Trọng Sinh Làm Ma Giáo Giáo Chủ ( Côn Luân Ma Chủ )

Chương 11. Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu



Bị gác đao trên cổ, Mã Khoát có không muốn tỉnh táo cũng không được.
Hắn xua tay, lệnh cho những người khác buông binh khí, rồi nhìn thẳng vào Sở Hưu hỏi: “Mau nói đi, làm sao ngươi biết lai lịch của chúng ta?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đoán. Công phu của Mã trại chủ không tệ, xem ra không phải kẻ xuất thân dân dã. Hơn nữa hành động cử chỉ của các ngươi mặc dù giống giặc cướp nhưng thực chất cực kỳ nghiêm chỉnh có kỷ luật, không có vẻ tản mạn của lũ cướp bình thường.

Lại thêm lần trước Mã trại chủ nói hớ hai chữ Kỳ Liên càng khiến ta nghi ngờ. Sơn tặc thổ phỉ có liên hệ với hai chữ Kỳ Liên, ta chỉ nghĩ ra Kỳ Liên Thiết Kỵ trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu.”

Mã Khoát nghe vậy không khỏi cười khổ: “Mẹ nó, hóa ra là do ông đây không quản được cái miệng của mình.”

Mặc dù ngoài miệng Sở Hưu nói là đoán dựa trên những chi tiết quan sát được nhưng thật ra y xác định được thân phận của đối phương la do cốt truyện gốc có đề cập tới Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu.

Đánh cướp nhỏ gây loạn nhỏ là giặc cướp, nhưng giặc cướp phát triển tới cực hạn chính là cự khấu, cự khấu cướp bóc cả thiên hạ!

Tam đại cường quốc đương thời là Bắc Yên, Đông Tề, Tây Sở. Hiện giờ thực lực ba bên không chênh lệch nhiều, nhưng vài chục năm trước Bắc Yên lại cực kỳ yếu đuối, bị Đông Tề liên thủ với Tây Sở giáp công. Còn không đỡ được bên ngoài nói chi quản lý nội bộ.

Trong thời loạn lạc, quần hùng trong dân gian cũng nổi lên. Ở phía bắc Yến Quốc, một thế lực giặc cướp nhanh chóng lớn mạnh trở thành Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, thậm chí dám cướp bóc triều đình Bắc Yên cùng môn phái lớn trên giang hồ.

Chẳng qua sau này Bắc Yên quật khởi trở lại. Nghe nói Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu chọc giận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, một trong số những môn phái lớn của võ lâm Bắc Yên. Nhóm cự khấu này bị triều đình Bắc Yên cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành liên thủ đánh bại. Những thủ lĩnh tam thập lục cự khấu kẻ chết thì chết, kẻ tàn đã tàn, không còn năng lực gây chuyện.

Trong cốt truyện gốc có một đoạn nói rằng dư nghiệt Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu xuất hiện tại Ngụy Quận. Chính nhờ thông tin này Sở Hưu mới dám xác định thân phận của bọn Mã Khoát.

Sở Hưu thu đao lại thản nhiên nói: “Ta biết xuất thân của Mã trại chủ nhưng lại không công bố, giờ chắc Mã trại chủ đã hiểu thành ý của ta rồi chứ?”
Mã Khoát xoa xoa cổ lẩm bẩm: “Đao của ngươi nhanh lắm, nhưng nếu khoảng cách xa hơn chút nữa ta sẽ không cho ngươi cơ hội áp sát.”

Nói một câu vãn hồi thể diện xong, Mã Khoát mới hỏi: “Ngươi tìm lão đại của ta làm gì? Nói trước với ta cũng được.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta biết tin tức về đại đương gia Kỳ Liên Thiết Kỵ trong tam thập lục cự khấu, biết Xích Diên Thiên Vương – Bằng Hổ hiện đang ở đâu! Chẳng hay tin tức này có đủ giao dịch không?”

Mã Khoát nghe vậy lập tức giật mình quát: “Ngươi biết đại đương gia đang ở đâu thật ư? Ngươi không lừa ta đấy chứ?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngươi cứ dẫn ta tới gặp vị sau lưng ngươi, hắn sẽ biết lời ta nói là thật hay giả. Huống chi đến đó ta cũng không dám nói láo.”

Mã Khoát suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, vậy ngươi đi theo ta, lão đại ta đang ở bên phía Bắc Thương Mang Sơn, phải đi vài ngày mới đến được.”

Thương Mang Sơn vốn không phân nam bắc, chỉ là một vùng núi. Có điều dãy núi ở giữa hơi nhỏ, Thông Châu Phủ lại ở vào khoảng giữa, cho nên dân bản xứ Ngụy Quận gọi là Bắc Thương Mang Sơn cùng Nam Thương Mang Sơn.

Vị trí hiện tại của Sở Hưu chính là Nam Thương Mang Sơn, nó dẫn tới khu mỏ Nam Sơn, còn Bắc Thương Mang Sơn lại là phía bắc Thông Châu Phủ, đi về phía Yến Quốc.
Mã Khoát dẫn Sở Hưu đi về phía Bắc Thương Mang Sơn, cho dù đi theo lối nhỏ trong rừng cũng phải mất tới năm ngày mới tới phía Bắc Thương Mang Sơn.

Trong Bắc Thương Mang Sơn, một sơn trại quy mô không nhỏ xuất hiện trước mắt Sở Hưu. Xung quanh sơn trại này còn có tháp canh nhiều tầng, bộ dáng chỉnh chu chính quy hơn cái sơn trại nhỏ rách nát của Mã Khoát nhiều.

Mã Khoát giải thích: “Sau khi tới Ngụy Quận, lão đại của ta thành lập sơn trại ở đây. Tuy nhiên để đề phòng có gì bất trắc xảy ra, chúng ta nhỏ ra phân bổ bên ngoài. N sơn trại nhỏ của ta chẳng hạn.”

Mã Khoát thổi mấy tiếng sáo kỳ quái, vài tên cướp lập tức đi tới chắp tay với Mã Khoát nói: “Mã lão đại, sao hôm nay ngươi rảnh rỗi trở về? Tiểu tử này là ai?”
Mã Khoát nói: “Một người quen, ta dẫn hắn tới gặp lão đại.”

Mấy tên cướp kia chỉ khẽ gật đầu rồi không quản nữa, hiển nhiên Mã Khoát khá có uy tín tại đây, ít nhất cũng đủ khiến mấy tên này tin tưởng.
Sau khi dẫn Sở Hưu vào một phòng tiếp khách, Mã Khoát lập tức đi khỏi, rõ ràng là đi tìm gặp người sau lưng hắn.

Sở Hưu không gấp chỉ yên tĩnh ở đó uống trà. Một lát sau, Mã Khoát cùng một người cao lớn cường tráng chừng ba mươi tuổi, gương mặt sắc bén như con báo bước vào.

Người vừa tới có thực lực mạnh hơn Sở Hưu nhiều , đã đạt tới cảnh giới Ngưng Huyết, hơn nữa theo của Sở Hưu thấy đối phương thậm chí đã đạt tới cảnh giới Ngưng Huyết đỉnh phong, chỉ thiếu một chút là bước vào cảnh giới Tiên Thiên.

Người kia nhìn Sở Hưu, một luồng khí hung ác ập thẳng vào mặt. Hắn trầm giọng nói: “Ngươi là kẻ đã nói biết đại đương gia đang ở đâu?”
Mã Khoát vội vàng nói: “Vị này là Hàn Bảo Hàn lão đại, một trong những cận vệ của đại đương gia trước kia.”

Sở Hưu đứng dậy chắp tay nói: “Đúng vậy, Sở Hưu từng gặp đại đương gia.”

Hàn Báo trực tiếp vung tay rồi hừ lạnh một tiếng; “Đừng nói nhảm nữa, mau nói thẳng đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì. Đương nhiên ngươi cũng đừng có tham lam, nếu không ta cũng có thể cậy tin của đại đương gia từ trong miệng ngươi ra.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Hàn lão đại không cần dọa ta, thật ra vốn ta không định lấy tin tức này ra giao dịch, giờ xin giao lại coi như lễ gặp mặt Hàn lão đại.

Theo ta được biết, đại đương gia Bàng Hổ sau khi bị người của triều đình Bắc Yên đánh trọng thương đã trốn vào rừng hoang núi thẳm trong Liêu Đông Quận, đang khôi phục thực lực mong có ngày Đông Sơn tái khởi.”

Sở Hưu không lừa bọn họ, sau này vị Xích Diện Thiên Vương Bàng Hổ này khôi phục thực lực thật sự tạo thành phiền toái cho triều đình Bắc Yên. Đáng tiếc chỉ là phiền toái nho nhỏ mà thôi, bị triều đình Bắc Yên tùy ý giải quyết.

Hàn Báo nghi ngờ nói: “Ngươi không lừa ta đấy chứ? Lúc trước trong số kẻ người tham gia tiêu diệt Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu chúng ta có cả người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ngay tại Bắc Địa, đại đương giả còn ở lại Bắc Địa được sao?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Vùng núi Liêu Đông rừng sâu nước độc, bất luận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hay triều đình Bắc Yên đều không đi sâu vào trong, chỉ có một số người hái thuốc thi thoảng mới tiến vào.

Đại đương gia Bàng Hổ chỉ muốn khôi phục thực lực chứ không phải phát triển thế lực, còn nơi nào thích hợp hơn?

Huống hồ chư vị cũng biết đạo lý nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà, ngay chính các vị cũng không nghĩ đại đương gia Bàng Hổ còn lưu lại tại Bắc Địa, triều đình cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành càng không thể tưởng tượng nổi.

Nếu Hàn lão đại không tin có thể phái người tự mình tới Liêu Đông Quận xem xem,, nơi đó chắc chắn có ám hiệu mà đại đương gia Bàng Hổ lưu lại cho các người. Từ đây cưỡi ngựa phóng nhanh tới Liêu Đông Quận chắc chỉ mất hơn tháng.”

Hàn Bảo nghe xong sắc mặt đã hơi hòa hoãn lại, chắp tay với Sở Hưu nói: “Nếu thật sự tìm được đại đương gia, Hàn Bảo ta xin nhận ơn này. Ni đi, ngươi muốn cái gì?”

Sở Hưu không nói mình muốn gì mà hỏi ngược lại: “Đợi sau khi tìm được đại đương gia Bàng Hổ, Hàn lão đại chuẩn bị làm thế nào?”
Hàn Báo trả lời đương nhiên: “Tất nhiên là dẫn người của sơn trại gia nhập dưới trướng đại đương gia.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ngài nói vậy là sai rồi. Hàn lão đại, đại đương gia Bàng Hổ giờ đang nghỉ ngơi lấy lại sức. Ngài tới nương tựa vào đại đương gia chẳng hề có tác dụng gì, ngược lại hành động của ngài sẽ làm bại lộ đại đương gia, khiến đại đương gia càng thêm nguy hiểm. Cho nên ta đám cam đoan sau khi ngài phái người gặp được đại đương gia, đại đương gia chắc chắn sẽ lệnh cho ngài tạm thời lưu lại tại Ngụy Quận, nghe theo mệnh lệnh ngài ấy.

Cho nên việc Hàn lão đại nên làm bây giờ chính là tích lũy lương thảo, tài nguyên tu luyện ở Ngụy Quận, chờ tương lai đại đương gia quật khởi trở lại.”

Hàn Báo chớp mắt. Hắn là người thô kệch, lúc đi theo dưới trướng Bàng Hổ chỉ là một cận vệ bình thường, chỉ có lòng trung thành và vũ dũng.
Nhưng hắn không phải kẻ ngốc. Cho dù Sở Hưu nói rất dễ nghe song hắn sẽ không dễ dàng tin lời một người ngoài.

Hàn Báo trực tiếp nói: “Tiểu tử Sở Hưu, ngươi suy nghĩ thay ta như vậy là muốn điều gì? Mặc dù Sở gia các ngươi dù chỉ có chút thế lực tại Thông Châu Phủ thế nhưng dẫu sao cũng là bá chủ tại bản xứ. Không phải ngươi định gia nhập Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu cùng chúng ta đấy chứ?”

Sở Hưu trầm giọng đáp: “Thứ ta muốn rất đơn giản, ta không muốn giao dịch một lần cùng Hàn lão đại mà muốn hợp tác, hợp tác lâu dài.”
“Hợp tác? Hợp tác thế nào?”

Sở Hưu chỉ vào dãy núi Thương Mang nói: “Ngụy Quận là nơi không ai quản lý. Sự thống trị của Bắc Yên tại Ngụy Quận chỉ là hữu danh vô thực. Cho nên trong Ngụy Quận giặc cướp hoành hoành khắp nơi. Kể cả Thương Mang Sơn này cũng có tới vài chục thế lực giặc cướp.

Có điều đám giặc cướp này làm việc rất quá đáng, cướp tiền còn cướp cả mạng, không hề nương tay với những đội buôn qua lại nơi này.”
Hàn Báo cười lạnh nói: “Chúng ta là cướp, bọn chúng là con buôn, sao phải nương tay với chúng?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Nhưng chính vì vậy những đội buôn kia sợ giặc cướp. Bọn họ có thể không đi theo đường tắt qua Thương Mang Sơn, đổi sang đi đường lớn, mặc dù tốn thời gian nhưng lại an toàn.

Hoặc họ sẽ bố trí rất nhiều võ giả đi theo bảo vệ, khiến giặc cướp không thể ra tay. Tình huống như vậy càng lúc càng nhiều, cũng dẫn tới việc làm ăn trong Thương Mang Sơn càng lúc càng kém.”

Hàn Báo nghe vậy lập tức cau mày, ngày trước Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu quy mô rất lớn, có người chuyên bày mưu bố trận, những thứ này hắn quả thật chưa từng nghĩ tới. Hàn Báo không khỏi hỏi tiếp: “Vậy phải làm sao giờ?”

Sở Hưu trầm giọng đáp: “Không có quy củ thì không lâu dài được, không có quy củ thì chúng ta định ra quy củ! Đội buôn có thể tùy ý ra vào Thương Mang Sơn, nhưng phải nộp lên một phần tiền bạc, Hàn lão đại sau khi cầm tiền có thể chủ động hộ tống đội buôn đi qua Thương Mang . Bất cứ ai có ý đồ với đội buôn này cũng là kẻ địch của Hàn lão đại ngài.

Đến khi quy củ đã định, thanh danh của Hàn lão đại ngài sẽ vang vọng bên ngoài, đội buôn qua lại sẽ chủ động tới tìm ngài giao bạc.”
Hàn Báo suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy chẳng phải chúng ta sẽ thành kẻ địch của toàn bộ giặc cướp Thương Mang Sơn?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Thương Mang Sơn này chỉ cần một tiếng nói thôi là đủ. Chẳng lẽ Hàn lão đại không tự tin đối phó được đám tạp nham kia à?”

Hàn Báo cười gằn một tiếng nói: “Đương nhiên là có! Nếu không vì giờ ta đang thụ thương chưa lành, ta đã sớm giải quyết đám rác rưởi kia rồi!”
Sở Hưu kinh ngạc nhìn Hàn Báo. Xem ra thực lực đỉnh phong của vị này hẳn là Tiên Thiên, y đã nhìn lầm.
Hết chương 11.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.