này, nhét bánh vào tay anh, lại tiếp tục ngồi càn quét.
Cảnh Tuyên cũng không thể đáp đi, đưa lên bỏ hết miếng bánh vào miệng, nhai như nhai sáp, hai bên lông mày thì như sắp dính vào với nhau.

Ai có thể giải thích cho anh biết tại sao cậu chủ nhỏ cứ thích ăn đồ ngọt có được không? Rõ ràng mỗi lần đến nha sĩ, cậu chủ nhỏ sẽ khóc rất to, nói rằng lần sau nhất định sẽ không ăn đồ ngọt nữa.

Nhưng đến ngày hôm sau, cậu ấy sẽ một mình giải quyết hết một túi socola chỉ trong một giờ.
Sau khi Tống Cảnh Nghi nói chuyện xong với Tiêu Bằng, vừa đi ra ngoài đã thấy bé con nhà hắn cười sáng lạng, tay cầm hộp bánh đứng đợi hắn.
“Không được ăn nhiều đồ ngọt.” Tay hắn đưa ra nhận lấy túi bánh, bẹo má mắng cậu một câu.
Tiêu Dạ Nguyệt hừ một tiếng, thấy cửa thư phòng vừa mở, papa đại nhân sắp ra, vì vậy chạy thật nhanh lên phòng đi ngủ.

Tống Cảnh Nghi ngày hôm sau lại không đi làm, báo với Hạ Thanh Dương rằng, “Hôm qua tôi trúng gió, hôm nay bị cảm, không thể đi làm.” Còn cố ý bóp mũi để giọng trở nên khàn khàn.
Hạ Thanh Dương rất lo lắng, rối rít hỏi han hắn có bị nặng không, có cần đi bệnh viện không, có cần anh ta đến chăm sóc không.
Tống Cảnh Nghi vội vàng ngắt lời, “Đã uống thuốc, không nặng, cần nghỉ ngơi, không cần ai chăm sóc.” Nói xong liền cúp máy.
Giải quyết xong việc này, Tống Cảnh Nghi đi ra xe, phi thằng đến biệt thự Tiêu gia.

Hôm nay hắn muốn đưa bé con đi công viên chơi.
Tiêu Dạ Nguyệt tối qua nhận được tin nhắn của hắn, nói rằng hôm nay muốn đưa cậu đi công viên chơi.

Thật ra cậu không có đặc biệt chấp nhất gì với việc đo chơi, nhưng nghe Tống Cảnh Nghi nói, công viên có rất nhiều trò chơi vui, rất náo nhiệt, hơn hết là hắn nói, đây lần hẹn hò đầu tiên ở bên ngoài của hai người.

Cậu rung động rồi, vì vậy chạy xuống nhà, đấm vai bóp chân cho papa, tự nói rằng, papa còn không đồng ý nữa sẽ học như mấy bạn trên ti vi, một khóc hai nháo ba thắt cổ.

((((((Đúng là con trai ngoan của ta:))))))
Ngoài ý muốn là papa đại nhân hôm nay đồng ý rất nhanh, còn kêu dì Trương đi chuẩn bị cho cậu mấy đồ ăn nhanh, tránh cho việc cậu chơi nhiều bị đói.
Tiêu Dạ Nguyệt hôn chụt lên má ba cậu một cái, không đấm bóp nữa, kéo theo Cảnh Tuyên lên lầu chọn quần áo.

Tiêu Bằng ở đăng sau giả giận dữ nói theo, “Không phải nói con sẽ đấm bóp cho cha sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt quay lại nhìn ổng cười tít mắt, sau đó chạy nhanh lên lầu.
Cảnh Tuyên đi sau cậu vội gọi lại, “Cậu chủ đừng chạy.”
Đúng là một buổi tối náo nhiệt.
Vì rất háo hức mong chờ nên hôm sau Tiêu Dạ Nguyệt dậy rất sớm, chạy vòng qua sân nhà vài vòng, tập mấy bài thể dục đơn giản, rất nhanh thay một bộ quần áo sạch sẽ đi xuống nhà đợi Tống Cảnh Nghi đến đón.
Tiêu Bằng ngồi ở ghế đọc báo, liếc nhìn vẻ mặt háo hức của con trai, thở dài một tiếng, “Con không ăn sáng thật sao?”
“Con đã hẹn với tiên sinh sẽ ăn sáng với anh ấy.”
Nghe thấy tiếng động cơ xe đến gần, Tiêu Dạ Nguyệt vội vàng chạy ra, chỉ trực xe đến là sẽ đi luôn.
Tống Cảnh Nghi xuống xe đón lấy cậu, xoa đầu cậu một cái, “Anh vào chào cha em một tiếng.”
Khoảng hơn hai giờ sau, hai người đã có mặt ở khu công viên giải trí lớn nhất thành phố.

Khu giải trí bao gồm cả khu ngoài trời và trong nhà, gồm rất nhiều trò chơi giải trí khác nhau, thật phong phú.

.

Truyện Đoản Văn
Đây có thể không phải lần đầu tiên Tiêu Dạ Nguyệt đến khu vui chơi, nhưng từ lúc mẹ mất, cậu hầu như không đến những nơi nhộn nhịp như vậy, nên đây có thể nói là lần đầu tiên sau rất nhiều năm cậu giống như hòa nhịp vào thế giới náo nhiệt của con người.
Tống Cảnh Nghi cũng rất muốn nhanh chóng dẫn bé con vào khu vui chơi, nhưng với điều kiện là không có cái đuôi theo sau, luôn phá vỡ bong bóng màu hồng của hắn và bé con.

“Cảnh Tuyên, anh có thể đứng đợi ở đây.”
Cảnh Tuyên mắt cũng không buồn chớp, cả mặt đều là bộ dáng lạnh lùng nghiêm túc, thân vững hơn cột trụ, “Ở cạnh cậu chủ nhỏ là nhiệm vụ của tôi.”
Mẹ nó, anh cũng chỉ là vệ sĩ, nói cứ như anh là chồng của bé con vậy.

Tống Cảnh Nghi trong lòng âm thầm phỉ nhổ Cảnh Tuyên, nhưng không thể chửi ra miệng.

Người này sau này còn phải nói tốt cho hắn trước mặt cha vợ.
Nghĩ vậy Tống Cảnh Nghi kéo tay Tiêu Dạ Nguyệt ra đứng một góc, thì thầm vào tai cậu.
“Dạ Dạ, chúng ta hôm nay là lần đầu tiên ra ngoài hẹn hò, nếu như có thêm một người khác vậy sẽ không còn không khí nữa.

em cũng không muốn lúc chúng ta vui vẻ chơi với nhau, bên cạnh luôn xuất hiện một người nhìn chăm chằm em có đúng không?”
Tiêu Dạ Nguyệt quay mặt nhìn lại, thấy Cảnh Tuyên đúng là đang nhìn chăm chằm mình.
Tiêu Dạ Nguyệt đi đến kéo tay áo Cảnh Tuyên, diễn tả anh không cần đi cùng cậu, ở đây rất nhiều người, cậu sẽ không gặp nguy hiểm.
Tống Cảnh Nghi cũng bồi thêm một câu, “Nếu anh đi cùng chúng tôi cũng được, nhưng lúc chúng tôi chơi trò gì anh cũng phải chơi cùng, như vậy mới là hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Cảnh Tuyên cả mặt đều viết lên chữ ghét náo nhiệt, do vậy cũng nhanh chóng đồng ý sẽ đợi ở đây.
“Nếu xảy ra chuyện gì nhất định phải báo cho tôi.”
Cảnh Tuyên nhìn Tiêu Dạ Nguyệt dặn dò, còn nhắc cậu kiểm tra lại điện thoại.
Tống Cảnh Nghi nắm tay Tiêu Dạ Nguyệt dẫn cậu vào khu vui chơi cũng không quên quay lại nhếch mày khiêu khích với Cảnh Tuyên.
Đúng là đáng ăn đòn.
Sau khi vào trong khu vui chơi, Tống Cảnh Nghi lại kéo Tiêu Dạ Nguyệt lại gần mình, tránh chỗ ồn ào, nói với cậu, “Sau này em đừng gọi anh ta là anh nữa.”
Tiêu Dạ Nguyệt ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng nhận ra “anh ta” ở đây là chỉ Cảnh Tuyên, thắc mắc, “Anh ấy lớn tuổi hơn em nha.”
Tống Cảnh Nghi nhất quyết không cho, “Lớn tuổi hơn cũng không được gọi anh, không phải em luôn nói coi anh ta là bạn sao, bạn bè thì không nên xưng hô như vậy.”
Tiêu Dạ Nguyệt đột nhiên cảm thấy Tống Cảnh Nghi nói rất có lý, vì vậy gật đầu đồng ý.

Rồi tỏ vẻ rất không đợi được kéo Tống Cảnh Nghi đi chơi cùng mình.
Tống Cảnh Nghi như đang dùng hết toàn bộ công suất mà chạy theo Tiêu Dạ Nguyệt.

Bé con nhà hắn quả nhiên hiếu động, chạy đến mức trán hắn lấm tấm mồ hôi, nhưng cậu vẫn đang rất hào hứng với những trò chơi phía trước mà không biết mệt.
“Bé con, chúng ta ngồi nghỉ một chút được không? Hôm nay không chơi hết, ngày mai anh lại dẫn em đi tiếp.”
Tiêu Dạ Nguyệt vui vẻ gật đầu, nhưng như nhớ ra gì đó, giật nhẹ tay hắn, “Ngày mai tiên sinh vẫn chưa phải đi làm sao?”
“Bồi em chơi xong, anh đi làm cũng không muộn.”
Tiêu Dạ Nguyệt lại nghiêm túc lắc đầu, “Ngày mai em còn phải học, hôm nay đã nghỉ rồi.”
A, bé con của hắn đúng là rất ngoan.

Và hắn đúng là phải đi làm.

Nếu còn không đi, nhỡ công ty phá sản, hắn sau này lấy tiền đâu nuôi bé con.

Quan trọng là cha cậu có thể sẽ cầm dao đi tìm hắn tính sổ nếu hắn phá sản, nợ nần trồng chất, sẽ không gả bé con cho hắn nữa.

Hơn nữa, công ty mà cha nuôi vất vả gầy dựng, hắn không thể để phá sản được.
Hắn nắm ray bé con, đảm bảo: “Chỉ cần anh nghỉ đều sẽ dẫn em đi chơi.”
Tiêu Dạ Nguyệt vui vẻ gật đầu, hài lòng mà đưa tay, khiễng chân xoa đầu hắn.
Đuôi chó của Tống Cảnh Nghi sắp vẫy lên trời rồi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.