Trước Khi Nhắm Mắt

Chương 9



Khoảng một tuần sau, cô gái vận đồ tang lại đến quán Myoga. Lúc đó khoảng hơn một giờ, thời điểm vắng khách. Chỉ có một vị khách nam ngồi bàn trong cùng đang thì thầm to nhỏ với Chizuko.

Cô gái lặng lẽ bước vào, không phát ra tiếng động gì. Mà không, chắc có tiếng mở cửa nhưng Shinsuke không nghe thấy. Vì lúc đó anh đang mải nhìn cái tủ rượu. Nhưng anh vẫn thấy loáng thoáng có người bước vào. Bình thường nếu không nghe thấy tiếng động gì thì hình ảnh cửa mở hay người bước vào sẽ phản chiếu lên mấy chai rượu hoặc trên tủ kính. Nhưng lúc này chẳng có gì phản chiếu.

Nên lúc quay người lại, thấy cô gái kỳ lạ đó đang đứng yên trước mặt, anh bất giác hét lên, tim như nhảy khỏi lồng ngực.

Cô gái đứng im phăng phắc, chăm chú nhìn Shinsuke. Trông cô như sứ giả đến để thông báo điều gì đó. Lúc đó, Shinsuke ảo tưởng, cứ mong cô gái sẽ nói câu gì. Chỉ khoảng vài giây thôi nhưng anh thấy dài đằng đẵng. Sau vài giây im lặng, Shinsuke nghĩ mình phải mở miệng trước.

“Xin chào quý khách!” Giọng anh khàn khàn như đang bị cảm.

Cô gái cụp mắt, ngồi xuống ghế giống lần trước.

Giọng nói dịu dàng khiến người ta liên tưởng đến tiếng sáo: “Cho tôi như lần trước.”

“Hennessy nhỉ?”

Cô gái khẽ gật đầu. Anh quay lưng đi, với tay về phía chai rượu. Vừa rót rượu vào cốc, anh vừa suy tư về lời nói của cô gái. Cô ấy nói “như lần trước”. Nghĩa là cô ấy nghĩ rằng chàng trai phục vụ quầy rượu ở trước mặt vẫn nhớ việc cô ấy đến đây một tuần trước. Mà đó là điều hiển nhiên của những người làm trong ngành phục vụ khách hàng. Kể cả Narumi cũng nhớ tên và khuôn mặt của những vị khách dù người đó chỉ đến quán một lần. Nếu có lỡ quên mất tên khách cũng cố không hỏi lại tên trừ trường hợp đặc biệt. Thay vào đó, sẽ hỏi nhỏ ai đó hoặc cố hết sức để nhớ ra cái tên. Nếu mà vẫn không được, cách cuối cùng là nói với vị khách đó “Mà nhắc mới nhớ, lần trước ông chưa cho tôi danh thiếp”. Nếu biết mình bị người ta quên thì vị khách đó sẽ không đặt chân tới quán nữa đâu.

Nhưng Shinsuke vẫn cảm thấy có phần không thoải mái khi có khách hàng tin chắc rằng nhân viên quán rượu nhớ mình dù mình mới đến đây một lần. Hay cô ấy muốn thử mình chăng? Nhưng việc thử một chàng trai phục vụ quầy rượu không quen biết thì có ý nghĩa gì đây? Shinsuke không tưởng tượng nổi.

Shinsuke đặt ly rượu trước mặt cô gái.

“Cảm ơn anh!” Cô nói.

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng anh nghe rất rõ. Cô còn nở một nụ cười đáng ngờ. Bị thu hút bởi nụ cười đó, Shinsuke mỉm cười đáp lại.

Nhìn sang bên cạnh, anh thấy Chizuko đang nhìn họ. Nói đúng ra là nhìn chằm chằm vị khách nữ. Dù gật gù với câu chuyện của vị khách đang ngồi cùng nhưng rõ ràng đầu óc bà ta đang để ở chỗ khác. Chizuko quay mặt ra phía Shinsuke, vẻ mặt như ra hiệu “tìm hiểu cô ta là ai đi”.

Shinsuke nhìn thấu suy nghĩ của Chizuko. Bà cảnh giác vì sợ cô gái này là người của đối thủ cạnh tranh. Những kẻ muốn mở quán rượu đến những quán đang kinh doanh để quan sát trước, đó là việc mà ngành nào cũng có.

Shinsuke chìa cái đĩa nhỏ đựng sô cô la ra, tiếp tục nhìn cô gái. Hôm nay, cô không mặc đồ tang. Cô mặc váy dài giống lần trước nhưng lần này là màu tím nhạt. Và cũng không đeo găng tay. Shinsuke còn nhận ra một điểm nữa khác lần trước. Mái tóc ngắn lộ hết đôi tai giờ đã dài che kín nửa đôi tai rồi. Chỉ trong một tuần, tóc không thể dài nhanh đến vậy, nên chắc cô gái đã thay đổi kiểu tóc. Không biết có phải vậy không mà biểu cảm của cô trông nhẹ nhàng hơn hẳn so với tuần trước.

Cách nhanh nhất để biết cô là ai là nói chuyện. Nhưng anh lại không biết phải mở lời thế nào. Có cảm giác dù mình nói điều gì, nói kiểu thế nào thì đối phương cũng không dễ dàng tiếp chuyện mình. Sau khi nở nụ cười bí hiểm, nói một lời ngắn gọn tối thiểu, toàn thân cô gái phát ra bầu không khí kiểu như chặn hết mọi cuộc hội thoại.

Shinsuke không tệ trong việc tiếp khách. Ngược lại, hồi ở Sirius, anh đã rất giỏi việc đó rồi. Nhưng với cô gái này, anh còn không biết phải tiếp cận thế nào. Cô khác hoàn toàn với những người phụ nữ anh từng tiếp xúc.

Hai mươi phút trôi qua rồi mà vẫn chưa nói câu nào. Cô uống cạn ly brandy trong một khoảng thời gian giống với lần trước. Cầm cái ly cạn trên tay, cô nhìn Shinsuke bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

“Cô vẫn dùng loại đấy à?” Anh hỏi, với tay về phía chai Hennessy.

Nhưng cô gái không gật đầu. Cô nghịch cái cốc trong tay rồi nói: “Cho tôi loại khác.”

Shinsuke hồi hộp. Cảm giác như bị ai nắm thóp.

Giả bộ điềm tĩnh, anh hỏi cô gái: “Cô thích loại nào vậy?”

Cô gái vẫn cầm cái ly trên tay, tay còn lại chống lên cằm.

“Tôi không rành lắm về rượu. Anh có thể làm loại nào?”

Biết ngay là cô nói đến cocktail. Tự dưng Shinsuke thấy căng thẳng, kiểu như cô sẽ chấm điểm anh dựa trên loại cocktail anh làm ra. Nói là không rành về rượu nhưng chưa hẳn là thế đâu.

“Loại hơi ngọt có được không?”

“Được, cũng không tồi.”

“Tôi dùng brandy để pha nhé?”

“Tùy anh.”

Shinsuke ngẫm nghĩ một chút rồi mở tủ lạnh ra. Lọ kem tươi đập ngay vào mắt. Quán Sirius ở Ginza nổi tiếng về pha chế cocktail. Ông chủ quán Ejima vốn là một bartender nổi tiếng nên chỉ để những người ông ta tin tưởng lắc bình pha chế thôi. Shinsuke cũng là một người mà ông ta tin tưởng.

nghĩa là “nhân viên phục vụ ở quầy rượu”.

Thế nhưng đến Myoga một năm rồi, cơ hội để pha chế ra loại cocktail hẳn hoi giảm hẳn. Gọi là mất hết cũng được. Chỉ thỉnh thoảng mấy con bé tiếp viên kỳ kèo thì anh làm cho thôi. Phần lớn khách hàng coi đây là nơi để tán tỉnh tiếp viên dẫn họ đến. Vậy nên loại cocktail anh làm cũng chỉ giới hạn có vài loại. Thậm chí còn chẳng có thời gian chuẩn bị sẵn nguyên liệu. Nhưng sẵn có kem ca cao và kem tươi nên anh lắc cùng với brandy luôn. Thỉnh thoảng anh cũng luyện tập cho khỏi quên nghề, nhưng anh biết động tác lắc bình của mình gượng gạo lắm.

Đổ cocktail bên trong bình ra cái ly, bỏ thêm mấy hạt nhục đậu khấu. Lúc ấy, Shinsuke nhận ra cô gái đang chăm chú nhìn đôi tay mình, nhưng không phải bằng ánh mắt hăng say xen lẫn thích thú khi xem đôi tay chàng bartender biểu diễn, mà là ánh mắt lạnh lùng của nhà khoa học đang quan sát vi khuẩn.

Anh đặt cái ly trước mặt cô gái. “Mời cô!”

Cô không vội với tay về phía cái ly mà ngắm nhìn cái ly từ trên xuống dưới một lúc lâu. Shinsuke định vài giây sau sẽ nói “Cocktail phải uống lạnh mới ngon”. Vì cocktail là thứ đồ uống chơi đùa với nhiệt độ. Nhưng anh chưa kịp nói, cô gái đã cầm cái ly lên. Cô giơ ngang tầm mắt, lắc nhẹ cái ly để kiểm tra độ kết dính, rồi đưa lên miệng. Đôi môi sáng lấp lánh ấy chạm mạnh vào viền ly. Chất lỏng sánh mịn màu nâu trôi dần vào trong miệng cô. Cô gái khẽ nhắm mắt lại. Ánh sáng leo lét trong quán đổ một cái bóng trên gương mặt cô. Hình ảnh có gì đó thật khêu gợi. Shinsuke tưởng tượng cảnh chất lỏng đẩy đưa dưới cái lưỡi, rồi chảy sâu vào trong cổ họng cô. Cảnh tượng đó cực kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Anh có cảm giác cái đó của mình đã dựng đứng lên rồi. Khi nuốt dung dịch đó, cái cổ họng mảnh mai khẽ chuyển động lên xuống. Khoảnh khắc đó càng khiến mạch anh đập nhanh hơn.

Cô thở phù một cái. Hơi thở ấm nóng, kiểu như nếu chạm tay vào sẽ cảm nhận được sự ấm nóng đó. Mí mắt mở ra nhưng đôi mắt hoàn toàn trống rỗng. Đôi mắt đó từ từ nhìn về một hướng, rồi chạm mắt Shinsuke.

“Cô thấy sao?” Anh hỏi.

“Ngon lắm! Cocktail này tên gì vậy?”

“Là Alexander. Một loại cocktail rất nổi tiếng.”

“Alexander? Là vị vua thống nhất Hy Lạp đó hả?”

“Không phải.” Shinsuke lắc đầu cười. “Là công nương Alexandria, người kết hôn với vua Edward VII của Vương quốc Anh. Đồ uống này được dâng lên trong lễ thành hôn của hai người.”

Cô gái gật đầu với vẻ mặt mãn nguyện. Không biết là do Shinsuke hăng say kể về nguồn gốc loại cocktail hay do cô thích thú với câu chuyện đó.

Cô lại giơ cái ly lên, nuốt một ngụm thật lớn. Lúc đó, đôi gò má trắng mịn của cô ửng hồng lên, như là dùng súng phun sơn phun nhẹ một lớp sơn hồng lên đó.

“Ngon lắm!” Cô lại nói.

“Vậy sao? May mà vừa miệng cô.”

“Alexander nhỉ? Tôi sẽ ghi nhớ.” Cô thì thầm như tâm sự điều gì đó quan trọng.

Chợt nhớ rằng “không được uống nhiều rượu quá”, anh nói với cô gái: “Cô biết bộ phim Những tháng ngày rượu và hoa không?”

“Tôi chỉ nghe tên thôi.” Giọng cô vẫn đều đều.

“Đây là loại cocktail mà nhân vật chính trong bộ phim đó tạo ra để cô vợ không uống được rượu vẫn có thể uống được. Kết quả là, cô biết sao không?”

Cô gái lắc đầu.

“Bà vợ đang ốm yếu bệnh tật bỗng nghiện rượu luôn.”

Đôi môi cô gái mở ra theo hình dạng thật đẹp rồi ngừng lại. Cô gật đầu, đưa cái ly lại gần miệng, uống một hơi cạn chỗ rượu trong ly. Hơi thở nóng bừng của cô phả vào Shinsuke. Hiển nhiên cô không cố tình làm vậy. Nhưng hơi thở thoang thoảng ngọt ngào đó lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ mũi anh. Trong khoảnh khắc, năm giác quan anh như bị tê liệt.

“Cho tôi thêm ly nữa.” Cô nói.

“Vâng.” Anh đáp.

Rốt cuộc thì hai ly Alexander đó là hai ly cuối cùng cô uống ở Myoga đêm nay. Uống cạn ly cocktail, cô đột nhiên đứng dậy nói “Tôi về đây”. Má cô ửng hồng lên rồi nhưng trông chưa phải đã say.

Nhận tiền xong, Shinsuke rời quầy bar, mở cửa giúp cô gái. Cô thẳng lưng đi qua anh.

“Bây giờ cô định đi đâu?” Shinsuke nhìn theo tấm lưng gầy rồi hỏi.

Đang đến chỗ thang máy, cô gái dừng bước, quay đầu lại.

“Sao anh lại hỏi điều đó?” Cô nghiêng đầu.

Shinsuke không biết nói gì. Anh không có ý gì khi hỏi câu đó. Mà không, không phải là không có, nhưng lúc này đây chẳng tìm ra lời nào để nói cả. Nếu nói là vì tôi quan tâm đến cô thì cô gái sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Mà không, anh thừa biết sẽ không có câu trả lời kiểu như “Không, tôi đang xem có thể đến thêm một quán nữa không?”

Khuôn mặt cô gái dãn ra, như thể đang thích thú với sự lúng túng của anh.

“Ừ, tôi nửa muốn đi, nửa không muốn đi.”

Shinsuke không tìm được lời nào để đáp lại. Anh muốn nói một lời thật khéo nhưng chẳng có lời nào hiện lên trong đầu. Anh chỉ cảm thấy sốt ruột với bản thân vì không biết từ lúc nào mình đã trở thành gã đàn ông kém nhạy bén thế này.

Cố giấu sự dao động trong lòng, anh chạy vụt lên trước cô gái, ấn nút thang máy. Đúng lúc thang máy dừng ở tầng này nên cửa mở ra luôn.

“Cảm ơn anh.” Cô gái nói rồi bước vào thang máy.

“Mong lần sau cô lại đến.”

Shinsuke vừa dứt lời, cô gái mở to đôi mắt nhìn anh như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Rồi cô với tay đến chỗ bảng điều khiển. Cô nhấn nút mở để cửa thang máy không đóng lại chăng?

“Cocktail ngon lắm, cảm ơn anh.” Cô nói, giọng như thì thầm.

“Cảm ơn cô.” Shinsuke cúi đầu.

“Lần sau, anh làm cho tôi loại đồ uống khác nhé!”

Lời đó của cô gái khiến Shinsuke thấy lâng lâng như trút được gánh nặng trong lòng. Cô ấy có ý định đến đây tiếp.

“Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”

“Chúc anh ngủ ngon.” Tay cô gái rời khỏi bảng điều khiển. Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại. Shinsuke nhìn gương mặt cô. Ánh mắt hai người giao nhau.

Bỗng Shinsuke thấy một cơn đau xé ngực, như có một thứ gì đó đâm xuyên qua tim. Dư âm của cơn đau đó vẫn còn sót lại một lúc lâu cả sau khi cửa thang máy đã đóng lại, và hình bóng cô gái khuất hẳn.

Lúc quay lại quán, Chizuko đang đứng cạnh quầy bar. Vị khách còn lại trong quán hình như đi vệ sinh rồi.

“Cậu đã biết đó là ai chưa?” Chizuko nhỏ nhẹ. Đúng là bà ta để ý Shinsuke và cô gái suốt.

Shinsuke bĩu môi, nhún vai rồi lắc đầu. Chẳng hiểu sao mặt anh lại nhăn nhó.

“Hai người có vẻ nói nhiều chuyện nhỉ!”

“À, nói một chút về cocktail thôi.”

“Cocktail á?” Mặt Chizuko như sáng lên. “Cậu am hiểu về rượu nhỉ?”

“Cũng tàm tạm.” Shinsuke đút tay vào túi nghiêng đầu. “Tôi không thấy vậy, chỉ là diễn chút thôi.”

“Vậy sao?” Mặt Chizuko lạnh tanh. Hình như bà ta không có thiện cảm với cô gái đó. “Shinsuke, lần tới cô ta mà đến, nhớ moi thêm vài thông tin nhé!”

“Nhưng quán chúng ta có phải dạng hỏi cụ thể tỉ mỉ về khách hàng đâu, mà như thế cũng phạm vào quy tắc ứng xử nữa.”

“Chuyện gì cũng có ngoại lệ. Mà tôi trông cô ta khả nghi lắm.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố làm được gì thì làm.”

Có tiếng nước xối trong toa lét. Vị khách cuối cùng đang lau tay và bước ra. Chizuko nhanh tay đưa khăn lạnh ra. Nụ cười niềm nở lúc tiếp khách đã quay trở lại trên gương mặt bà ta.

Shinsuke quay trở lại quầy bar, rửa cái ly cô gái đặt trên bàn. Trong đầu anh mường tượng ra vài loại cocktail lần tới sẽ làm cho cô gái đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.