Trước Khi Nhắm Mắt

Chương 2



Tai ù ù như thể ruồi bay vo ve ở ngay bên cạnh.

Một vật thể hình cái que màu trắng hiện lên trong đôi mắt lờ mờ. Một lúc sau, khi mắt nhìn rõ hơn, anh nhận ra vật thể đó là cái đèn tuýp trắng treo trên trần nhà.

Ai đó đang nắm tay bên phải. Một gương mặt trắng toát xuất hiện trước mắt anh. Là một cô gái đeo kính. Rồi gương mặt đó lập tức đi khỏi tầm mắt anh.

Đây là đâu vậy? Shinsuke nghĩ. Mình đang làm cái gì vậy?

Bây giờ, vài người đồng loạt xuất hiện trước mắt. Ai cũng đang nhìn về anh. Anh nhận ra mình đang lơ mơ. Mùi thuốc sát trùng xộc vào niêm mạc mũi.

Tiếng ù ù bên tai vẫn chưa hết. Anh định quay cổ thì thấy đau đầu khủng khiếp. Tiếng máu chảy tí tách từ đầu xuống như hòa nhịp cùng cơn đau.

Cảm giác khó chịu như tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng nhưng lại không nhớ gì về cơn ác mộng đó.

“Anh tỉnh rồi hả?” Một trong số mấy gương mặt đang nhìn anh lên tiếng hỏi. Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt nhỏ nhắn.

Shinsuke gật đầu. Chỉ thế thôi mà đầu cũng đau. Anh nhăn mặt hỏi: “Đây là đâu vậy?”

“Đây là bệnh viện.”

“Bệnh viện sao?”

“Anh chưa nên nói nhiều.” Người đàn ông nói. Đến lúc này, Shinsuke mới nhận ra người đó mặc áo blouse trắng. Những người khác cũng vậy. Cô gái ăn vận giống y tá.

Một lúc lâu sau, anh cứ nửa mơ nửa tỉnh mãi. Shinsuke chỉ nhớ cả bác sĩ lẫn y tá không làm gì mà chỉ đi vòng quanh anh, bản thân anh cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Anh cố nhớ lại xem mình được đưa tới đây lúc nào. Nhưng anh còn không nhớ là mình được chuyển đến đây, cũng không có ký ức nào về việc mình được điều trị vết thương. Chỉ biết mình bị thương khá nặng khi thấy được truyền dịch rồi băng bó quanh đầu.

“Anh Amemura, anh Amemura!”

Nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, Shinsuke mở mắt ra.

“Anh thấy sao rồi?” Bác sĩ hỏi.

“Đầu tôi đau quá!”

“Còn gì khác không? Anh có buồn nôn không?”

“Không. Chỉ đau đầu thôi.”

Bác sĩ gật đầu, nói thầm điều gì đó với cô y tá đứng bên cạnh.

“Cho hỏi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Shinsuke hỏi.

“Anh không nhớ điều gì sao?”

“Vâng, tôi không nhớ gì hết.”

Bác sĩ lại gật đầu. Biểu cảm lúc đó như muốn nói rằng không nhớ được thì cũng chẳng có gì là vô lý cả.

“Có vẻ như anh đã gặp rất nhiều chuyện.” Bác sĩ nói. Đúng là cách nói của người thứ ba. “Mấy việc đó anh nên hỏi gia đình mình thì hơn.”

“Gia đình nào?” Shinsuke hỏi ngược lại. Anh chỉ có bố mẹ và anh trai đang sống ở tỉnh Ishikawa thôi. Họ cũng lên Tokyo rồi sao?

Bác sĩ hình như đã nhận ra mình nói nhầm.

“Nên gọi là vợ anh nhỉ?”

“Vợ?” Thứ đó không hề tồn tại trong cuộc đời Shinsuke. Nhưng anh biết người mà bác sĩ nhắc đến là ai rồi. “Narumi đến đây rồi sao?”

“Cô ấy đợi mãi cho đến khi anh tỉnh lại đó.” Bác sĩ ra hiệu cho y tá rời khỏi phòng.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa. Cửa mở ra khi bác sĩ trả lời. Theo sau cô y tá lúc nãy, Murakami Narumi bước vào. Cô khoác hờ chiếc áo nỉ màu trắng bên ngoài áo phông xanh nhạt, ăn mặc như thể chạy đi mua đồ ở gần nhà.

Anh sống cùng Narumi từ hai năm về trước. Cô là tiếp viên hay dẫn khách đến lúc Shinsuke làm ở quán bar khu Ginza. Trước đó, cô học trường trung cấp thiết kế vì muốn thành nhà thiết kế thời trang, năm nay vừa tròn hai mươi chín tuổi. Hình như cô làm ở quán từ lúc hai mươi tư tuổi.

“Shinsuke.” Narumi lao đến bên giường. “Anh có sao không?”

Shinsuke khẽ chuyển động cổ.

“Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.”

“Anh Shinsuke không nhớ chút gì về vụ án thì phải.” Cô y tá nói.

“Vậy sao?” Narumi nhăn nhó nhìn Shinsuke.

Bác sĩ và cô y tá giữ ý nên rời khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, bác sĩ còn dặn dò: “Anh đừng ngồi dậy mạnh quá nhé!”

Khi chỉ còn hai người, Narumi lại chăm chú nhìn Shinsuke. Đôi mắt trong veo như mặt nước gợn sóng.

“May quá!” Lời nói khẽ phát ra từ đôi môi không tô son. Sắc mặt cô trông nhợt nhạt quá!

“Em cứ lo anh Shinsuke không tỉnh lại nữa.”

Nhìn gương mặt hầu như không trang điểm của Narumi, Shinsuke nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vụ án là sao? Tại sao anh lại ở đây?”

Narumi chau mày. Đôi lông mày là thứ duy nhất cô trang điểm. Bình thường cô hầu như không có lông mày.

“Anh thật sự không nhớ gì sao?”

“Ừ, chẳng nhớ gì hết.”

“Shinsuke này.” Narumi nuốt nước bọt, liếm môi rồi tiếp tục nói: “Anh suýt thì bị gϊếŧ chết đấy.”

“Cái gì?”

Shinsuke ngạc nhiên đến ngưng thở. Đúng lúc đó, anh thấy đau nhói đằng sau đầu.

“Hai hôm trước, lúc đi về từ quán rượu.”

“Quán rượu á?”

“Myoga ý. Ngay bên ngoài quán đó có cái thang máy. Người của quán khác thấy anh ngã gục bên cạnh thang máy.”

“Thang máy à?”

Những hình ảnh mờ ảo hiện lên trong đầu anh. Nhưng những hình ảnh đó chẳng hiện rõ cho anh nhờ.

Nó lờ mờ y như khi ta đeo kính sai độ so với mắt.

“Nếu phát hiện chậm ba mươi phút thôi là mất mạng đấy. Số anh quá may mắn.”

“Anh bị đánh vào đầu à?”

“Vâng, bị đánh bằng một vật rất cứng. Anh không nhớ gì sao? Người phát hiện ra anh nói máu chảy lênh láng xuống tận cầu thang. Như nước ép cà chua ý.”

Shinsuke tưởng tượng ra tình hình lúc đó. Anh không tin được việc đó lại xảy ra với mình. Việc bị đánh vào đầu bằng một vật cứng cứ mơ hồ hiện lên như một mảnh ký ức. Anh nhớ loáng thoáng là bị một bóng đen tấn công từ sau lưng. Đúng thế, ngay trước thang máy.

Bóng đen đó là ai vậy?

“Anh mệt rồi.” Shinsuke nhăn mặt.

“Vâng, anh đừng cố quá.” Narumi chỉnh lại cái chăn đắp lệch trên người Shinsuke.

Ngày hôm sau, có hai người đàn ông đến phòng Shinsuke. Đó là thanh tra thuộc đồn cảnh sát Nishiazabu ở Cục cảnh sát. Họ muốn nghe tường tận về vụ việc. Đúng lúc Narumi mang hoa quả đến, nhưng họ cũng không bảo cô ra ngoài.

“Cậu thấy khỏe hơn chưa?” Viên thanh tra có tên Kozuka hỏi. Mặt ông ta gầy hom hem, nhưng mặc bộ vét đẹp có vai áo rộng, trông như giám đốc của một công ty vừa hoặc nhỏ.

Người kia còn khá trẻ, tên Enoki, gương mặt nghiêm nghị, đầu cạo trọc lốc, trông không được rắn rỏi cho lắm.

“Đầu tôi còn đau một chút, nhưng cũng đỡ nhiều rồi.” Shinsuke nằm trên giường trả lời.

“Cậu gặp phải vụ việc nghiêm trọng đấy.” Kozuka nhăn mặt, từ từ nói. Ông ta muốn ra vẻ thương cảm, nhưng trong mắt Shinsuke chỉ thấy ông ta diễn quá kém thôi.

“Phương thức ra tay manh động quá!” Kozuka đảo mắt, hết nhìn Shinsuke lại nhìn Narumi.

“Hình như là vậy.” Shinsuke nói.

“Anh ấy bị vỡ cả xương đầu.” Narumi tiếp lời. Cô đem một cái ghế ra chỗ cách hai viên thanh tra không xa rồi ngồi xuống. “Cục máu đông chèn lên não nên phải phẫu thuật mở hộp sọ.”

“Nghiêm trọng quá!” Viên thanh tra nói như méo miệng. “Đúng là thập tử nhất sinh.”

“Tóm lại, tôi chẳng nhớ đã xảy ra chuyện gì nên cũng không có cảm giác đã trải qua cơn thập tử nhất sinh đó.”

“Cậu cũng không nhớ gì lúc bị tấn công ư?”

“Đúng vậy.”

“Vậy là cũng không nhìn thấy mặt của kẻ tấn công mình?”

“Đúng thế. Tôi không thấy rõ.”

Cách nói lấp lửng của Shinsuke càng khiến hai viên thanh tra tò mò.

“Không thấy rõ, nghĩa là có thấy gì đó đúng không?”

“Có thể tôi nhìn nhầm. Hoặc ảo giác thôi.”

“Phán đoán là nhiệm vụ của chúng tôi. Cậu chỉ cần nói ý kiến chủ quan của mình là được. Nếu thật sự là ảo giác hay nhìn nhầm, chúng tôi sẽ bác bỏ ngay.” Thanh tra Kozuka dịu giọng.

Shinsuke kể về vị khách kỳ lạ đêm hôm đó. Việc anh ta lần đầu tiên tới quán, rồi gọi thứ đồ uống ít người gọi là Irish Cream. Cuối cùng, anh nói thêm một câu: “Tôi cứ có cảm giác kẻ tấn công mình là vị khách đó.”

Nghe vậy, mặt hai viên thanh tra bỗng biến sắc.

Kozuka xác nhận lại: “Là vị khách lần đầu tiên đến quán. Là gương mặt cậu chưa từng gặp bao giờ đúng không?”

“Vâng.” Shinsuke gật đầu. Thật ra, anh có cảm giác đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng có thể là nhầm, nên không nói ra nữa.

“Cậu có thể tả lại đặc điểm của vị khách đó không? Càng cụ thể càng tốt.”

“Đặc điểm thì… Là một người đàn ông không có gì đặc biệt cả. Ăn mặc giản dị, gương mặt phổ thông, giọng nói đều đều không có ngữ điệu. Điểm đặc biệt duy nhất là anh ta đeo kính mắt tròn màu xanh đen.”

“Kính mắt tròn à?” Nghe những gì Shinsuke nói, Kozuka đưa ngón út lên gãi gãi mũi. “Nếu gặp lại người đàn ông đó, cậu có nhận ra không?”

“Tôi nghĩ là có.”

Viên thanh tra gật đầu mãn nguyện.

“Thật ra lúc nhận tin báo, chúng tôi đã kiểm tra đồ đạc của cậu để xác nhận nhân dạng… Xem nào, có những thứ gì nào?”

“Ví, chìa khóa, mỗi thứ một cái, tiếp theo là…” Enoki vừa nhìn sổ tay vừa nói. “Khăn tay kẻ ca rô, một cái, giấy ăn đang dùng dở, một gói, chỉ có vậy thôi.”

“Trong ví có gì?” Kozuka hỏi.

“Tiền mặt, ba mươi hai nghìn chín trăm mười ba yên, thẻ tích điểm, hai cái, thẻ ngân hàng, một cái, bằng lái xe, thẻ hội viên cửa hàng băng đĩa, thẻ khách hàng quán mì và cửa hàng tiện lợi, danh thiếp, ba tờ, hết rồi đó.”

Kozuka nhìn Shinsuke.

“Ngoài những thứ vừa đọc ra, đêm đó cậu còn mang theo vật gì khác không? Tức là, tôi muốn hỏi cậu có bị lấy trộm thứ gì không?”

“Tôi nghĩ là không. Tiền mặt, tôi không nhớ chính xác, nhưng cũng khoảng ngần đấy.”

Kozuka hếch cằm, vắt chéo chân như thể muốn nói thế là đủ rồi.

“Nếu vậy, sao thủ phạm lại tấn công cậu? Nếu đây không phải một vụ cướp ngẫu nhiên…”

“Có thể hắn nhắm đến tiền của quán.” Shinsuke nói. “Đại loại như mở cửa quán bằng cái chìa khóa tôi giữ.”

“Tôi đã điều tra xem quán có thiệt hại hay không, nhưng không có gì bất thường. Vốn dĩ trong quán cũng không để nhiều tiền mặt.”

Những người đến Myoga hầu hết là khách quen. Đó là vị khách trả tiền ki bo nhất.

“Nếu không nhắm đến tiền thì…” Shinsuke lắc đầu. “Không phải hành động bột phát đâu. Vị khách đó lần đầu tiên đến quán mà.”

“Dạo gần đây xung quanh cậu có điều gì bất thường không? Cậu có nhận được những cuộc gọi hay bưu phẩm gì lạ không?”

“Không có.” Shinsuke quay sang nhìn Narumi đang ngồi bên cạnh. “Không có gì em nhỉ?”

Narumi im lặng gật đầu.

“Đêm đó, cậu Amemura ở quán một mình đúng không? Việc đó có hay xảy ra không?” Kozuka hỏi.

“Thi thoảng cũng có. Lúc bà chủ đi uống rượu cùng khách tôi ở lại dọn dẹp xong xuôi rồi mới về. Còn đêm đó, bà chủ bị cảm nên nghỉ.”

“Từ ngoài quán trông vào có biết được cậu ở một mình trong quán không?”

“Nói thế nào nhỉ? Nếu chăm chú quan sát thì chắc cũng biết.”

Nói xong câu đó, Shinsuke bỗng thấy rùng mình. Người đàn ông đó đã đứng ở đâu để quan sát anh?

Kozuka hỏi thêm hai, ba câu nữa về những việc từng xảy ra trong quá khứ ở Myoga rồi đứng dậy.

“Chúng tôi sẽ cử người phác họa chân dung đến, mong cậu hợp tác để tìm ra thủ phạm.”

“Tôi rất sẵn lòng.”

“Vậy thì mong cậu chóng bình phục.” Hai viên thanh tra nói rồi ra về.

“Mong các ông sớm bắt được thủ phạm.” Narumi nói.

“Ừ, nhưng mà có khi lại chẳng bắt được ai.”

“Cậu không nhớ ra người nào có thù hận gì với mình à?”

“Vâng, không có.”

Chắc chắn là không có, Shinsuke tự nhủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.