Tống Cảnh Nghi dẫn Tiêu Dạ Nguyệt đến quán nước gần đó, mua cho cậu một ly trà chanh mát lạnh, thấy cửa hàng bên cạnh có bán quạt điện mini cũng mua luôn một cái.
“Em còn muốn chơi cái gì nữa?”
Tiêu Dạ Nguyệt một tay cầm ly trà chanh, vừa mút vừa xem những chỗ chơi thú vị ở khu vui chơi, sau đó đưa đến trước mặt Tống Cảnh Nghi chỉ vào hình ảnh của tàu lượn siêu tốc.
“Tàu lượn rất đáng sợ, em vẫn muốn chơi sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy liền trầm tư một chốc, đoạn nhét ly trà chanh vào tay hắn diễn tả, “Em xem trên tivi, thấy mọi người đi tàu lượn đều cười rất vui, không có đáng sợ.”
Tống Cảnh Nghi đưa lại cho cậu ly trà chanh để cậu uống tiếp, “Được, vậy nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ đi tàu lượn siêu tốc.
Anh ngồi cạnh em, nếu em sợ thì cứ nắm tay anh.”
Tiêu Dạ Nguyệt vui vẻ cười híp mắt, thấy bên kia có xe kem liền vội kéo Tống Cảnh Nghi qua đó, muốn tiên sinh mua cho cậu một ly kem bự thật bự.
Nhưng Tống Cảnh Nghi không mua loại bự, chỉ mua loại nhỏ.
Thấy bé con của hắn xị mặt, hắn liền dỗ dành.
“Ăn quá nhiều đồ lạnh một lúc không tốt, sẽ lạnh bụng.
Em đau bụng liền phải đi bệnh viện, bác sĩ sẽ phải tiêm để chữa cho em.”
Quả nhiên nghe đến việc bị tiêm, Tiêu Dạ Nguyệt liền vội cầm ly kem nhỏ, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đá bên cạnh ăn.
Đây chính là dáng vẻ thật của bé con nhà hắn.
Tống Cảnh Nghi lại có xúc động muốn khóc.
((((????))))
Nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng hai người đã có mặt ở chỗ mua vé vào chơi tàu lượn siêu tốc.
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn con đường mà tàu lượn sẽ đi, lên xuống uốn lượn, còn có cả lộn ngược, hai chân không kiềm chế được mà muốn vào chơi ngay.
Tống Cảnh Nghi bật cười một tiếng, nắm chặt tay dắt cậu vào trong, đứng đợi xếp hàng đến lượt.
Tiêu Dạ Nguyệt rất háo hức, rất mong đợi, nhưng chỉ vài giây sau khi tàu lượn bắt đầu chạy, cậu túm tay Tống Cảnh Nghi ngồi bên cạnh, ánh mắt khẩn khoản.
Cậu muốn xuống.
Nhân lúc tàu lượn vẫn chạy ở đường thẳng, Tống Cảnh Nghi vội nói to với cậu: “Nếu em sợ thì nắm chặt tay anh, nhắm mắt lại.”
Tiêu Dạ Nguyệt làm theo, chỉ khoảng tích tắc sau cậu có cảm giác mình đang đi lên, rồi lại lượn xuống, bên tai là đủ loại tiếng hét, còn có tiếng gió.
Cậu sợ đến mức tay cũng run rẩy, môi mấp máy, nhưng cậu không thể hét.
Có bàn tay to lớn ấm áp bao bọc bàn tay nhỏ của cậu, còn cố ý vuốt ve lòng bàn tay cậu để trấn an.
Sau khi đặt được chân xuống đất, Tiêu Dạ Nguyệt vẫn còn có cảm giác mình đang đi trên không, đi lên rồi lại đi xuống, đi xuôi rồi lại đi ngược, khiến chân cậu run lẩy bẩy đứng không vững.
Bên tai là tiếng cười nhẹ, sau đó một vòng tay lớn vòng qua eo giữ cậu đứng thẳng.
Tiêu Dạ Nguyệt tức giận trừng mắt với Tống Cảnh Nghi.
“Không có cười em.
Anh đang cười những người bên kia, họ còn không dám bước chân xuống đất.
Bé con của anh như này thật là giỏi.”
Tống Cảnh Nghi đỡ cậu ngồi xuống ghế đá, đưa chai nước vừa tiện tay mua được cho cậu uống, còn bản thân ngồi xuống trước mặt bóp chân cho cậu.
Hắn muốn giúp bé con lưu thông máu, giãn gân cốt, chân cậu sẽ không run rẩy nữa.
Bên cạnh có hai cặp đôi đi qua, cũng đều là cặp đôi vừa mới ngồi chơi tàu lượn siêu tốc.
Trong đó một bạn nữ kia bị chóng mặt nôn đến xây xẩm mặt mày, bạn nam lại đứng bên cạnh đưa chai nước, còn bịt mũi.
Còn cặp bên kia chỉ nhìn qua đây với ánh mắt hâm mộ, cô gái quay sang lườm bạn trai, sau đó giận dỗi đi nhanh về phía trước.
Hai người sau đó lại chơi thêm mấy trò.
Lúc ra khỏi khu vui chơi trong nhà, Tiêu Dạ Nguyệt xuyên qua dòng người đi đến nhìn thấy bên kia có một chú ngồi trên xe lăn bán những con vật nhỏ được tạo hình từ quả bóng bay dài.
Trong đó có một chú thỏ được nặn ra từ quả bóng màu hồng, Tiêu Dạ Nguyệt thấy rất dễ thương liền chạy qua đó.
Cậu mua con thỏ nhỏ đó, nhìn thấy chú ngồi trên xe lăn bàn tay thoăn thoắt tạo hình điêu luyện, nhất thời say mê liền ngồi xuống muốn học.
Cậu muốn nặn thêm một con thỏ cho tiên sinh.
Chú ngồi xe lăn cũng không nói chuyện được, thấy cậu dùng thủ ngữ nói muốn học làm con thỏ, chú liền vui vẻ dùng thủ ngữ đáp lại cậu, đưa cho cậu một quả bóng dài màu xanh chú vừa bơm xong.
Tiêu Dạ Nguyệt ngồi khoanh chân xuống bên cạnh chú, nhìn chú từ từ nắn cái này, nắn cái kia, rất nghiêm túc học theo.
Nhưng cậu không may mắn, làm vỡ mất hai quả cũng chưa nặn ra được con thỏ nào.
Chú ngồi trên xe lăn thấy vậy liền vỗ vai an ủi cậu, lại bơm một quả bóng khác cho cậu, nói với cậu lúc ông mới học làm cái này cũng phải học rất lâu, làm vỡ rất nhiều bóng.
Tiêu Dạ Nguyệt lại cặm cụi nặn nặn, nặn thêm một quả nữa cuối cùng cũng nặn ra hình một con thỏ.
Tuy thỏ nhỏ này không đẹp bằng con thỏ cậu mua, nhưng vẫn nhìn ra được là con thỏ.
Tiêu Dạ Nguyệt vui vẻ cầm con thỏ đứng dậy quay đầu lại định khoe với tiên sinh, nhưng ngoài dòng người đi lại náo nhiệt, cậu không thấy tiên sinh đâu hết.
Tiêu Dạ Nguyệt luống cuống tay chân nhìn khắp xung quanh, nghĩ nghĩ liền thấy chắc tiên sinh vẫn đứng trước cửa khu vui chơi trong nhà đợi cậu, vì vậy vội đưa tiền cho chú ngồi xe lăn, cầm theo hai con thỏ chạy về.
Nhưng cậu nhìn hết một vòng trước cửa khu vui chơi trong nhà, ngoại trừ dòng người xa lạ, cậu không thấy tiên sinh đâu hết.
Tống Cảnh Nghi bên kia đang chạy khắp nơi tìm Tiêu Dạ Nguyệt.
Hắn vừa nhận được một tin nhắn, đọc xong trả lời lại, ngẩng đầu lên đã không thấy bé con của hắn đâu.
Hắn định gọi cho cậu, nhưng nghĩ cậu không thể nói được vì vậy đã nhắn tin, nhưng hắn đã nhắn rất nhiều tin cũng không thấy bé con của hắn đáp lại.
Hắn thật sự rất lo sợ, cái cảm giác mất đi người mình yêu lại bủa vây lấy hắn, giày xéo hắn.
Hắn sợ rằng tất cả chỉ là giấc mơ, Tiêu Dạ Nguyệt xuất hiện trở lại bên cạnh hắn để hắn mơ mộng, ảo tưởng rồi lại biến mất, để hắn một mình trong giấc mơ này vùng vẫy dằn vặt bản thân.
Hắn sợ rằng bản thân sẽ đột nhiên tỉnh dậy, Tiêu Dạ Nguyệt của lúc đó đã là một nấm mộ, hắn lại cô đơn một mình trong căn nhà vốn luôn có hình bóng của cậu, hắn lại tiếp tục sống trong đau khổ vì nhớ cậu.
Ngay lúc đầu hắn đau như sắp vỡ ra, trái tim đau đến quặn thắt, một âm báo tin nhắn kêu lên.
Hắn vội vàng mở ra, là tin nhắn bé con đáp lại hắn.
Nhưng tin nhắn lại chỉ có, “Em đang ở.” Hắn vội nhắn lại hỏi cậu đang ở đâu, sau đó chờ đến vài phút, mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng.
Hắn chờ không nổi nữa liền gọi điện cho cậu, nhưng đầu bên kia chỉ vang lên những tiếng tút tút rồi báo bận.
Tay hắn run rẩy mà ấn gọi cho Cảnh Tuyên, muốn anh ta vào đây đi tìm bé con với hắn, nhưng máy của Cảnh Tuyên đổ chuông lại không có người nhấc máy.
Tống Cảnh Nghi cân nhắc một chút liền chạy đến phòng phát thanh, mong họ phát thông báo giúp hắn.
Nhân viên phòng phát thanh nghe nói hắn muốn tìm người đi lạc, vội vàng mang giấy bút ra ghi lại.
“Cháu bé tên gì và bao nhiêu tuổi?”
“Tên Tiêu Dạ Nguyệt, cậu ấy mười bảy tuổi.”
Bàn tay cầm bút của cô nhân viên dừng lại, sau đó gượng cười đáp lại, “Là bảy tuổi phải không ạ?”
Tống Cảnh Nghi nhíu mày nhắc lại, “Mười bảy tuổi.”
Cô nhân viên ngẩng mặt lên nhìn hắn.
“Cậu ấy không nói chuyện được, đây là lần đầu tiên đi ra ngoài, điện thoại tôi không liên lạc được.”
Cô nhân viên nhanh chóng ghi lại tên tuổi và đặc điểm, sau đó dùng loa phát thanh để thông báo.
Nhưng loa phát thanh lại đột nhiên có trục trặc, không phát ra loa được.
Tống Cảnh Nghi có cảm giác ông trời đang muốn ngăn cản hắn tìm bé con.
Hắn để lại danh thiếp và một câu nói nhân viên sửa xong được thì phát loa, còn hắn chạy ra ngoài, muốn về lại trước khu vui chơi trong nhà tìm lại lần nữa, hắn nghĩ cậu không thể đi xa được..