Vẫn Luôn Là Anh

Chương 17: (Ngoại truyện 2.2 – Góc nhìn của Trình Cảnh Từ)



Giảng Oản ở trong ngành giải trí thậm chí còn không phải nghệ sĩ tuyến 3, cô ấy cũng chưa bao giờ hỏi tôi bất kỳ tài nguyên nào, nếu có phim, cô ấy sẽ làm hết sức, còn nếu không có phim, cô ấy sẽ từ từ chờ đợi.

Trước khi cô ấy bị rơi xuống núi, tôi chưa từng can thiệp vào sự nghiệp diễn xuất của cô ấy, nhưng sau sự việc kia, tôi chỉ muốn đưa tất cả những tài nguyên tốt nhất đến trước mặt cô ấy.

Tôi cũng không nỡ để cô ấy phải chịu một chút ủy khuất, lại không nghĩ tới người khác có thể làm cô ấy ủy khuất đến như vậy.

Hôm đó là ngày đóng máy của cô ấy, tôi không liên lạc được với cô ấy, sai người đi tìm người đại diện của cô ấy và nhân viên đoàn phim hỏi thử xem.

Nhận được câu trả lời là không thấy người đâu.

Không thấy người đâu? Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện như vậy, cũng là lần đầu tiên tức giận như vậy.

Khi tìm được Giang Oản, cô ấy đang dựa vào cây ngất xỉu, điện thoại di động nắm trong tay đã sập nguồn.

Giây phút ôm cô ấy vào lòng, cô ấy như mơ mơ màng màng tỉnh, nói một câu “A Từ, anh đến đón em à” sau đó lại ngất đi.

Cô ấy nằm trong bệnh viện một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại tôi đưa cô ấy về, trên đường, cô ấy hốt hoảng lấy điện thoại ra xem hot search, thấy không có tin tức không tốt liên quan tới cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó cô ấy lại nhận được điện thoại của người đại diện, có lẽ vì thái độ của người đại diện thay đổi, cô ấy tỏ ra hơi bất an.

Tôi hỏi cô ấy vào ngành giải trí được mấy năm rồi, sao vẫn lăn lộn thành như vậy, ngay cả một chút quan tâm của người đại diện cũng có thể làm cô ấy khẩn trương đến thế.

Còn chưa nghe được cô ấy trả lời, một chiếc xe tải vượt đèn đỏ lao tới.

Vào giây phút đó, tôi nhận ra rằng theo bản năng, tôi muốn bẻ lái về phía cô ấy, chỉ là còn chưa kịp làm thì cô ấy đã lao về phía tôi.

Sau một tiếng phanh gấp chói tai, chiếc xe vững vàng dừng lại ở bên đường.

Giang Oản nằm trong ngực tôi, tim đang đập dữ dội, tôi nhất thời không thể kiềm chế được lửa giận, chất vấn cô ấy tại sao lại lao lên.

Tôi biết rằng tôi đang sợ hãi, nhưng rốt cuộc là sợ hãi điều gì, tôi lại không thể nói rõ ràng.

Nước mắt của cô ấy bất ngờ rơi xuống, nhỏ giọng nói câu: “Em sợ anh xảy ra chuyện.”

Làm sao có thể sợ tôi xảy ra chuyện chứ? Người cô ấy lo lắng cuối cũng vẫn là người gọi là “A Từ” kia thôi.

Cô ấy hỏi tôi, cô ấy chẳng qua chỉ là người tình mà thôi, tôi tức giận như vậy làm gì.

Thật nực cười, không phải cô ấy hỏi tôi có thể cưới cô ấy không sao? Vậy cô ấy thì sao? Người cô ấy muốn lấy rốt cuộc là ai?

Nhưng tôi có thể làm gì với cô ấy đây? Chẳng qua lại một lần thỏa hiệp khác mà thôi.

Trước sinh nhật của cô ấy, tôi đi học làm bánh sinh nhật, ngoài ý muốn là, tôi lại cảm thấy rất quen thuộc, cho nên sản phẩm cuối cùng cũng khá thành công.

Ngày sinh nhật, tôi đốt cây nến, nhìn cô ấy nhắm mắt ước nguyện, ánh nến khẽ lay động, tôi nghĩ, tôi có lẽ đoán được điều ước của cô ấy là gì.

Sau khi dùng bữa xong, cô ấy nói muốn đi nhà vệ sinh, tôi đợi một lúc lâu, cuối cùng lại nhìn thấy cô ấy đi theo một đám người mặc đồ đua xe.

Tôi không khỏi hốt hoảng, gọi cô ấy lại, từ xa, tôi nhìn thấy vai của cô ấy khẽ run lên.

Cô ấy đang nghĩ về A Từ, tôi biết.

Bước đến bên cạnh cô ấy, tôi còn chưa kịp nói chuyện, đã bị cô ấy ôm lấy, cô ấy hỏi tôi có thể làm A Từ 3 phút được không, tôi cũng muốn hỏi cô ấy, có thể để tôi ở trước mặt cô ấy làm Trình Cảnh Từ 3 phút thật trọn vẹn được không.

Cô ấy khóc rất nhiều, tôi bất lực sờ lên mái tóc của cô ấy, vẫn muốn cô ấy có thể hoàn thành được điều ước trong ngày sinh nhật, cổ họng hơi khô khốc, tôi gọi một tiếng: “Oản Oản.”

4.

Việc Tô Vũ tìm đến Giang Oản nằm trong dự liệu của tôi, chỉ là tôi chậm mất một bước, chưa kịp ngăn cô ta lại.

Đoạn thời gian đó Giang Oản bận rộn quay phim, tôi thì nằm viện vì bị đau đầu, không muốn làm phiền cô ấy quay phim cho nên cũng không nói với cô ấy.

Khi tôi biết Tô Vũ tìm đến cô ấy, tôi đã hoảng hốt trong giây lát, bảo trợ lý nhắn tin cho cho Giang Oản, nói cho cô ấy biết tôi đang ở bệnh viện.

Nếu như không phải tôi đích thân gọi điện, tôi nghĩ có lẽ cô ấy sẽ không đến thăm tôi.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi phát hiện cô ấy gầy đi rất nhiều, vừa tức giận vừa đau lòng, cô ấy lại nói là đang giảm cân.

Khung xương của Giang Oản vốn đã nhỏ, bình thường ôm dù gì vẫn còn có chút thịt, mềm mại, hiện tại gầy đi một vòng.

Cô ấy nhìn tôi, hơi sững sờ, tôi nhìn ánh mắt thất thần của cô ấy, suy nghĩ có lẽ là lại có câu nào đó khơi gợi lại ký ức của cô ấy.

Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt hơi ướt của cô ấy hỏi cô ấy đang nghĩ đến ai, chắc chắn không phải là tôi.

Cô ấy còn chưa kịp nói chuyện, Tô Vũ đã tiến vào.

Lúc đó tôi rất không vui, khi bảo cô ta đi ra ngoài giọng có hơi nặng, nào biết Giảng Oản lại tưởng là nói cô ấy, quay người định rời đi, trước khi quay người còn rơi xuống hai giọt nước mắt, khiến tôi có chút không kịp ứng phó.

“Không phải nói em.” Tôi chỉ có thể bất lực kéo cô ấy về phía mình.

Sau khi Tô Vũ rời khỏi, tôi hỏi cô ấy Tô Vũ đã nói với cô ấy cái gì, cô ấy hẳn là không định nói với tôi, nhưng cô ấy cũng nên biết rằng cô ấy không lừa được tôi.

Đôi mắt của Giang Oản và Tô Vũ rất giống nhau, thật ra tôi cũng chưa từng chú ý tới điểm này.

Ban đầu khi Giang Oản tới tìm tôi, tôi nói đôi mắt của cô ấy đẹp chỉ là tìm lý do để cô ấy ở lại, chứ chưa từng nghĩ đôi mắt của cô ấy giống ai.

Cô ấy chỗ nào cũng đẹp, chẳng qua tôi chỉ nói ra đôi mắt mà thôi,

Ngày hôm sau, tôi bảo trợ lý đi giải thích với cô ấy, nhưng tôi không ngờ đến buổi tối cô ấy lại đến bệnh viện, lúc đấy tôi đã xuất viện, đành phải lái xe vòng trở lại đón cô ấy,

Ngồi trong xe, cô ấy trầm mặc một lúc lâu, mở miệng câu đầu tiên là: “Trình Cảnh Từ, em không muốn làm người tình của anh nữa.”

Tôi cho rằng, tôi cho rằng ý cô ấy muốn nói là cô ấy muốn gả cho tôi, câu “Giang Oản, vậy chúng ta kết hôn đi” thậm chí còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cô ấy lại bồi thêm một câu:

“Chúng ta chia tay đi.”

Trái tim tôi chợt ngừng lại một giây, tôi chỉ cảm thấy nực cười, cô ấy suy nghĩ lâu như vậy, kết quả lại là chia tay, là rốt cuộc đã nhận ra tôi không phải A Từ mà cô ấy vẫn tâm tâm niệm niệm sao?

Đêm đó sau khi đưa cô ấy về, tôi uống rất nhiều rượu, hết lần này đến lần khác nói cho chính mình, một Giang Oản mà thôi, căn bản không đáng giá, tôi là Trình Cảnh Từ, muốn loại đàn bà nào mà không được.

Một tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ trợ lý của Giang Oản, cô ta nói buổi tối nhìn thấy Giang Oản có chút không thoải mái nhưng bây giờ điện thoại lại không liên lạc được, vì vậy, tôi lại lo lắng chạy đến tìm cô ấy.

Khi yêu cầu mở cửa phòng khách sạn xong, cô ấy đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, toàn bộ gương mặt đỏ bừng, quấn một chiếc chăn bông.

Sau đó, cô ấy dụi vào ngực tôi, gọi “A Từ” hết lần này đến lần khác, giọng có chút yếu ớt, mang theo âm thanh nức nở.

Tôi đến gần gò má của cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Giang Oản, anh là Trình Cảnh Từ.”

Dứt lời, cô ấy tỉnh lại, đôi mắt ướt nhẹp hơi hoang mang, tôi nhìn cô ấy chằm chẳm, hỏi cô ấy, tại sao không thể quên anh ta, người ở trước mặt cô ấy hiện tại tên là Trình Cảnh Từ.

Cô ấy vừa khóc vừa muốn đẩy tôi ra, nức nở nói: “Nếu như ngay cả em cũng quên A Từ, vậy còn ai sẽ nhớ đến anh ấy đây?”

Lòng tôi đau nhói, vô thức hôn cô ấy, hơi dùng sức áp chế sự giãy giụa của cô ấy, một lúc lâu sau, cố ấy mới dần mất đi sức lực.

Tôi không thể ước tính được A Từ ở trong trái tim của cô ấy quan trọng đến thế nào, nhưng nếu như A Từ vẫn luôn ở trong trái tim của cô ấy, vậy Trình Cảnh Từ phải làm sao đây?

5.

Trên vai Giang Oản có vết sẹo, nếu như tôi đoán không nhầm, vậy hẳn là do vụ tai nạn xe hơi với… A Từ.

Tôi biết mỗi khi tôi chạm vào vết sẹo của cô ấy, cho dù cô ấy có buồn ngủ như thế nào đi nữa, cũng sẽ tỉnh lại, không thể che giấu được cơ thể hơi căng thẳng của mình.

Nếu là trước đây, tôi sẽ giả vờ như không biết, nhưng ngày đó, tôi lại đột nhiên muốn nói gì đó, tôi hỏi cô ấy vết sẹo từ đâu ra, cô ấy chỉ nói mấy chữ: “Tai nạn xe hơi.”

Rồi cứ thế im lặng khóc trong vòng tay tôi, tôi biết rằng chắc hẳn là cô ấy đang nghĩ về anh ta, nhưng điều tôi không hiểu là, tại sao cô ấy không thể quên được anh ta chứ?

Tôi biết mình có nói gì cũng vô ích, chỉ ôm cô ấy yên lặng chờ cô ấy khóc xong.

Ngày đó nhận được cuộc gọi từ người đại diện của cô ấy, khi chạy đến bệnh viện, tôi đã rất tức giận, cô ấy bị thương, lại không nói với tôi đầu tiên, thậm chí còn không định nói cho tôi.

Cô ấy có thể chỉ vào bắp chân nhuốm m.áu kia mà nói đó chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, tôi đột nhiên mất hết sức lực, rốt cuộc là Trình Cảnh Từ tôi chưa cho cô ấy đủ cảm giác an toàn, hay là cô ấy cảm thấy Trình Cảnh Từ tôi căn bản không quan trọng?

Nếu người đứng trước mặt cô ấy là tên A Từ đó thì sao? Cô ấy sẽ không im lặng như vậy, tôi đoán rằng cô ấy sẽ ôm lấy anh ta nũng nịu.

Tôi hỏi cô ấy, quên anh ta có phải rất khó không.

Cô ấy nói, còn khó hơn so với tôi tưởng tượng.

Tôi từ bỏ, vậy có lẽ là thật sự rất rất khó…

Đêm đó, khi cô ấy nhận thưởng ở trên sân khấu, tôi ngồi ở một góc khán đài, nhìn cô ấy đứng ở trên đó tỏa sáng.

Cô ấy nhìn cũng không vui vẻ lắm, sau khi xuống sân khấu, tôi bảo người đưa bó hoa đã chuẩn bị qua.

Sau đó, cô ấy uống rất nhiều rượu, khi tôi đưa cô ấy về, cô ấy đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, dựa vào cửa sổ xe, khăng khăng đòi mở cửa sổ.

Tôi sợ cô ấy trúng gió sẽ bị cảm lạnh nên không cho cô ấy mở, sau đó cô ấy lại khóc…

Có lẽ là cuối cùng cũng tìm được cái cớ để khóc, chỉ bởi vì người ngồi bên cạnh cô ấy giờ phút này là Trình Cảnh Từ.

Lúc nào cô ấy mới có thể tiếp nhận sự tồn tại của Trình Cảnh Từ đây.

Tôi không biết.

Khi nước hoa được phun đầy xe, cô ấy nằm trong ngực tôi trong rất vui vẻ, thỏa mãn nói: “Thật tuyệt, toàn mùi của A Từ.”

Tôi ôm cô ấy, bị làm cho giận đến phát cười, ghé vào tai cô ấy hỏi đi hỏi lại, tôi là ai.

Cô ấy cũng cố chấp nói đi nói lại “A Từ”.

Ánh mắt người trong ngực mê ly, gò má đỏ ửng, vô lực vịn vào cánh tay tôi nhẹ giọng nức nở, tôi vô thức hỏi một câu: “Oản Oản, A Từ là ai?”

Cô ấy không chút do dự nói: “A Từ là Trình Cảnh Từ.”

Cứ như vậy đi, như vậy là đủ rồi.

Sau ngày hôm đó, cô ấy dần dần bắt đầu không còn tìm kiếm A Từ ở trên người tôi nữa.

Hình như… số lần gặp ác mộng cũng giảm đi rất nhiều, không còn bị ác mộng làm cho tỉnh dậy lúc nửa đêm, nước mắt giàn giụa, mô hôi đầm đìa, bi thương thống khổ làm tim tôi cũng run rẩy theo như trước đây nữa.

Đêm hôm đó, cô ấy nằm mơ khóc nức nở, nhỏ giọng gọi “A Từ”, đây là lần đầu tiên sau ngày cô ấy nhận thưởng, tôi lại nghe thấy cái tên này một lần nữa.

Đánh thức cô ấy, tôi hỏi cô ấy có phải gặp ác mộng không, cô ấy khóc nói vết sẹo trên vai đau.

Lòng tôi đau xót, biết không phải là trên vai đau, mà là trong lòng cô ấy đau, giây phút đó, tôi lại cảm thấy hơi oán giận tên A Từ kia vì đã không bảo vệ tốt cho cô ấy.

Nếu như là tôi, nếu như là tôi…

Oản oản nói: “Rất xin lỗi.”

Đây là lời xin lỗi đối với Trình Cảnh Từ, tôi hiểu điều đó, kéo cô ấy vào trong lòng, hận không thể khắc cô ấy vào trong m.áu thịt.

Khi tôi sai người tìm nhà thiết kế thiết kế chiếc nhẫn, nhà thiết kế kia nói trước đây tôi đã từng đi tìm anh ta, cũng đưa bản thảo thiết kế khi đó cho tôi xem, hỏi tôi có muốn thiết kế lại một lần nữa không, tôi nhìn chằm chằm bản thảo thiết kế, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một vài đoạn ký ức mơ hồ.

Ngày sinh nhật, cô ấy tặng tôi một chiếc phù bình an hơi cũ, một chiếc phù rất nhỏ, trông có vẻ như bị sờ qua rất nhiều lần, bên trên còn dính một ít m.áu

Đối mặt với ngọn nến, tôi ước rằng cô ấy có thể gả cho tôi, tôi đã sớm đầu hàng đối với chuyện tôi thích cô ấy.

May mắn là, cô ấy đồng ý, khi nghe thấy câu “được” kia, niềm vui xen lẫn chua xót trong lòng khiến mắt tôi ướt nhòe.

Tôi nghĩ, trong niềm hạnh phúc của tôi, có lẽ cũng có một phần của người gọi là “A Từ” đó…

– —

(Hoàn toàn văn)

Lời của tác giả: Phần ngoại truyện này viết xong cùng với chính văn, sau đó không dùng đến. Nhưng có độc giả nhắn tin riêng là vẫn đang chờ, nên tôi suy nghĩ rồi gửi bản thảo.

Có một vài điểm tôi muốn giải thích:

Vốn dĩ tôi định để Trình Cảnh Từ không nhớ lại đoạn ký ức mà A Từ yêu Oản Oản kia, nhưng với tư cách là Trình Cảnh Từ, hắn vẫn vừa gặp đã yêu Giang Oản như trước. Cho nên tôi không viết việc hắn khôi phục trí nhớ trong chính văn.

Ban đầu Trình Cảnh Từ không thừa nhận mình là A Từ, bởi vì lúc đầu hắn cũng biết Giang Oản coi hắn là thế thân, thích hắn cũng bởi vì gương mặt đó của hắn, nhưng hắn không có đoạn ký ức kia, đối với hắn mà nói, A Từ thích Oản Oản là một người khác có bộ dáng giống y hệt hắn.

Với sự kiêu ngạo của hắn, chắc chắn không muốn làm thế thân, huống chi còn có một Tô Vũ đang coi hắn là thế thân của anh trai hắn.

Cuối cùng, Trình Cảnh Từ và Giang Oản làm được những chuyện A Từ và Giang Oản trước đây chưa kịp làm, bọn họ đều yêu đối phương sâu sắc.

Trình Cảnh Từ đeo chiếc nhẫn mà A Từ chưa kịp tặng cho Oản Oản lên tay Giang Oản, Giang Oản giao chiếc phù bình an mà Oản Oản chưa kịp tặng cho A Từ cho Trình Cảnh Từ.

Nhưng vì không làm cho một bộ phận độc giả khó chịu như vậy, tôi đã sửa đổi một chút phần ngoại truyện góc nhìn của Trình Cảnh Từ, để hắn có khả năng khôi phục lại trí nhớ, có lẽ ngày sau, sau một thời gian sống chung, hắn sẽ nhớ đến đoạn ký ức kia.

Những gì tôi viết chỉ là những câu chuyện của đoạn thời gian đó, đời người dài như vậy, chuyện sau này không ai có thể chắc chắn.

Cuối cùng của cuối cùng, tôi chính là muốn việc một câu chuyện như vậy:

Người khiến cho bạn động tâm sẽ không chỉ khiến cho bạn động tâm một lần, cho dù là qua bao lâu, cho dù bạn có nhớ hay không, khi gặp lại lần nữa, vẫn sẽ khiến cho bạn bại trận


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.