Hàn Báo là người thô kệch nhưng không phải ngu ngốc, kế hoạch của Sở Hưu tốt xấu ra sao hắn cũng có thể nhìn ra.
Ngày trước trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu có kẻ chuyên bày mưu tính kế cho họ. Thậm chí vài vị thủ lĩnh trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu cũng là người tâm cơ thâm trầm, tinh thông tính toán.
Nếu không phải lúc trước Mã Khoát đã nói cho hắn thân phận của Sở Hưu, Hàn Báo thậm chí có lòng muốn mời chào Sở Hưu gia nhập sơn trại của họ.
Mặc dù Sở Hưu này thực lực kém cỏi, nhưng chỉ với những lời y nói ngày hôm nay, Sở Hưu đã có tư cách ra điều kiện với Hàn Báo hắn.
“Đúng rồi, tiểu tử Sở Hưu, ngươi đã cho ta ý kiến như vậy nhưng đến giờ ta vẫn chưa biết ngươi muốn cái gì.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Rất đơn giản, ở Sở gia ta cũng có một đội buôn. Ta hy vọng đội buôn của ta có thể thoải mái ra vào Thương Mang Sơn. Còn nữa, nếu ta đã hợp tác với Hàn lão đại, vậy ta cũng hy vọng lúc ta cần Hàn lão đại ngài giúp ta giết người, Hàn lão đại cũng có thể ra tay hỗ trợ.”
Gương mặt hơi hung ác của Hàn Báo lộ ra vẻ như cười như không: “Điều thứ nhất không vấn đề, Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu chúng ta tuy bản chất là giặc cướp nhưng vẫn giảng đạo nghĩa giang hồ. Ngươi đã đưa ra ý tưởng hay cho ta, đương nhiên ta sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi.
Nhưng điều thứ hai, ngươi coi Hàn Báo ta như tay chân hay sao? Chỉ một tin tức đó còn chưa đủ!”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Có qua có lại mới là hợp tác chứ. Ta có thể cho Hàn lão đại nhiều hơn thế nhiều.
Sở gia ta là thế lực bản địa tại Thông Châu Phủ, trong Thông Châu Phủ cũng có làm ăn về quán trọ. Đại đa số đội buôn qua lại Thông Châu Phủ đều phải ở lại trong quán trọ của Sở gia ta. Ta có thể tìm hiểu tình báo của bọn họ, kể cả con đường họ định đi, những thứ họ mang theo.”
Ánh mắt Hàn Báo lập tức sáng lên, nếu có những tình báo này vậy một khi sơn trại của hắn ra tay chắc chắn sẽ không vồ hụt.
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên nói: “Đúng rồi, mấy ngày nữa ta sẽ đưa tin về một đội buôn của Sở gia cho các vị Hàn lão đại. Các vị ra tay cướp của giết người, coi như quà ra mắt ta tặng cho Hàn lão đại.”
Hàn Báo cau mày nói: “Ngươi bảo ta cướp của đội buôn của Sở gia các ngươi Thế là sao?”
Ánh mắt Sở Hưu lạnh băng: “Đó là đội buôn của Sở gia chứ không phải đội buôn của ta!”
Hàn Báo cùng Mã Khoát liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng chấn động.
Nếu nói về mức độ tàn nhẫn, đám giặc cướp bọn họ chẳng thể sánh nổi đám đệ tử thế gia này. Hạ thủ với người mình còn ác độc như vậy nói chi với người khác.
Hàn lão đại lập tức đáp ứng điều kiện hợp tác của Sở Hưu. Sau khi trao đổi ước định phương thức liên lạc song phương, Sở Hưu trở về Thông Châu Phủ. Cao Bị cũng được Mã Khoát cho thủ hạ đưa về.
Khi gặp lại Sở Hưu, Cao Bị thiếu chút nữa khóc rống lên.
Mấy ngày nay ở cùng đám giặc cướp, Cao Bị chỉ thấy một ngày dài bằng một năm, chỉ sợ làm gì khiến đối phương mất hứng, bị đối phương chém chết.
Chứng kiến bộ dáng này của Cao Bị, Sở Hưu không khỏi lắc đầu. Mặc dù Cao Bị này làm việc cẩn thận nhưng lá gan lại quá nhỏ.
Sau khi vào thành, Sở Hưu về thẳng Sở gia. Nhưng lúc này trước cổng của Sở gia đang có một đám người bận rộn, chất từng rương hàng hóa lên xe như đang chuẩn bị xuất phát.
Thấy cảnh này, thần sắc Sở Hưu lập tức trầm xuống.
Gần đây Sở gia không có đội buôn nào ra vào, chỉ có đội buôn đi về phía Yến Quốc. Không cần hỏi cũng biết những người này là ai.
Nhưng vấn đề là giờ đội buôn này đã thuộc quản lý của Sở Hưu. Kết quả khi Sở Hưu không có mặt, đám người này lại chuẩn bị lên đường. Đúng như Cao Bị đã nói, e rằng từ đầu người trong đội buôn này ã không định nghe lời y.
“Ai bảo các ngươi đi.” Sở Hưu sắc mặt âm trầm hỏi.
Một quản sự đội buôn hơn bốn mươi tuổi chậm rãi bước tới, mỉm cười khiêm tốn thi lễ với Sở Hưu nói: “Tiểu nhân Trương Toàn, là quản sự đội buôn, ra mắt nhị công tử.”
Thái độ của Trương Toàn này không thể tính là phách lối, thậm chí có phần nịnh nọt, có điều Sở Hưu vẫn lạnh lùng nói: “Giờ đội buôn này do ai quản lý?”
Trương Toàn cười nói: “Đương nhiên là do nhị công tử ngài quản lý.”
Ánh mắt Sở Hưu nhìn thẳng vào Trương Toàn, giọng nói lạnh lùng: “Nếu là do ta quản lý, vậy bây giờ ai cho phép ngươi chuyển hàng hóa lên đường? Bên trên phê duyệt hàng hóa bán bao nhiêu bạc, mang về những thứ gì, nhóm hàng này chuẩn bị vận chuyển ra sao? Mấy thứ này ngươi đã bàn bạc với ta chưa?”
Trương Toàn cúi đầu ra vẻ khiêm tốn nói: “Xin nhị công tử thứ tội, có điều lúc đó nhị công tử không có trong phủ, tiểu nhân không tìm được ai bàn bạc cho nên đã đi báo cho gia chủ, được gia chủ đồng ý tiểu nhân mới dám đi.
Thời gian không đợi người, đội buôn chậm trễ thời gian cũng chính là tổn thất vàng bạc. Chẳng qua nhị công tử cứ yên tâm, tiểu nhân quản lý đội buôn bao năm nay chưa từng gặp sự cố gì.
Đương nhiên nếu ngài thấy bất mãn, vậy đợi tiểu nhân đi xong xong chuyến này về, xin để nhị công tử xử trí.”
Lúc này ngoài cửa lớn Sở gia đã có không ít người Sở gia, mọi người đều dùng ánh mắt trêu cợt nhìn Sở Hưu.
Có là kẻ ngu cũng nhận ra được, mặc dù thái độ của Trương Toàn hết sức khiêm nhượng, nhưng rõ ràng không nể mặt Sở Hưu cũng không cho y cơ hội nhúng tay vào đội buôn.
Chẳng qua so với thái độ phách lối của Liễu quản gia lúc trước, Trương Toàn này mặc dù chỉ là quản sự đội buôn nhưng từng vào nam ra bắc, thái độ đưa đẩy cực kỳ khéo léo, là kẻ hết sức lõi đòi khó đối phó.
Lúc này ngay trước mặt mọi người, hắn đã tỏ thái độ khiêm nhượng như vậy, còn đưa cả Sở Tông Quang cùng lợi ích của toàn bộ đội buôn ra nói, Sở Hưu làm gì được hắn?
Chẳng lẽ đánh hắn một trận? Hắn không phải Liễu quản gia, không nói sai gì bị Sở Hưu tóm được nhược điểm.
Huống hồ cho dù Sở Hưu thật sự phát điên lên động thủ với hắn mà không cần lý do, mọi người xung quanh sẽ ra tay ngăn cản. Còn Sở Hưu có thể vì chuyện này mà mất đi vị trí quản lý đội buôn của mình.
Ánh mắt Sở Hưu hết sức lạnh lùng. Y vỗ vỗ lên vai Trương Toàn rồi nhỏ giọng nói: “Trương quản sự đúng không? Tốt lắm, ngươi làm tốt lắm, chỉ hy vọng ngươi đừng hối hận là được.”
Ánh mắt Trương Toàn lóe lên vẻ đắc ý nhưng hắn vẫn khiêm tốn cười nói: “Đa tạ Nhị công tử khích lệ, tiểu nhân làm việc vì Sở gia, vĩnh viễn không hối hận.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Không hối hận thì tốt, Trương quản sự, chúc ngươi lên đường bình an.”
Trương Toàn nhíu mày, bốn chữ ‘lên đường bình an’ sao nghe khó chịu như vậy? Chẳng qua hắn không buồn để ý, hắn đã sớm là người bên phe tam công tử, đã định sẵn không cùng đường với vị nhị công tử không được sủng ái này. Đắc tội thì đắc tội, chẳng có gì to tát.
Đám hạ nhân Sở gia vây xem cũng âm thầm cười nhạo lắc đầu. Sở Hưu này vẫn quá non, bị loại già đời như Trương Toàn ép cho không nói nên lời.
Sau khi đám người giải tán, Sở Hưu mang vẻ mặt âm trầm theo Cao Bị về tiểu viện của mình.
Cao Bị đang muốn nói gì đó, đã thấy sắc mặt âm trầm của Sở Hưu lập tức khôi phục như thường. Yhỏi Cao Bị: “Ngươi có nghe ngóng được tuyến đường của đội buôn không?”
Cao Bị sửng sốt một chút rồi mới gật đầu nói: “Đương nhiên là được, mỗi lần đội buôn xuất phát đều phải ghi chép lại trong hồ sơ của Sở gia. Có vậy chúng ta mới tính được thời gian qua lại của mỗi đội buôn, một khi quá thời gian chúng ta phải cho người đi tìm. Thứ này không phải bí mật gì, rất dễ tra ra được.”
Sở Hưu lấy một tờ giấy ra, viết một bức thư, đóng một con dấu kỳ quái lên giao cho Cao Bị: “Lấy bản đồ hành trình đội buôn, đặt vào đống đá ở vùng phía bắc cách thành ba dặm.”
Cao Bị là người thành thật nhưng hắn không phải kẻ ngốc ngốc, lập tức đoán ra Sở Hưu định làm gì. Suy nghĩ này khiến hắn không khỏi run rẩy.
Nhưng hắn đã là người bên phía Sở Hưu, Sở Hưu bảo hắn làm gì, hắn chỉ có thể làm theo. Nếu không, hắn có thể cảm giác được hậu quả từ phương thức hành xử tàn nhẫn của Sở Hưu.
Lúc này đội buôn của Trương Toàn đã khởi hành. Một quản sự đi tới cạnh Trương Toàn cau mày nói: “Lão Trương, hôm nay ngươi đã làm mất lòng nhị công tử rồi đấy. Ta nghe người ta kể lại lúc trước nhị công tử đối phó với Liễu quản gia trong buổi nghị sự gia tộc như thế nào. Sau khi trở về từ khu hầm mỏ Nam Sơn vị nhị công tử này, đã không còn là nhị công tử trước kia nữa.”
Trương Toàn chẳng hề để ý nói: “Ta biết rồi, có điều ngươi cũng đừng quên mấy năm nay chúng ta nhận bao nhiêu lợi lộc từ chỗ tam công tử. Kể cả lần chúng ta bị người ta lừa gạt, mua về một đống thuốc giả, chuyện đó cũng do tam công tử cùng nhị phu nhân giúp chung ta che giấu.
Chúng ta đều là người làm của Sở gia, nhưng Sở gia tương lai là Sở gia của ai còn chưa biết được, nếu đã chọn phe vậy không thể chần chừ được. Nếu xảy ra chuyện, nhị phu nhân cùng tam công tử sẽ tiếp tục chống đỡ giúp chúng ta.
Cũng như hôm nay, thái độ của ta làm gì có sơ hở gì, Sở Hưu hắn dám giết ta ư? Sở gia là đại gia tộc, đã là đại gia tộc vậy phải làm theo quy củ. Chỉ cần chúng ta không phá hỏng quy củ, Sở Hưu kia cũng chẳng làm gì được chúng ta.”
Quản sự kia khẽ gật đầu, có điều trong lòng vẫn có cảm giác bất an.
Lên đường bình an
Hết chương 12.