Ba mươi phút trước khi đóng cửa, chính xác là lúc một giờ ba mươi, vị khách đó bước vào. Trong quán không còn khách nào, hai cô tiếp viên cũng về mất rồi. Bà chủ Chizuko bị cảm nên nghỉ, trong quán chỉ còn Amemura Shinsuke. Thật lòng anh cũng đang định đóng cửa.
Vị khách nam đó lúc bước vào quán, việc đầu tiên là nhìn xung quanh. Dưới ánh đèn trần, cái kính mắt tròn màu xanh đen sáng lóa lên. Sau đó, anh ta cất tiếng hỏi Shinsuke: “Quán vẫn còn mở chứ?” Giọng nói đều đều không có ngữ điệu giống như đang đọc sách.
“Dạ, quán còn mở.” Shinsuke đáp. Anh thấy phiền, nhưng nếu lỡ đuổi khéo anh ta về mà đến tai bà chủ thì toi…
Vị khách chậm rãi đặt mông ngồi xuống ghế, quan sát khắp quán. Shinsuke đưa khăn lạnh cho anh ta, đảo mắt nhìn nhanh trang phục. Bộ quần áo màu xám nhạt không phải hàng rẻ tiền, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đó là mốt từ hai năm trước. Áo sơ mi mặc bên trong cũng không được là lượt hẳn hoi. Không thắt cà vạt, đồng hồ là hàng trong nước. Tóc không chải vào nếp, râu lộn xộn, trông không giống như cố nuôi cho dài.
“Mời quý khách gọi đồ uống.” Shinsuke nói.
Vị khách đảo mắt nhìn tủ rượu phía sau Shinsuke rồi hỏi: “Ở đây có những gì?”
“Chúng tôi có những thứ bình thường. Trừ những thứ đặc biệt quá.”
“Tôi không rành tên các loại rượu lắm.”
“Vậy à? Vậy anh dùng bia nhé?”
“Không, tôi muốn cái này. Loại hồi trước được uống trên máy bay.”
“Máy bay á?”
“Trong chuyến bay đến Hawaii. À không, trên chuyến bay trở về cơ. Loại rượu ngọt có vị giống kem.”
“Aaa…” Shinsuke gật gù, với tay lấy chai rượu ở hàng dưới cùng. “Có phải Irish Cream không?”
Mặt vị khách dãn ra. “Hình như là cái tên đó.”
“Vậy tôi rót cho anh dùng thử nhé?”
Shinsuke rót khoảng ba phân rượu vào cốc đá, rồi đặt trước mặt vị khách. Vị khách cầm cái cốc trên tay, nghiêng cốc, lắc qua lắc lại, ngắm nhìn chất lỏng màu trắng ngà đó, rồi như đã lấy hết quyết tâm, đưa cốc rượu lại gần miệng nhấp một ngụm. Sau đó, anh ta đảo lưỡi trong miệng để xác nhận rõ vị của rượu.
Vị khách gật đầu, nhìn Shinsuke cười nhạt.
“Đúng loại này rồi.”
“Vậy thì tốt quá!”
“Tên nó là gì nhỉ?”
“Là Irish Cream.”
“Tôi sẽ cố nhớ tên.” Vị khách uống thêm một ngụm nữa.
Đúng là vị khách lạ lùng, Shinsuke nghĩ. Trông anh ta không giống người hay đến quán rượu.
Còn một điểm nữa khiến Shinsuke để tâm. Anh có cảm giác đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó rồi. Mà ở đâu nhỉ?
Anh ta không gầy cũng không béo, chỉ tầm ba mươi nhăm tuổi thôi. Shinsuke cũng tròn ba mươi tuổi vào năm nay, anh quen khá nhiều người trong độ tuổi này. Nhưng vị khách này trông có vẻ không có mối liên hệ nào với những người anh quen.
Shinsuke rút điếu thuốc, châm lửa hút bằng cái bật lửa có ghi tên quán.
“Anh đến quán này lần đầu tiên à?”
“Đúng vậy.” Vị khách trả lời mà vẫn chăm chú nhìn cái cốc.
“Có người nào giới thiệu quán này cho anh không?”
“Không. Nói thế nào nhỉ? Chẳng hiểu sao tôi lại dạo bước đến nơi này.”
“Vậy sao?”
Câu chuyện không thể tiếp tục nữa. Chán quá, Shinsuke nghĩ. Anh ta về nhanh cho mình nhờ.
Anh bắt đầu hối hận vì từ đầu không từ chối vị khách này.
“A… đúng là kỷ niệm ùa về. Chính là vị này.” Vị khách uống hết nửa cốc rượu.
“Anh đến Hawaii khi nào?” Shinsuke hỏi. Không phải anh tò mò muốn biết, chỉ là không biết làm gì cho hết thời gian thôi.
“Là chuyện bốn năm về trước.” Vị khách trả lời. “Trong chuyến trăng mật.”
“À, vậy à?”
Trăng mật cơ đấy, từ này chẳng có mối liên quan gì với mình, Shinsuke nghĩ.
Anh liếc nhìn cái đồng hồ đặt bên cạnh. Một giờ bốn mươi lăm phút rồi. Năm phút nữa phải nghĩ ra cách gì đó để đuổi khéo vị khách này đi.
“Cưới được bốn năm thì vẫn giống như hồi mới cưới nhỉ?” Shinsuke nói. Anh định sẽ lái câu chuyện theo hướng là mới cưới mà ở đây lâu quá thì khổ thân cô vợ lắm.
“Anh nghĩ vậy à?” Vị khách hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Không phải sao? Tôi còn độc thân nên không rõ lắm.”
“Đến được năm thứ tư thì có nhiều chuyện xảy ra lắm.” Vị khách nâng cốc rượu lên cao quá tầm mắt.
Gương mặt trầm ngâm như đang suy tư điều gì, đoạn đặt cái cốc xuống, nhìn chằm chằm Shinsuke. “Có những việc bất ngờ xảy ra.”
“Vậy sao?” Shinsuke muốn chấm dứt câu chuyện này. Cứ nghe mấy lời ca thán viển vông thế này thú thật anh không chịu được.
Cả hai không nói năng gì. Anh chỉ mong có vị khách mới nào xuất hiện. Mà chẳng có vẻ gì là sẽ như vậy cả. “Anh làm công việc này lâu chưa?” Vị khách hỏi. Đúng lúc Shinsuke nghĩ nên dọn dẹp quán dần đi là vừa. “Trong ngành phục vụ thì lâu rồi. Cũng phải gần mười năm.”
“Mới mười năm mà anh đã có cơ ngơi này sao?” Shinsuke bật cười trước lời nói của anh ta.
“Đây không phải quán của tôi. Tôi chỉ làm thuê thôi.”
“À, vậy à? Thế anh làm suốt ở quán này à?”
“Không, tôi mới đến đây hồi năm ngoái thôi. Trước đó tôi làm ở Ginza.”
“Ừ, Ginza à?” Vị khách uống thêm một ngụm rượu, khẽ gật đầu. “Tôi chưa đến Ginza bao giờ.” Biết ngay mà, Shinsuke nghĩ.
“Thỉnh thoảng đến đó cũng hay.”
Đồng hồ điểm một giờ mười lăm phút sáng. Shinsuke bắt đầu rửa cốc. Anh chỉ mong vị khách trông thấy thế thì đứng dậy.
“Công việc này có vui không?” Anh ta lại hỏi.
“Tôi thích công việc này.” Shinsuke trả lời. “Nhưng mà cũng có cả những điều phiền toái.”
“Điều phiền toái là có những vị khách phiền phức đúng không?”
“Thì đúng vậy, ngoài ra còn nhiều điều khác nữa.”
Lương thấp này, bà chủ không trọng dụng nhân viên này.
“Những lúc như vậy anh sẽ làm gì? Tức là lúc khó chịu anh sẽ làm gì cho hết khó chịu?”
“Tôi không làm gì cả. Chỉ cố quên cho nhanh. Chỉ thế thôi.” Shinsuke trả lời, tiếp tục cọ cái cốc.
“Anh làm thế nào để quên?” Vị khách tiếp tục hỏi.
“Cũng chẳng có bí quyết gì đâu, chỉ cố nghĩ tới những điều vui vẻ, làm những việc khiến cho tâm trạng mình lạc quan hơn.”
“Ví dụ như…”
“Ví dụ tưởng tượng ra lúc mình có quán rượu riêng chẳng hạn.”
“Thế à? Đấy là ước mơ à?”
“Vâng, tạm thời là thế.”
Đôi tay đang cọ cốc bỗng khựng lại. Là mơ. Nhưng không phải giấc mơ ở xa tầm với. Giấc mơ đó ở ngay trước mắt rồi, chỉ cần với tay ra một chút nữa là chạm đến thôi.
Vị khách uống cạn cốc rượu xong thì đặt cái cốc xuống bàn. Nếu anh ta đòi cốc nữa, Shinsuke sẽ bảo tới giờ đóng cửa quán rồi.
“Thật ra, tôi có một việc muốn quên đi.” Vị khách nói.
Nghe thấy lời nói cố làm ra vẻ nghiêm trọng đó, Shinsuke dừng tay, nhìn vị khách. Anh ta cũng nhìn Shinsuke.
“Mà không, có một việc tôi muốn quên đi mà không tài nào quên được, nên chỉ muốn tâm trạng nhẹ nhõm đi một chút. Tôi cứ mải suy tư việc đó lúc thong thả đi bộ trên đường, thế nào mà cái biển ghi tên quán này lại đập vào mắt. Nhìn xem, tên quán là Myoga, tên một loại gừng, phải không?”
“Món yêu thích của bà chủ là gừng mà.”
“Người ta nói là ăn nhiều gừng thì sẽ quên mau. Thế nên tôi bị thu hút rồi bước vào đây.”
“Cái tên lạ kỳ của quán này cũng có lúc hữu ích nhỉ. Tôi ngưỡng mộ đấy.” Shinsuke nói với ra.
“Tóm lại là tôi đã đúng khi đến đây.”
Vị khách đứng dậy, rút ví từ trong áo ra. Shinsuke thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta rời quán lúc hơn hai giờ. Shinsuke dọn dẹp nốt, cởi tạp dề ra rồi tắt điện, đóng cửa lại. Quán Myoga nằm trên tầng ba của tòa nhà này. Shinsuke ấn nút thang máy, chờ cửa thang mở.
Thang máy đến cũng là lúc anh cảm thấy có người ở sau lưng mình… Anh quay lại nhìn ngay trước khi cửa thang máy mở ra.
Bóng đen đang đứng đằng sau lao đến tấn công tới tấp.
Đầu bị đập rất mạnh. Chẳng kịp nhận thức xem điều gì đang diễn ra. Chỉ biết cái gì đó đang xảy ra với mình, mình đang bị mất đi điều gì đó. Sau đó, bóng tối sâu thẳm nhanh chóng bao trùm lên ý thức anh.
Khi ý thức dần biến mất, anh nghĩ đến thứ mình nhìn thấy cuối cùng.
Bóng đen đó là vị khách ban nãy.