Vẫn Luôn Là Anh

Chương 16: (Ngoại truyện 2.1 – Góc nhìn của Trình Cảnh Từ)



Giang Oản, một cái tên tuy xa lạ nhưng lại quen thuộc đến mức chỉ cần nhắc đến thôi là trái tim tôi đã đập loạn nhịp.

1.

Hôn mê nửa năm, khi tỉnh lại, đầu óc tôi trống rỗng, vô thức muốn gọi một cái tên, nhưng khi giọng nói đến bên môi lại không nhớ ra nên gọi ai.

Khoảng thời gian đó, không chỉ có đầu đau, ngay cả trái tim cũng không thoải mái đến lạ thường, luôn cảm thấy trong ký ức của mình hẳn có một chuyện rất quan trọng đã bị lãng quên, nhưng tôi lại không nhớ nổi.

Nửa đêm cũng sẽ tỉnh lại một cách khó hiểu, sau đó là cơn đau đến nghẹt thở, trái tim như muốn vỡ vụn ra.

Tôi đã điều tra rất lâu nhưng không thu hoạch được gì. Người duy nhất biết tôi đã đi đâu, gặp ai trong khoảng thời gian đó, chỉ có bản thân tôi khi đó mà thôi.

Sau khi nghỉ ngơi vài tháng, tôi về nước,

Khi ấy không rõ là triệu chứng đau tim của tôi đã giảm bớt hay là tê liệt rồi, rất hiếm khi bởi vì đau tim mà nửa đêm tỉnh dậy toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng tại buổi tiệc rượu đó, khi tôi vô tình nhìn thấy một nghệ sĩ nhỏ tên là Giang Oản, trái tim lại run lên không thể kiểm soát, tôi trò chuyện cùng những người bên cạnh, tầm mắt lại vẫn luôn rơi xuống người cô ấy, nhìn cô ấy ăn, nhìn cô ấy cười, nhìn cô ấy làm đổ ly rượu sau đó nhìn về phía tôi.

Trước khi tiệc rượu sắp kết thúc, tôi đi ra ban công hóng gió giải rượu, cô ấy rất nhanh liền xuất hiện.

Tôi biết cô ấy đứng sau lưng tôi rất lâu mới rụt rè gọi một tiếng “A Từ” kia, vừa sợ hãi lại vừa vui mừng, chính một tiếng “A Tự” đó đã khiến trái tim thôi đập loạn lên, một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

Là một thương nhân, sự cảnh giác cho tôi biết rằng điều này rất nguy hiểm, cho dù tôi không biết tiếng “A Từ” kia của cô ấy có ý nghĩa gì, nhưng trong tương lai cô ấy rất có thể sẽ trở thành điểm yếu của tôi, cho nên, tôi giả vờ cho rằng cô ấy muốn dựa vào tôi để leo lên.

Cô ấy có lẽ hơi luống cuống, lấy điện thoại mở rất nhiều hình ảnh ra, có tôi, có cô ấy, có chúng tôi, những hình ảnh này, lúc trước tôi cho người đi điều tra, một tấm cũng chưa từng tra được, nhưng tôi tin chắc rằng… chúng là thật.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã tìm được nguyên nhân khiến trái tim khó chịu.

Khát vọng mãnh liệt đối với cô ấy phát ra từ nội tâm, tôi sẽ không để thứ tình cảm mất kiểm soát này xuất hiện lần thứ hai, cho nên tôi tỏ ra không tin bất kỳ chuyện gì cô ấy nói, mục đích là để cô ấy tránh xa tôi một chút.

Nhưng khi cô ấy xoay người với đôi mắt ngấn lệ, một nỗi bi thương nồng đậm khó hiểu dâng lên trong lòng tôi, tôi cố hết sức kiềm chế bản thân và giữ vững sự bình tĩnh.

Sau ngày hôm đó, tôi bắt đầu để ý đến tin tức của cô ấy, cô ấy đóng phim gì, quay quảng cáo gì, bị ai mắng, len lút khóc ở đâu, tôi giống như bị ma nhập vậy, muốn biết tin tức của cô ấy mọi lúc mọi nơi, cho đến khi…

Cô ấy chủ động tìm tới cửa, cô ấy nói, muốn làm tình nhân của tôi.

Lần này, tôi không từ chối, nhưng đồng thời, nếu cô ấy đã chủ động đưa tới cửa thì không có cơ hội hối hận.

Đôi khi tôi nghĩ rằng nếu như cô ấy đến muộn hơn một chút, nói không chừng tôi sẽ tự mình đi tìm cô ấy trước.

Ngay từ đầu, tôi đã biết, cô ấy tìm đến cũng không phải vì muốn leo lên tôi, mà chỉ bởi vì gương mặt của tôi, một gương mặt giống y hệt cái tên “A Từ” trong miệng cô ấy.

Tôi cũng biết, tôi chính là cái tên “A Từ” trong miệng cô ấy, khoảng thời gian mà tôi đã mất đi ký ức, tôi và cô ấy đã ở bên nhau.

Nhưng hiện tại, tôi là Trình Cảnh Từ, một Trình Cảnh Từ không hề có đoạn ký ức kia, Giảng Oản cô ấy hẳn là biết, tại giây phút Trình Cảnh Từ xuất hiện, “A Từ” cũng đã biến mất.

Giang Oản, đang coi tôi là thế thân.

2.

Tôi từng nói với Giang Oản, đừng nhắc đến cái tên đó hay nghĩ đến anh ta ở trước mặt tôi.

Cô ấy cũng đồng ý với tôi, nhưng lúc ý loạn tình mê, cô ấy vẫn luôn gọi “A Từ”, tôi chỉ có thể uy hiếp hỏi đi hỏi lại cô ấy: “Giang Oản, anh là ai?”

Thứ dễ học cũng không học được thì vĩnh viễn cũng không dạy được, đến lần tiếp theo, cô ấy gọi ra miệng vẫn là “A Từ”.

Tôi biết rõ ràng mỗi lần sau khi kết thúc cô ấy đều sẽ nhớ tới một người khác, cho nên, tôi chỉ có thể kiềm chế nỗi xúc động muốn ôm cô ấy vào lòng mà rời đi một lúc.

Mỗi khi cô ấy nhìn mặt tôi và nghĩ về một người khác, tôi đều biết, sau khi nhìn xong lại lặng lẽ rơi nước mắt, tôi cũng đều biết.

Tôi không có biện pháp đối với cô ấy, chỉ có thể không ngừng uy hiếp cô ấy, không cho phép có lần tiếp theo, nhưng lời uy hiếp đó có tác dụng hay không, chỉ có mình tôi biết.

Ngày đó, khi tôi đang nghe điện thoại ngoài ban công, nhìn thấy cô ấy mang về một chậu lan, cô ấy nói là do cô ấy tự tay trồng, nhưng chắc chắn rằng cô ấy đang nói dối tôi, nhưng tôi không vạch trần cô ấy.

Vài ngày sau, vào sáng sớm, tôi phát hiện đất trong chậu lan kia đã hơi khô, đứng đó suy nghĩ hồi lâu, vô số ý nghĩ vụt qua trong đầu tôi, cuối cùng vẫn muốn vứt nó đi, giống như đoạn ký ức bị mất đi kia vậy, chậu lan này cũng sớm không nên tồn tại.

Nhưng khi tay tôi sắp chạm đến chậu hoa, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói có chút dồn dập và hoảng hốt của Giang Oản, trong chớp mắt, tôi bỏ cuộc, tùy tay tưới ít nước lên chậu lan.

Cô ấy đi đến ôm tôi, nói xin lỗi với tôi, thật ra thì, cô ấy căn bản không cần làm như vậy, dù sao thì tôi quả thực định làm cho nó biến mất.

Tôi hỏi cô ấy có cảm thấy mình rất giống chậu lan này không, có lẽ cô ấy không hiểu ý của tôi, hỏi tôi có phải muốn nói cô ấy đẹp như hoa không.

Tôi chỉ có thể trả lời theo cô ấy, rốt cuộc cô ấy cũng không hiểu, cũng như tôi không thể bỏ được cô ấy vậy, tôi cũng không có cách nào làm cho chậu lan kia biến mất.

Gian Oản có lẽ biết rằng tôi thường xuyên nhìn vào mặt cô ấy thất thần, nhưng cô ấy khẳng định không biết nguyên nhân, bởi vì ngay cả chính tôi cũng không thể hiểu được.

Tôi không biết mình đang tìm kiếm cái gì, chỉ là không thể kiềm chế được muốn dán mắt vào cô ấy, nhìn cô ấy cười, nhìn cô ấy quậy phá, chỉ có như vậy, triệu chứng đau đầu của tôi mới có thể giảm bớt một chút.

Hôm đó, tôi đang ở thư phòng thì đột nhiên đầu đau dữ dội, cô ấy vội vàng chạy tới nhẹ nhàng xoa bóp giúp tôi, vẻ đau lòng trong mắt cô ấy vô cùng rõ ràng, tôi nhìn cô ấy, nắm lấy tay cô ấy.

Giây phút đó, tôi rất muốn biết, người đứng trước mặt tôi, là Giang Oản đang lo lắng cho Trình Cảnh Từ, hay là Oản Oản đang lo lắng cho A Từ.

Tôi thậm chí bắt đầu không biết là Trình Cảnh Từ của hiện tại đang khao khát cô ấy, hay là trái tim từng thuộc về A Từ đang khao khát cô ấy.

Giảng Oản có lẽ cũng không biết, tôi chưa bao giờ tìm tình nhân, từ giây phút cô ấy tìm tới cửa, tôi cũng chưa từng có ý định để cô ấy đi.

Ngày đó cô ấy hỏi tôi có thể cưới cô ấy không, tôi nói, chỉ cần cô ấy gả, tôi sẽ cưới.

Ánh mắt khi cô ấy muốn tôi ngoéo tay với cô ấy, không hề che giấu, nếu như tôi đoán không lầm, hành động này, cô ấy cũng từng làm với A Từ.

Ngày hôm sau, tôi dậy sớm hơn so với cô ấy, tôi biết cô ấy đứng bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, nghe cô ấy gọi rất nhiều lần “A Từ”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.