Vạn Tướng Chi Vương

Chương 4: Tiệm bảo vật Kim Long



Lần này Lý Lạc không nói thêm gì nữa, hắn chỉ dựa vào cửa sổ xe, hơi khép mắt lại, bình tĩnh nói: “Vậy ngươi cứ đợi đến lúc đó đi.”

 

Tầm mắt Khương Thanh Nga nhìn qua khe cửa sổ, về phía kiến trúc xẹt qua bên đường, có tia nắng vụn lọt vào trong mắt nàng, bất chợt hiện ra một nét cười nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

 

Trong đôi mắt nàng ẩn chứa một chút nhu hòa hiếm thấy.

 

Xa liễn lao vùn vụt đi, sau một hồi, Lý Lạc đột nhiên mở mắt ra, nghi hoặc hỏi: “Đây không phải là đường về nhà?”

 

Khương Thanh Nga hơi nâng trán, nói khẽ: “Đi tiệm bảo vật Kim Long một chuyến, lấy một vật.”

 

Nàng dõi đôi mắt vàng óng nhìn về phía Lý Lạc.

 

“Là đồ mà sư phụ sư nương để riêng lại cho ngươi trước khi đi, nói là giữ đến khi ngươi mười bảy tuổi mới được mở ra.”

 

Lý Lạc nghe vậy, trong lòng lập tức chấn động.

 

Cha mẹ để lại đồ cho hắn?

 

(P/S: Nạp Lan Yên Nhiên: Nghe nói ngươi muốn từ hôn? Thiếu niên, ngươi đi sai đường.)

 

Ở trong Đại Hạ quốc này có rất nhiều thế lực cường đại, nhưng trong số đó có hai thế lực lớn đặc biệt chỉ ở trong thế trung lập, hơn nữa ngay cả các đại phủ hay hoàng thất Đại Hạ quốc cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc vào.

 

Một là Thánh Huyền Tinh học phủ, hai là tiệm bảo vật Kim Long.

 

Thánh Huyền Tinh học phủ không cần nhiều lời nữa, có thể nói nó chính là mộng tưởng cao nhất của vô số thiếu niên thiếu nữ Đại Hạ quốc. Đối với các thiên kiêu trẻ tuổi đi ra từ đó mỗi năm, dù là hoàng thất hay là các thế lực khắp nơi đều phải chạy theo bọn họ như vịt.

 

Mà tiệm bảo vật Kim Long thì lại là nơi kinh doanh các loại vật phẩm và các loại nghiệp vụ bán đấu giá, trao đổi… Tài lực hùng hậu đủ để cho vô số thế lực phải nhìn đến đỏ mắt, nhưng chưa từng một ai dám có ý đồ gì với nó, bởi vì thế lực của tiệm bảo vật Kim Long vô cùng đồ sộ, vượt quá sự tưởng tượng của bất cứ thế lực nào trong Đại Hạ quốc, tiệm bảo vật Kim Long ở Đại Hạ quốc này chẳng quá chỉ là một chi nhánh của nó mà thôi.

 

Tiệm bảo vật Kim Long chân chính ở bên ngoài Đại Hạ quốc, một nơi còn rộng lớn mênh mông hơn rất nhiều, thanh danh nó thì vẫn hiển hách như cũ. Vật phẩm xuất phát từ tiệm bảo vật Kim Long – Kim Long phiếu, còn được nói rằng chỉ cần nơi nào có người là có thể đổi ra hàng ngàn lượng vàng.

 

Nam Phong thành là quận thành của Thiên Thục quận, tất nhiên cũng có tiệm bảo vật Kim Long, hơn nữa còn được đặt ở khu vực xa hoa nhất trong thành.

 

Khi Lý Lạc xuống khỏi xa liễn, nhìn thấy tòa nhà lộng lẫy vàng son trước mắt, cho dù đây đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nữa nhưng hắn vẫn phải tấm tắc tán thưởng, chỉ là một cửa hàng phụ trong một quận thành thôi mà đã khí phái vậy, tài lực của tiệm bảo vật Kim Long quả nhiên khiến cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.

 

So sánh với loại quái vật khổng lồ này, ngay cả Lạc Lam phủ cũng có vẻ hơi nhỏ bé.

 

Ngược lại, Khương Thanh Nga lại có biểu hiện rất bình thản, ánh mắt chưa từng nhìn nhiều hơn một chút nào, trực tiếp cất bước đi vào trong cửa tiệm, Lý Lạc thấy thế thì vội vàng đuổi theo.

 

Vào bên trong, tiệm bảo vật mới trông vô cùng khí phái, tay Khương Thanh Nga lấy phiếu đơn kim sắc ra đưa cho một thị nữ, thị nữ kia cẩn thận kiểm tra một hồi, sau đó vội vàng cung kính dẫn hai người vào phòng cho khách quý.

 

Hai người chỉ chờ trong phòng khách quý một lát đã nhìn thấy một người trung niên mập mạp mặc trang phục đẹp đẽ nở nụ cười vui mừng đi tới, trên mười ngón tay người này đều đeo nhẫn nạm đá quý có màu sắc khác nhau.

 

“Ha ha, hóa ra là Thiếu phủ chủ của Lạc Lam phủ và Khương tiểu thư đại giá quang lâm, khiến cho tiệm nhỏ của ta rực rỡ hẳn lên.” Không thể không nói, người có thể làm việc ở tiệm bảo vật Kim Long quả nhiên đều rất khéo léo, đối phương đã nhận ra Lý Lạc thì hiển nhiên cũng hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của hắn, nhưng lại không hề tỏ ra lạnh nhạt chút nào, thậm chí ngay cả trình tự xưng hô cũng đặt Lý Lạc lên trước.

 

“Đây là Lữ hội trưởng của tiệm bảo vật Kim Long ở Thiên Thục quận.” Khương Thanh Nga hiển nhiên có quen biết đối phương, nàng nhân tiện giới thiệu cho Lý Lạc làm quen.

 

“Lữ hội trưởng, dẫn bọn ta đi lấy đồ đi.”

 

Sau khi giới thiệu xong, Khương Thanh Nga cho thấy ngay phong cách làm việc sấm rền gió cuốn của mình.

 

Lữ hội trưởng cười gật đầu, xoay người đi phía trước dẫn đường, ba người đi một đường xuyên qua tầng tầng cấm môn, cuối cùng hình như đã đi vào trong lòng đất.

 

Dưới sự dẫn dắt của Lữ hội trưởng, cuối cùng ba người đi vào trong một gian phòng hoàn toàn bị phong bế, tường đá trong gian âm u nhẵn thín, giống hệt như mặt kính.

 

Lữ hội trưởng xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bức tường đá bóng loáng kia, mặt tường lập tức tách ra, có một cái rương không biết chế tạo từ kim loại gì chậm rãi hiện ra.

 

“Hai vị, đây chính là vật mà lúc trước hai vị Phủ chủ đã để lại chỗ ta, nếu muốn mở nó ra thì cần Thiếu phủ chủ đích thân đến đây, sau đó dùng máu tươi làm chìa khoá để mở.” Lữ hội trưởng cười nói, sau đó tự giác lùi ra khỏi gian phòng.

 

Lý Lạc nhìn qua cái rương trước mặt, nhất thời có chút xuất thần, hắn không biết cha mẹ làm gì mà lại thần bí như vậy, rốt cuộc họ đã để lại cho hắn thứ gì.

 

Nhưng không biết tại sao, hắn loáng thoáng cảm thấy thứ này có vẻ vô cùng quan trọng với mình, nói không chừng sẽ thay đổi cả tương lai của hắn.

 

Thế là, hắn hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, xòe bàn tay ra đặt lên trên cái rương, sau đó hắn lập tức cảm thấy đầu ngón tay mình tê rần, như có một giọt máu tươi bị hút vào trong cái rương.

 

Răng rắc, răng rắc!

 

Sau một khắc, trong chiếc rương như một khối không thể tách rời kia truyền ra thanh âm như tiếng máy móc, ngay sau đó bên ngoài chiếc rương hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, thế rồi chậm rãi vỡ ra từ giữa.

 

Chiếc rương dần vỡ ra, cuối cùng cảnh tượng bên trong đã lọt vào trong mắt Lý Lạc.

 

Đó là một quả cầu thủy tinh đen nhánh, trông vô cùng nhẵn nhụi, nó đang phản chiếu khuôn mặt của Lý Lạc, có vẻ hơi thần bí.

 

“Đây là…” Lý Lạc chớp chớp mắt.

 

“Cứ cầm lấy trước đã, sư phụ sư nương từng nói hãy để ngươi mở nó ra vào sinh nhật mười bảy tuổi của ngươi.” Khương Thanh Nga đưa cho hắn một cái rương xách tay.

 

Lý Lạc gật gật đầu, thận trọng lấy quả cầu thủy tinh màu đen kia ra đặt vào trong rương, sau đó dùng sức đóng chặt lại, trong lúc đó hai mắt có hơi ươn ướt.

 

“Sao thế?” Khương Thanh Nga nghi hoặc nhìn qua.

 

“Ta có cảm giác ta sắp xoay người nên kích động thôi.”

 

Lý Lạc lắc lắc chiếc rương xách tay, trịnh trọng nói với Khương Thanh Nga: “Ngươi cứ chờ đó, ta nhất định sẽ từ hôn thành công!”

 

“…”

 

Khương Thanh Nga mặc kệ hắn, trực tiếp quay người đi ra khỏi mật thất dưới lòng đất, nàng biết tâm tình lúc này của Lý Lạc có hơi kích động, cho nên không ngang ngược một chút là không thoải mái.

 

Hai người ra khỏi mật thất, nhìn thấy Lữ hội trưởng đang chờ ở bên ngoài, chỉ là lần này bên cạnh lão có thêm một thiếu nữ thanh tú động lòng người đang đứng.

 

Thiếu nữ mặc áo xanh, thân thể mềm mại cao ráo, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, tóc xanh như suối rũ xuống đến giữa vòng eo nhỏ mảnh khảnh tựa lá liễu, đôi mắt của nàng sáng ngời sâu thẳm, nước da của nàng mới là thứ khiến cho người ta chú ý nhất, đó là một màu trắng óng ánh như tuyết, hệt như là băng cơ ngọc cốt.

 

Ngoài ra, hai tay nàng còn đeo bao tay mỏng như được làm từ tơ tằm, mặc dù có bao tay che đi, nhưng vẫn có thể thấy được ngón tay nàng rất tinh tế thon dài, nếu có thể tháo bao tay xuống thì chắc chắn đôi tay ngọc của nàng sẽ khiến cho người ta lưu luyến đến mức thèm nhỏ dãi.

 

Bàn về khí chất và nhan sắc, thiếu nữ trước mắt hiển nhiên cao hơn một chút so với Đế Pháp Tình lúc trước.

 

Khi Lý Lạc nhìn thấy nàng, sắc mặt hắn hơi mất tự nhiên, nhưng chỉ là một thoáng ngắn đến mức không thể nhận ra, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như thường.

 

“Ha ha, đây là cháu gái nhỏ của bỉ nhân, Lữ Thanh Nhi, bây giờ cũng đang tu hành ở Nam Phong học phủ, vô cùng sùng bái Khương tiểu thư, nhất định phải quấn lấy theo ta tới tận đây để gặp mặt, mong Khương tiểu thư đừng trách nàng.” Lữ hội trưởng chắp tay với Khương Thanh Nga, vẻ mặt tươi cười.

 

“Bái kiến Khương học tỷ.” Lữ Thanh Nhi tự nhiên hào phóng thi lễ với Khương Thanh Nga.

 

Khương Thanh Nga quan sát Lữ Thanh Nhi, hơi gật đầu nói: “Nếu ngươi cũng tu hành ở Nam Phong học phủ, vậy chắc hẳn cũng quen biết Lý Lạc?”

 

Ánh mắt Lữ Thanh Nhi nhìn thoáng qua Lý Lạc bên cạnh, cười nhẹ gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nói: “Trước kia Lý Lạc từng chỉ điểm tướng thuật cho ta, ta vẫn luôn rất biết ơn hắn, nhưng hình như hai năm gần đây hắn không muốn gặp ta lắm.”

 

Lý Lạc nghe vậy lập tức lộ ra một nụ cười lúng túng, vội vàng cười ha hả nói: “Không có không có, ngươi đừng nói bừa, chỉ là chia ra hai viện khác nhau nên khó gặp được nhau thôi mà.”

 

Trong lòng hắn lại thấy hơi bất đắc dĩ, danh tiếng của Lữ Thanh Nhi ở trong Nam Phong học phủ cao hơn hẳn một bậc so với đóa hoa vàng Đế Pháp Tình kia. Bởi vì nàng không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà giờ còn là chiêu bài mới của Nam Phong học phủ, cho dù đang ở trong nhất viện – nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp, nàng cũng vẫn đứng vững vị trí số một.

 

Trước kia khi Lý Lạc còn ở nhất viện, phần lớn học viên lúc đó vẫn chưa mở ra tướng cung, ngộ tính và thiên phú không thể nghi ngờ của hắn về mặt tướng thuật đã giúp hắn trở thành nhân tài kiệt xuất của nhất viện, vì vậy nên có rất nhiều học viên tới xin hắn chỉ điểm cho, trong đó có cả Lữ Thanh Nhi trước mắt đây.

 

Quan hệ của hai người lúc ấy thật ra xem như không tệ.

 

Về sau xuất hiện nhiều biến cố, lại thêm chuyện Lý Lạc bị đá từ nhất viện qua nhị viện, quan hệ của hai bên trở nên vô cùng lúng túng.

 

Đương nhiên điều quan trọng nhất vẫn là Lý Lạc có hơi muốn trốn tránh Lữ Thanh Nhi, không phải là do chán ghét đối phương, chỉ là nếu gặp mặt thì thực sự sẽ rất xấu hổ, dù sao lúc trước hắn cũng từng là người đứng đầu nhất viện, mà bây giờ Lữ Thanh Nhi lại thay thế vị trí của hắn…

 

Lý Lạc cũng là một thiếu niên khí phách, vì tránh xảy ra tình cảnh xấu hổ đó nên mới luôn tránh né Lữ Thanh Nhi trong học phủ.

 

Chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.

 

Lữ Thanh Nhi không có ý kiến gì với câu trả lời qua loa này của Lý Lạc, nàng cũng không mở lời nữa, chỉ đưa mắt nhìn sang Khương Thanh Nga, nhẹ nhàng mỉm cười nói chuyện với Khương Thanh Nga.

 

Cuối cùng bọn họ tiễn Khương Thanh Nga và Lý Lạc ra tới cửa lớn của tiệm bảo vật Kim Long.

 

“Ha ha, Khương tiểu thư, nghe nói hai ngày tiếp theo ở Lạc Lam phủ sẽ vô cùng náo nhiệt.” Lúc tạm biệt, Lữ hội trưởng tươi cười ẩn ý nói.

 

Vẻ mặt Khương Thanh Nga rất bình thản, chỉ nói: “Tin tức của Lữ hội trưởng thật là linh thông.”

 

“Ôi, đúng là đáng tiếc.”

 

Lữ hội trưởng cảm thán một tiếng, thở dài nói: “Về sau có nơi nào cần hợp tác, hai vị cứ tìm tới ta, tiệm bảo vật Kim Long của ta ủng hộ hòa khí sinh tiền tài.”

 

Lý Lạc ở bên cạnh hơi khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ đi theo Khương Thanh Nga lên xa liễn, nhanh chóng rời đi.

 

Lữ hội trưởng sờ sờ khuôn mặt béo tới bóng mỡ của mình, nhìn thoáng qua Lữ Thanh Nhi bên cạnh, phát hiện nàng đang dõi đôi mắt trong veo nhìn về phía xa liễn vừa rời đi.

 

“Khụ.”

 

Lữ hội trưởng đột nhiên ho khan một tiếng, nói: “Ta nói nha đầu ngươi này, không phải ngươi có ý kia đối với Lý Lạc đó chứ?”

 

Lữ Thanh Nhi trợn mắt nhìn Lữ hội trưởng một hồi, thanh âm dịu dàng nói: “Ta chỉ cảm thấy tiếc thay cho Lý Lạc thôi, hơn nữa lúc trước hắn đã thật sự đã chỉ điểm cho ta về tướng thuật, ta chỉ có hơi thưởng thức Lý Lạc trước kia, nếu không phải hắn không có tướng, thì chắc chắn hắn đã là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ta ở Nam Phong học phủ.”

 

Lữ hội trưởng vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi… Thanh Nhi, người ta là người đã có hôn ước, vẫn đừng nên để ý tới thì hơn, với điều kiện của ngươi, Đại Hạ này có thiếu niên thiên tài gì mà ngươi không xứng với?”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.