Vẫn Luôn Là Anh

Chương 5



5.

“Kít—” sau một tiếng phanh gấp chói tai, xung quanh trở nên yên tĩnh, tôi nhào vào trong ngực Trình Cảnh Từ, chỉ nghe thấy tim hắn đang đập dữ dội.

Chúng tôi không bị chiếc xe kia đâm vào, Trình Cảnh Từ phản ứng rất nhanh chuyển sang hướng khác, xe dừng lại ở ven đường.

Chờ hô hấp ổn định lại, tôi còn chưa kịp nói chuyện, vai đột nhiên bị nắm lấy, hai mắt hắn đỏ au, nhìn tôi tức giận nói: “Ai cho em lao tới!”

Tôi bị hắn làm cho sợ hãi, một trận ủy khuất trào lên chóp mũi, suýt nữa rơi nước mắt, chỉ có thể cắn môi im lặng không nói gì.

Biết phải nói thế nào đây? Nói tôi đã từng trải qua cảnh tượng như vậy rồi sao? Nói trước đây A Từ cũng lao về phía tôi như thế sao?

Tôi cúi đầu, nhìn nước mắt không khống chế được rơi xuống, không dám khóc thành tiếng, nói nhỏ: “Em sợ anh xảy ra chuyện.”

Lần trước bị đ.âm quên mất tôi, lần này lại bị đâ.m tiếp thì sao? Có phải sẽ rời khỏi tôi luôn không?

Hắn như giễu cợt khẽ cười, xoay người nắm lấy cằm tôi ép tôi ngẩng đầu lên, “Rốt cuộc là sợ anh xảy ra chuyện… Hay là sợ cái tên A Từ trong miệng em xảy ra chuyện?”

Tôi liếc nhìn bàn tay còn lại của hắn đang đặt trên vô lăng, gân xanh nổi lên, rõ ràng là đang rất tức giận.

“Nói chuyện đi!!”

Nước mắt chảy dài trên khóe mắt, tôi nắm lấy cổ tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi: “Còn anh? Anh tức giận như vậy làm gì?”

“Anh…”.

Hắn mím môi nhìn tôi một lúc lâu sau đó buông cằm tôi ra, nổ máy, dọc đường đi không nói thêm lời nào.

Sau khi đóng máy xong, tài nguyên của tôi dần dần tốt lên, từ vai diễn nhỏ không biết tên, đến nữ ba, nữ hai, lại đến nữ chính, một đường thuận buồm xuôi gió, danh tiếng của tôi cũng theo đó mà tăng lên.

Đối với việc sự nghiệp diễn xuất của tôi suôn sẻ như vậy, tôi không nghi ngờ chút nào, chính là sự trợ giúp của Trình Cảnh Từ, hắn cũng thản nhiên thừa nhận.

Ngày đó, sau khi xảy ra mâu thuẫn, hắn tặng tôi một sợi dây chuyền.

Vào đêm sinh nhật tôi, hắn đưa tôi đến một quán rượu sang trọng, lại tặng một chiếc vòng tay.

Trình Cảnh Từ tặng rất nhiều đồ trang sức đắt đỏ cho tôi, nhưng tôi hầu như chưa từng đeo chúng, có một lần hắn tùy ý hỏi tôi: “Sao không đeo đồ trang sức anh tặng? Không thích à?”

Tôi giơ bàn tay quơ quơ trước mắt hắn, “Những thứ đó quá nặng, đeo mệt, lúc nào anh tặng một chiếc nhẫn thì em đeo.”

Trên bàn ăn, nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh sinh nhật đến, bên trên viết “Sinh nhật vui vẻ!”

Trình Cảnh Từ đốt nến bảo tôi cầu nguyện.

Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại, hình ảnh A Từ đặt chiếc bánh kem trước mặt tôi vào cùng thời điểm này năm ngoái lập tức hiện ra, trên bánh kem còn có một chiếc mặt cười rất to.

Mỗi hình ảnh cùng A Từ ở bên nhau từng đoạn từng đoạn lướt qua trong đầu tôi, vui, không vui, hóa ra tôi đều nhớ rõ ràng như vậy.

Thật sự tất muốn, rất muốn gặp lại A Từ, tôi còn chưa kịp nói lời tạm biệt với anh.

Sau khi dùng bữa xong, tôi đi vệ sinh, lúc đi ra nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đua xe màu đỏ trắng đi qua.

Trái tim tôi run rẩy, tôi gần như vô thức đi theo, cổ họng căng chặt, ngay cả một tiếng “A Từ” cũng không cách nào gọi ra.

“Giang Oản” Giọng nói của Trình Cảnh Từ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng.

Tôi chợt dừng lại, nhìn nhóm người kia rẽ sang hướng khác, không thấy bóng người, lại không nhịn được rơi nước mắt.

Tiếng bước chân của Trình Cảnh Từ càng ngày càng gần, đến khi tay hắn chạm vào vai tôi, tôi xoay người trực tiếp nhào vào trong ngực hắn, ôm lấy eo hắn.

“Cầu xin anh, làm A Từ ba phút có được không?”

Tôi thật sự quá nhớ anh.

“Giang Oản…” Hắn đứng im, không ôm lại tôi.

“Một phút, một phút là được rồi.”

Nước mắt tôi có lẽ đã thấm ướt áo hắn, không biết qua bao lâu, tôi cảm giác được lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng rơi xuống tóc tôi, nghe thấy hắn thở dài:

“Oản Oản”

Cách xưng hô quen thuộc khiến tôi sụp đổ, thốt lên, “A Từ, A Từ………”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.