4.
Tôi chỉ là một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám, chưa nói vai diễn không quan trọng, ngay cả người diễn cũng không quan trọng. Người đại diện ngoại trừ yêu cầu tôi không được gây rối, không được yêu đương ra, rất ít khi quan tâm đến tôi.
Vì vậy, cảm giác tồn tại của tôi ở đoàn phim thấp đến không thể thấp hơn.
Một năm trước, tôi theo đoàn phim ra ngoại thành quay phim, lẽ ra sau khi hết vai tôi có thể về nhưng đạo diễn nói diễn viên quần chúng cho cảnh tiếp theo không đủ, yêu cầu tôi diễn thêm.
Tôi ngồi trên tảng đá bên cạnh đợi, đợi, đợi đến khi trời tối, tôi ngủ thiếp đi, cũng không có ai đến gọi tôi.
Sau khi tỉnh lại, chỗ đó chỉ còn lại một mình tôi, xung quanh tối thui, trên đường cũng không có người hay xe cộ đi lại.
Tay chân tôi lạnh cóng, nước mắt không ngừng rơi xuống, khi đang chạy còn bị trượt chân ngã, nhưng tôi không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy sợ.
Sau đó, tôi gọi điện thoại cho A Từ, vừa bắt máy tôi liền khóc òa lên, nghe tôi kể lể một cách đứt quãng xong, anh trấn an nói: “Oản Oản đừng khóc, gửi định vị cho anh, tìm một chỗ ngồi xuống trước đã, lát nữa anh sẽ đến đón em.”
Tôi không biết anh lái xe với tốc độ bao nhiêu, nhưng anh đến nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều.
Một ánh sáng chói mắt lóe lên, A Từ xuống xe chạy lại ôm chầm lấy tôi.
Nước mắt vừa lau sạch lại bắt đầu tuôn rơi, tôi sợ hãi vùi đầu vào ngực anh, nắm chặt lấy áo anh.
Sau khi lên xe, anh hỏi tôi có phải bị ngã không, bàn tay vẫn còn đang chảy máu.
Lúc này tôi mới nhớ tới vừa rồi mình bị ngã, vội vàng hỏi anh: “Mặt của em, mặt của em có bị thương không?”
Anh vừa tức giận vừa đau lòng nhéo má tôi: “Không bị thương, em vẫn xinh đẹp nhất.”
Trên đường trở về, tôi đột nhiên muốn hỏi anh, nếu như sau này tôi bị bỏ lại, đúng lúc điện thoại hết pin, liệu anh có thể tìm được tôi không?
Anh nghiêng đầu sang một bên nhìn tôi, khẽ cười nói, “Được.”
“Vậy nếu anh đi lạc thì sao? Em sợ em không tìm được anh.”
“Anh đi lạc?” Anh nhíu mày lặp lại, sau đó nói, “Em không cần tìm, anh sẽ quay lại tìm em.”
Lòng bàn tay đau nhói kéo suy nghĩ của tôi quay trở lại, tôi nhìn bàn tay đang chảy máu, cảm thấy có chút buồn cười, chuyện giống như vậy, lại xảy ra một lần nữa.
Khác nhau chính là, lần này tôi không khóc, lần này… cũng không có A Từ.
Tôi bị ngã xuống núi khi đang hỗ trợ bê đồ ở phim trường, tôi đi bộ trên đường núi gập ghềnh rất lâu mà không tìm được đường về.
Sắc trời càng ngày càng tối, sức lực của tôi cũng ngày càng cạn kiệt, trừ một quả trứng luộc vào buổi sáng, cả ngày hôm nay tôi chưa ăn cái gì, đến một ngụm nước cũng không uống.
Tôi dựa vào thân cây ngồi xuống, pin điện thoại chỉ còn lại 10%, do dự một lúc, cuối cũng vẫn không bấm vào số điện thoại của Trình Cảnh Từ.
Đợi đến sáng mai là sẽ có người đến, hôm nay đã là cảnh quay cuối cùng của tôi rồi, chịu khổ một chút cũng không sao, ngày mai là có thể nghỉ xả hơi.
Mở album ảnh trên điện thoại ra, bên trong có ảnh chụp chung của tôi và A Từ, mỗi tấm là một kỷ niệm, nhưng người duy nhất lưu giữ những kỷ niệm ấy lại chỉ có mình tôi.
Điện thoại hết pin, khi tôi đang dựa vào gốc cây nửa tỉnh nửa mê, chợt nhìn thấy ánh đèn từ xa đến gần, dần dần, tôi dường như nhìn thấy gương mặt của A Từ.
Anh cởi áo khoác bọc tôi lại sau đó ôm tôi vào lòng, sắc mặt có chút khó coi, tôi dựa vào ngực anh, nhìn đôi lông mày cau lại của anh, nhẹ nhàng nói:
“A Từ, anh đến đón em à?”
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện, bác sĩ nói tôi bị sốt hôn mê một ngày, hiện tại đã là buổi tối ngày hôm sau.
Lúc Trình Cảnh Từ lái xe đưa tôi về nhà, tôi hỏi hắn sao lại biết tôi ở chỗ nào, hắn thậm chí không thèm nhìn tôi lấy một cái, nhàn nhạt nói: “Em cho rằng anh không tra ra được sao?”
Nói đến chuyện này, tôi vội vàng lấy điện thoại mở Hot search ra.
May mắn thay, gió êm biển lặng.
Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, người đại diện đột nhiên gọi tới.
Cũng may không hỏi cái gì, chỉ là vài lời hỏi han quan tâm, tôi có chút thụ sủng nhược kinh.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Cảnh Từ nhìn tôi, “Vào ngành giải trí bao nhiêu năm rồi? Vẫn lăn lộn thành bộ dạng này?”
Tôi: “…”
Hắn nghĩ ai cũng mạnh như hắn sao? Tôi được đóng vai diễn nhỏ như vậy đã là không tệ rồi.
Thấy tôi không nói gì, hắn bỗng nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười này còn chưa kéo dài được mấy giây, một chiếc xe hơi vượt đèn đỏ từ phía đối diện lao tới bấm còi inh ỏi.
Cùng với cảnh tượng xảy ra một năm trước gần như trùng khớp, vô số mảnh ký ức hiện lên trong đầu tôi, cuối cùng là hình ảnh A Từ lao về phía tôi, giống như hiện tại, tôi lao về phía Trình Cảnh Từ mà không chút do dự