Chiếc xe lăn bánh đến khách sạn, Trịnh Vũ giúp ông chủ và bà chủ tương lai làm thủ tục nhận phòng, Trịnh Vũ nghe Lê Ninh Tuấn bảo đặt ba phòng thì ngây người mất vài giây sau đó gật đầu làm theo, nhưng nhân viên lễ tân báo lại chỉ còn có hai phòng, những phòng khác đều đã được đặt trước hết rồi.
Lê Ninh Tuấn nhíu chặt hai mày, vừa nghe đã thấy có điểm kỳ lạ. Hiện tại không phải là mùa du lịch cao điểm, một cái khách sạn rộng lớn như thế có khả năng sẽ được người khác đặt hết sao?
Trịnh Vũ đưa mắt nhìn ông chủ thấy anh không nói gì thì đặt phòng, khi nhận phòng Cố Vũ Huyên thở phào một hơi cũng may phòng có hai giường không thì cô phải nằm ngủ ở sô pha rồi. Ở chiếc giường bên cạnh, mặt mày Lê Ninh Tuấn không lộ ra chút cảm xúc gọi cho Đàm Nguyệt.
Đàm Nguyệt thấy con trai gọi về tâm trạng trở nên vui vẻ, bà vừa nghe máy thì bên kia Lê Ninh Tuấn đã cất giọng hỏi, ngữ điệu lộ rõ sự không vui: “Mẹ! Có phải chuyện khách sạn không còn phòng là do mẹ đứng sau dàn xếp đúng không?”
Bà Lê hắng giọng phủ nhận ngay lập tức: “Con nói gì vậy? Cái gì mà đứng đằng sau dàn xếp, mẹ nghe không hiểu gì cả.” Không ngờ con trai của bà lại thông minh như vậy, chưa gì mà đã phát hiện ra rồi.
“Giọng của mẹ hơi cao rồi đấy, mỗi lần mẹ nói dối là giọng mẹ lại cao vút lên…” Chủ tịch Lê nghiêm túc đáp lại, anh chưa nói hết câu thì bên kia bà đã cắt ngang, giọng nói lúc lớn lúc nhỏ truyền đến: “Hả? Con nói cái gì cơ? Mẹ nghe không rõ gì cả, sóng ở chỗ mẹ tự nhiên yếu quá có gì thì con gọi lại
sau nha, mẹ cúp máy đây.”
Lê Ninh Tuấn bất lực không còn lời nào để nói với mẹ của mình, Cố Vũ Huyên ngồi ở chiếc giường bên cạnh len lén nhìn anh, không dám lên tiếng bởi vì ngay lúc này sắc mặt của anh có hơi đáng sợ. Cậu Lê quay đầu nhìn sang thấy cô đang nhìn mình anh khẽ chau mày hỏi: “Có chuyện gì à? Cô lại đói nữa sao?”
Cố Vũ Huyên lắc đầu muốn bảo rằng không có đói thì cái bụng lại phản chủ kêu lên, gương mặt của cô vì ngại ngùng mà đỏ ửng lên. Lê Ninh Tuấn mím môi khẽ cười rồi đứng dậy: “Đi ăn thôi.”
Cô Cố cười cười nhanh chóng biến thành cái đuôi nhỏ đi theo Lê Ninh Tuấn, đúng lúc này Trịnh Vũ cũng từ phòng bên cạnh đi ra, vốn dĩ muốn gõ cửa phòng báo cáo công việc cho ông chủ thì thấy anh đang đứng đợi thang máy. Chủ tịch Lê thấy Trịnh Vũ cầm vài xấp tài liệu, hồ sơ thì không nhanh không chậm lên tiếng: “Đi xuống phòng ăn rồi báo cáo cho tôi nghe.”
Cửa thang máy mở ra, cả ba người lần lượt tiến vào bên trong, khi cánh cửa thang máy đóng lại Lê Ninh Tuấn ngay tức khắc quay đầu nhìn Cố Vũ Huyên, thấy cô nhắm chặt hai mắt, hai bàn tay cũng siết chặt lại cả người căng cứng, hơi thở có chút hỗn loạn, anh lùi về sau một bước đứng bên cạnh cô, nghiêm mặt hỏi: “Cô làm sao vậy? Cô mắc hội chứng sợ không gian hẹp sao?”
Cố Vũ Huyên gật gật đầu cả người bắt đầu run rẩy chỉ mong mau chóng rời khỏi thang máy, khi cửa thang máy vang lên một tiếng ting cô Cố nhanh như bay lao ra khỏi đấy, tựa lưng vào tường thở mạnh một hơi.
Lê Ninh Tuấn nhíu chặt hai mày đến nỗi sắp dính vào nhau, cất tiếng hỏi han: “Cô ổn chứ?” Thấy Cố Vũ Huyên gật đầu anh lại tiếp tục nói, ánh mắt nhìn cô có chút nghi hoặc: “Nếu cô mắc hội chứng sợ không gian hẹp thì tại sao lúc đi xe, máy bay cô lại…”
“Tôi chỉ sợ không gian trong thang máy mà thôi, tôi thật không hiểu tại sao mỗi lần vào thang máy lại sợ như vậy, lúc trước tôi không bị chỉ là vài năm trở lại đây tôi mới bị, chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại bị như thế nữa.” Cô Cố biết anh muốn hỏi gì liền giải thích rõ cho anh biết.
“Tôi có một người bạn làm bác sĩ tâm lý, đợi sau khi về nước tôi dẫn cô đến gặp cậu ấy.”
Cố Vũ Huyên khẽ gật đầu, trong lòng thầm thốt lên ba chữ vô ích thôi, cô đã từng đi gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý để điều trị nhưng vẫn không hết, một chút tiến triển cũng không có. Cô vốn định từ chối ý tốt của Lê Ninh Tuấn nhưng khi đối diện với nét mặt nghiêm túc của anh cô lại không dám mở miệng.
Trịnh Vũ đi phía sau luôn hướng mắt nhìn bà chủ tương lai, vẻ mặt thâm trầm khó đoán, có lẽ cậu biết nguyên nhân tại sao cô lại bị như thế.
Ở trong phòng ăn, Cố Vũ Huyên cầm thực đơn gọi những món mình thích ăn, thấy Lê Ninh Tuấn chỉ chăm chú xem tài liệu mà Trịnh Vũ đã đưa cô nâng mày cất giọng: “Anh không ăn sao?”
“Không, tôi vẫn chưa đói.” Chủ tịch Lê lên tiếng đáp lại, hai mắt vẫn tập trung vào tài liệu trên tay.
Cô Cố ồ một tiếng, đợi sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi cô mới tiếp tục hỏi anh: “Nếu anh không ăn thì tại sao lại xuống đây?”
“…” Lê Ninh Tuấn ngước mắt nhìn Cố Vũ Huyên một cái rồi lại cúi xuống tập trung làm việc, hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của cô.
Thật ra lúc nãy khi làm thủ tục nhận phòng xong cả ba cùng vào thang máy Lê Ninh Tuấn đã cảm nhận được sự bất thường của Cố Vũ Huyên nên khi cô nói muốn đi ăn anh liền muốn đi theo để xác minh nghi ngờ của mình, quả đúng như những gì mà anh đã nghĩ. Sau này có đi thang máy Lê Ninh Tuấn sẽ đi cùng, nếu để cô đi một mình anh sợ sẽ xảy ra chuyện không hay.
Ngoài chuyện Cố Vũ Huyên mắc hội chứng sợ không gian hẹp trong thang máy ra thì cô còn có rất nhiều nỗi sợ khác, tất cả đều xuất phát từ tâm lý cùng một thời điểm với hội chứng sợ không gian hẹp này. Cố Vũ Huyên thật không biết tại sao mình lại mắc mấy nỗi sợ tâm lý này, cố gắng suy nghĩ, nhớ lại nhưng vẫn không tài nào nhớ ra được nguyên nhân.
Lê Ninh Tuấn xem xong tài liệu thì đặt xuống bàn, anh bất giác quay đầu nhìn Trịnh Vũ thấy cậu cứ cách một lúc lại liếc mắt nhìn Cố Vũ Huyên, anh cau mày đột ngột đứng dậy: “Trịnh Vũ! Cậu cùng tôi ra ngoài một lát.”