Lữ Thanh Nhi lắc đầu, không để ý tới nhị bá nhà mình đang tự lẩm bẩm, trực tiếp xoay người đi với một làn gió thơm ngát, để lại Lữ hội trưởng vẫn đang đứng tại chỗ sờ đầu cười ngây ngô.
Sau khi rời khỏi tiệm bảo vật Kim Long, bên trong xa liễn, Khương Thanh Nga không nói lời nào, Lý Lạc vẫn giữ yên lặng như cũ, chỉ ôm chặt cái rương, không biết đang nghĩ gì.
Tận đến khi xa liễn đi tới bên ngoài một trang viên rộng lớn, trong trang viên có núi đồi nhấp nhô, đình các san sát, vô cùng khí phái.
Nơi này chính là Lạc Lam phủ cũ mà năm đó cha mẹ Lý Lạc lập ra.
Bốn con Sư Mã thú dừng lại trước cửa trang viên, Lý Lạc và Khương Thanh Nga đều xuống xe.
“Nơi này thật sự là vắng vẻ hơn trước kia nhiều.” Khương Thanh Nga nhìn qua trang viên, có chút cảm khái nói.
Năm đó khi cha mẹ Lý Lạc còn ở đây, nơi đây chính là tổng bộ của Lạc Lam phủ, tràng cảnh lúc nào cũng đông như trẩy hội bấy giờ tạo thành chênh lệch rõ ràng với sự quạnh quẽ hiện giờ.
“Tổng bộ của Lạc Lam phủ đã sớm chuyển đến Vương thành, nơi này chỉ là một khu nhà cũ thôi, vắng vẻ cũng là tất nhiên.” Lý Lạc cười nói.
Lúc hai người đang nói chuyện, phía sau cửa lớn có người tiến đến đón.
Đi đầu là một lão giả, nụ cười trên mặt chất phác ấm áp, bên cạnh lão có một nữ tử đi theo, biểu cảm trên mặt nàng có vẻ rất trưởng thành, dung mạo mỹ lệ, điểm đặc biệt nhất chính là vóc dáng nảy nở của nàng, linh lung tinh tế, tựa như mật đào chín nục, phong thái động lòng người.
“Lưu thúc.”
Lý Lạc gọi lão giả một tiếng, lão giả này là người trước kia đi theo cha mẹ, bây giờ đang quản lý toà nhà cũ và chăm sóc cuộc sống bình thường của Lý Lạc.
Còn về nữ tử xa lạ trưởng thành kia thì khiến cho Lý Lạc hơi nghi hoặc.
“Lưu thúc, đã lâu không gặp.” Khương Thanh Nga gật nhẹ đầu với lão giả, sau đó giới thiệu cho Lý Lạc biết: “Đây là Thái Vi tỷ, nàng là trợ thủ của ta ở Vương thành, đã giúp ta quản lý rất nhiều sự vụ của Lạc Lam phủ.”
“Bái kiến Thiếu phủ chủ.” Mỹ nhân trưởng thành tên là Thái Vi uyển chuyển nở nụ cười với Lý Lạc, ánh mắt như đang quan sát Lý Lạc.
Lý Lạc gật đầu cười một tiếng: “Thái Vi tỷ vất vả rồi.”
“Khoảng thời gian tiếp theo Thái Vi tỷ sẽ ở lại Nam Phong thành, tiếp quản một vài sản nghiệp của Lạc Lam phủ ở Thiên Thục quận, tất cả mọi chuyện đều sẽ báo cáo cho ngươi.” Khương Thanh Nga nói tiếp.
Lý Lạc khẽ giật mình, Lạc Lam phủ chuyển dời tổng bộ đến Vương thành nhưng nhiều sản nghiệp bên Thiên Thục quận vẫn luôn giữ nguyên, vận hành khá ổn định. Không biết vì sao mà bây giờ Thanh Nga tỷ lại đột nhiên phái ra tướng tài đắc lực tới đây tiếp quản?
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Lý Lạc trầm ngâm một chút, vẫn hỏi ra miệng.
Lần này Khương Thanh Nga đột nhiên trở về hiển nhiên cũng không phải chỉ vì ngày mai là sinh nhật mười bảy tuổi của hắn.
Khương Thanh Nga im lặng một lúc, khuôn mặt tinh xảo trở nên hơi lạnh lùng, chợt nàng cất bước đi vào trong trang viên, đồng thời ra hiệu cho Lý Lạc đuổi theo.
“Tuy ngươi ở lại Nam Phong thành nhưng chắc hẳn cũng đã nghe được chút phong thanh liên quan tới Lạc Lam phủ rồi đúng không? Trước đó ta không nói những chuyện đó với ngươi là sợ sẽ ảnh hưởng đến ngươi.” Bọn họ đi trên con đường đá, có ánh sáng vụn chiếu qua kẽ lá xuống dưới, thanh âm của Khương Thanh Nga khá lạnh lùng.
Lý Lạc gật gật đầu, tuy hắn không nhúng tay vào chuyện của Lạc Lam phủ nhưng cũng có thể đoán ra được, cha mẹ hắn đã mất tích mấy năm nay, tất nhiên Lạc Lam phủ sẽ không gió êm sóng lặng.
Ở Đại Hạ quốc này, mở phủ không phải chuyện đơn giản, một điều kiện lớn cứng nhắc trong đó là chỉ có người đã đạt tới Phong Hầu mới có thể mở phủ.
Bây giờ trong Đại Hạ quốc có ngũ đại phủ, Lạc Lam phủ là một trong số đó.
Trong ngũ đại phủ, thời gian Lạc Lam phủ được lập ra là ngắn nhất nhưng thời gian quật khởi lại nhanh nhất, bởi vì lúc trước cha mẹ của Lý Lạc đều đã bước vào Phong Hầu cảnh.
Dương Huyền Hầu, Lý Thái Huyền.
Lam Hầu, Đạm Đài Lam.
Một phủ có hai Hầu, đây là nguyên nhân quan trọng giúp cho Lạc Lam phủ nhanh chóng tiến vào hàng ngũ ngũ đại phủ ngay sau khi được lập ra. So với tứ đại phủ đã hưng thịnh từ lâu, Lạc Lam phủ vẫn còn rất trẻ, điều này cũng nói rõ rằng bàn về nội tình, Lạc Lam phủ yếu hơn bốn phủ khác nhiều.
Nhưng mới đầu đây cũng không phải là vấn đề gì, thiên phú cùng thực lực của Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam đủ để san bằng loại chênh lệch này về sau.
Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ đột ngột mất tích.
Mất đi hai trụ cột lớn này, thực lực của Lạc Lam phủ có thể nói là sụt giảm nhanh chóng, thời điểm đầu dư uy của của song Hầu vẫn còn, không một ai dám thách thức. Nhưng thời gian dần qua, Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam mãi vẫn chưa có tin tức gì, cuối cùng còn có tin đồn rằng bọn họ đã tử trận ở chiến trường Vương Hầu.
Lạc Lam phủ là một trong năm đại phủ của Đại Hạ quốc nên có vô vàn sản nghiệp dưới tay, đây là một miếng thịt mỡ béo bở đến mức khó mà hình dung nổi, trong Đại Hạ quốc có không biết bao nhiêu thế lực đang nhìn chằm chằm vào nó mà nhỏ dãi.
Cho nên, thời gian dần qua, dư uy của Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam để lại từ từ giảm xuống, một hai năm nay đã bắt đầu có thế lực không nhịn được mà nhe răng nhắm vào Lạc Lam phủ.
Dưới tình huống đó, Khương Thanh Nga vẫn đang tu hành ở Thánh Huyền Tinh học phủ không thể không tạm thời tiếp nhận Lạc Lam phủ. Tuy rằng danh tiếng của Khương Thanh Nga ở Đại Hạ quốc trong mấy năm gần đây càng ngày càng mạnh, nhưng nàng chưa bước vào Phong Hầu cảnh, thực lực vẫn chưa có đủ lực uy hiếp.
Cho nên đối diện với tình cảnh bị cả đàn sói vây quanh, nàng đã quả quyết từ bỏ một số sản nghiệp của Lạc Lam phủ, dự định đổi lấy một khoảng thời gian để Lạc Lam phủ khôi phục và lớn mạnh hơn.
Hành động kiên quyết từ bỏ này cũng là một trong số các nguyên nhân chủ yếu khiến cho người ngoài nghĩ rằng Lạc Lam phủ không ổn.
Nhưng Lý Lạc lại khá tán thành hành động đó, dù sao cũng đâu có đủ thực lực, nếu cứ cố chấp chiếm lấy tòa núi vàng ấy thì sẽ chỉ đem tới phiền phức càng lớn hơn mà thôi, nhẫn nhịn mới là kế hoạch lâu dài.
“Tuy thanh thế của Lạc Lam phủ trong hai năm này đã giảm xuống rất nhiều, nhưng tổng thể thì đã bắt đầu ổn định lại rồi mà?” Lý Lạc khó hiểu hỏi.
Khương Thanh Nga hơi mím đôi môi đỏ, bình tĩnh nói: “Áp lực từ bên ngoài tạm thời đã giảm bớt một chút, vấn đề lần này xuất hiện trong nội bộ của Lạc Lam phủ.”
Ánh mắt Lý Lạc lập tức ngưng lại, chậm rãi nói: “Là vị Bùi Hạo sư huynh kia?”
Khương Thanh Nga và Thái Vi trưởng thành đứng bên đều có hơi kinh ngạc nhìn Lý Lạc.
“Mặc dù Thanh Nga tỷ mới tiếp nhận Lạc Lam phủ chưa lâu nhưng mị lực lại không ai sánh bằng. Bây giờ uy vọng của ngươi ở trong Lạc Lam phủ không thấp, nhưng phóng mắt nhìn khắp Lạc Lam phủ, người duy nhất có thể ngồi ngang hàng với ngươi cũng chỉ có vị đại đệ tử ký danh cha mẹ ta thu nhận đó thôi.” Lý Lạc đón nhận ánh mắt kinh ngạc của hai nàng, cười cười.
Bùi Hạo thời niên thiếu lang thang nghèo túng, bởi vì đắc tội người ta mà suýt nữa bị giết, lúc ấy cha mẹ Lý Lạc tình cờ cứu được hắn, thấy đáng thương nên thu nhận vào Lạc Lam phủ. Sau khi vào Lạc Lam phủ hắn cũng chăm chỉ làm việc, thể hiện ra thiên phú không tệ, một đường thuận lợi trong Lạc Lam, thế là cuối cùng cha mẹ Lý Lạc nhận hắn làm đệ tử ký danh.
Có thân phận này, địa vị của Bùi Hạo trong Lạc Lam phủ liên tục tăng lên, đến khi cha mẹ Lý Lạc mất tích, quyền thế của hắn trong Lạc Lam phủ đã rất mạnh.
Lúc trước khi cha mẹ Lý Lạc còn ở đây, vị Bùi Hạo sư huynh này thỉnh thoảng sẽ đến trò chuyện muốn làm thân với hắn, nhưng hai năm nay hành động đó đã giảm đi nhiều, đặc biệt là từ sau khi truyền ra hắn không có tướng.
Nhìn từ việc này, vị Bùi Hạo sư huynh quả thật rất thực dụng.
“Mấy năm nay Bùi Hạo vẫn luôn có quan điểm bất đồng đối với việc ta chấp chưởng Lạc Lam phủ, tự tiện làm ra rất nhiều quyết sách trong phủ. Uy vọng của hắn trong Lạc Lam phủ không thấp, gần một nửa các chủ của chín các đều thân thiết với hắn, việc này gây ra ảnh hưởng rất xấu.” Khương Thanh Nga thản nhiên nói.
“Thật ra nếu như hắn có thể xuất lực vì Lạc Lam phủ thì ta có thể chịu đựng tất cả những việc này, thậm chí nếu không phải trước khi đi sư phụ và sư nương đã giao cho ta vị trí chấp chưởng, ta đã không ra mặt.”
Lý Lạc gật đầu, theo tính cách của Khương Thanh Nga, quả thật nàng không hề thích phải xử lý những sự vụ trong phủ, với thiên phú của nàng, chuyên tâm tu hành mới là điều thích hợp nhất.
Tất nhiên, nói cho cùng vẫn là vì Thiếu phủ chủ hắn đây quá vô tích sự… Nhưng cả hắn và Khương Thanh Nga đều hiểu, với tình trạng hiện giờ của hắn, trời sinh không tướng, căn bản không khiến mọi người tin phục nổi, nếu thật sự cho Thiếu phủ chủ hắn đi quản lý Lạc Lam phủ, chỉ e cơ nghiệp của cha mẹ gây dựng lên sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Dù sao trên đời này, thực lực mới là thứ khiến người ta tin phục.
“Thanh Nga tỷ thật sự vất vả.” Lý Lạc vô cùng cảm kích nói.
Khương Thanh Nga lắc đầu: “Không cần, dù sao ngươi và ta cũng có hôn ước, Lạc Lam phủ này cũng có một phần là của ta.”
Thật là trực tiếp.
Lý Lạc im lặng, Thái Vi đứng bên che miệng cười khẽ, phong tình động lòng người.
“Từ sau khi sư phụ và sư nương mất tích, người trong phủ đều hoảng loạn bất an, mặc dù ta đã cố gắng xoa dịu bọn họ nhưng tình huống của Lạc Lam phủ vẫn không lạc quan cho được. Bùi Hạo nhân cơ hội đó mua chuộc lòng người, kìm hãm ta khắp mọi nơi, trước đây ta đã từng điều tra hắn, nghi ngờ có thể phía sau hắn đang có một thế lực khác âm thầm hỗ trợ.” Khương Thanh Nga tiếp tục nói.
Lý Lạc đưa tay đón lấy chiếc lá rơi xuống trước mặt, nói: “Đây là… Nuôi ra một con sói mắt trắng sao.”
“Ngày mai Bùi Hạo sẽ dẫn người đến Nam Phong thành nói chuyện với ta, nhưng xác suất lớn là không thể đi đến thống nhất ý kiến được. Mà kết quả xấu nhất của việc không đạt được thỏa thuận e là Lạc Lam phủ sẽ trực tiếp tan rã, đó sẽ là tổn thương lớn cho Lạc Lam phủ đang trong tình trạng hiện giờ.” Đôi mắt vàng của Khương Thanh Nga lúc này có vẻ đặc biệt lạnh lùng, thậm chí còn ẩn giấu sát khí.
Lông mày Lý Lạc cũng nhíu chặt lại, bây giờ Lạc Lam phủ vốn đang bị cả đàn sói trong Đại Hạ quốc bao vây theo dõi sát sao, một khi chia tách, thực lực của Lạc Lam phủ sẽ suy yếu đi rất nhiều, về sau cũng sẽ càng thêm phiền phức.
Nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, bởi vì thực lực của hắn căn bản không gây ra được bất cứ ảnh hưởng nào với tình trạng hiện nay, Thiếu phủ chủ hắn đây e rằng cũng chẳng có ai trong Lạc Lam phủ này tôn trọng cả, thậm chí có vài người đã quên hẳn hắn.
Mà tất cả những điều đó đều là do chính hắn không có thực lực và tiền đồ.
“Xin lỗi, không giúp được gì cho ngươi.” Lý Lạc nói.
Khương Thanh Nga lắc đầu, nói khẽ: “Yên tâm đi, cho dù Lạc Lam phủ trước mắt không ổn định, nhưng đến cuối nhất định ta sẽ giao nó cho ngươi thật hoàn chỉnh.”
Lý Lạc không nói lời nào, bởi vì thật ra hắn cũng không quá để ý đến chuyện này, bởi vì Lạc Lam phủ có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là vật ngoài thân, trên đời này chỉ có tự bản thân mình cường đại mới là quan trọng.
Nếu có một ngày hắn có thể bước vào Vương Hầu cảnh, mọi nan đề đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Sau đó hai người trở về nhà cũ ăn cơm cùng nhau, Khương Thanh Nga ăn xong thì vội vã rời đi, hiển nhiên là đang chuẩn bị cho ngày mai.
Lý Lạc cũng không tới quấy rầy nàng, tự đến phòng huấn luyện, tu luyện tướng thuật hai tiếng rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Tối nay Lý Lạc nằm thật lâu vẫn không ngủ được, đến mười hai giờ đêm, hắn trực tiếp nhảy xuống khỏi giường, lấy cái rương xách tay hôm nay mang về ra từ dưới gầm giường, mở ra.
Hắn cẩn thân lấy quả cầu thủy tinh màu đen thần bí ra, giờ khắc này Lý Lạc có thể cảm nhận được rõ ràng tim mình đang đập thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!