“Sau khi kiểm nghiệm mẫu máu của giáo sư Quản, chúng tôi phát hiện hàm lượng axit γ-hydroxybutyric trong máu của giáo sư Quản lên tới hơn 100 microgam/ml.” Đường Thiệu Nguyên đứng thẳng người trong phòng họp, trên màn hình chiếu là kết quả xét nghiệm mẫu máu, cậu ngoài miệng giải thích các số liệu trên bảng nhưng ánh mắt vẫn chỉ nhìn về hướng Lộ Tranh.
Lộ Tranh lặng lẽ giơ hai ngón tay cái với cậu, gật gật đầu dùng khẩu hình miệng nói “giỏi quá”, tiếp đó còn nở một nụ cười thật tươi.
Lúm đồng tiền trên má tràn đầy hương rượu ngọt ngào, Đường Thiệu Nguyên cảm thấy bản thân say rồi.
Dùng ngón tay lạnh băng sờ gò má mình, Đường Thiệu Nguyên cảm giác nhiệt độ trên mặt đã giảm xuống mới tiếp tục nói: “Trên thực tế, trong ngưỡng bình thường của cơ thể chúng ta thì nồng độ axit γ-hydroxybutyric trong máu phải dưới 2 nanogam. Hàm lượng chất này trong máu của giáo sư Quản cao hơn rất nhiều so với tiêu chuẩn.”
“Axit γ-hydroxybutyric…… Đây chẳng lẽ chính là GHB?” Trong bụng học bá Tiết Nhất Duy vẫn có chút kiến thức này, giờ phút này rất nhanh đã ý thức được vấn đề.
“Đúng vậy.” Đường Thiệu Nguyên bình tĩnh, “GHB có thể ức chế hệ thống trung tâm của cơ thể, làm giảm lượng oxy mà não nhận được, có thể khiến con người buồn ngủ và hôn mê trong vòng vài phút sau khi dùng liều cao. Đây không phải là chất độc thông thường, cũng không phải là loại thuốc bị lạm dụng phổ biến, hơn nữa trong cơ thể vốn có sẵn nên ngay từ đầu chúng tôi không kiểm tra ra được.”
Trong phòng họp lập tức vang lên tiếng thảo luận khe khẽ.
Phát hiện nồng độ cao GHB trong cơ thể giáo sư Quản, vượt xa giá trị bình thường trong máu, lúc này tính chất vụ án đã trở nên rõ ràng.
Giáo sư Quản chết không phải là do tai nạn ngoài ý muốn vì tàn thuốc đốt cháy sô pha mà là một vụ mưu sát được tỉ mỉ bày ra!
Cả tổ chuyên án nghe đến đây, tất cả đều không hẹn mà nhăn mặt cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Đường Thiệu Nguyên làm xong tổng kết báo cáo chất độc, Lộ Tranh đứng lên làm tổng kết cuối cùng.
“Cái chết của giáo sư Quản là do mưu sát, việc này tới đây không còn nghi vấn gì, hiện tại có vài vấn đề được đặt ra như sau.” Anh vừa nói vừa viết lên bảng trắng.
“Thứ nhất, hung thủ có mấy người? Là hợp tác giết người hay hành động một mình?”
“Thứ hai, hung thủ làm thế nào đế khiến giáo sư Quản hấp thụ một lượng lớn GHB như thế? Dựa vào hàm lượng giáo sư Quản hấp thụ thì anh ấy rất nhanh sẽ lâm vào hôn mê, vậy thì việc hấp thụ GHB nhất định phải hoàn thành ở văn phòng, thế nhưng sau khi giáo sư Quản tiến vào văn phòng, chúng ta không hề nhìn thấy có ai khác ra vào nơi này.”
“Thứ ba, hung thủ lấy GHB từ đâu? GHB vốn là nhóm thuốc tinh thần của Trung Quốc, từ sau vụ án “Thức uống Kawa Tide” thì GHB ở quốc nội càng bị quản chế nghiêm khắc, bởi vậy có thể lấy được thì hung thủ không chỉ phải có kiến thức nhất định về thuốc mà còn có con đường lấy thuốc.”
“Thứ tư, hung thủ làm thế nào để đốt văn phòng của giáo sư Quản? Khoảng thời gian xảy ra cháy chỉ có một mình giáo sư Quản ở bên trong, hiện trường cũng không lưu lại dụng cụ đốt lửa tự động nào.”
Lộ Tranh nói xong bốn điểm chính thì đóng nắp bút, gõ gõ vào hổ khẩu của mình, trong phòng họp là một mảng im lặng, tất cả điều tra viên đều bế tắc ngồi tại chỗ, lâm vào suy tư.
Chỉ có tiếng bút xoẹt xoẹt từ trong góc truyền ra, trong phòng họp im lặng nghe đặc biệt nổi bật.
Lộ Tranh cũng nhịn không được cùng những người khác đem ánh mắt hướng về góc kia.
Tiết Nhất Duy cúi đầu cực thấp, mũi gần như dán vào sổ ghi chép, tay cầm bút gel, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bảng trắng vừa viết điên cuồng vào sổ.
Dường như nhận ra sự trầm mặc khác thường trong phòng, Tiết Nhất Duy ngẩng đầu khỏi cuốn sổ dày hơn nhiều so với các điều tra viên khác, lúc này mới phát hiện bản thân đã trở thành trung tâm chú ý của toàn bộ người trong phòng.
Nhất là Nguỵ Hùng Phong ngồi bên cạnh, lúc này đang mở to đôi mắt tròn, nhếch miệng, tầm mắt nhìn thẳng vào sổ cậu ta.
Khuôn mặt trắng của Tiết Nhất Duy hơi đỏ lên.
“Nhìn cái gì!” Cậu ta ngoài mạnh trong yếu lấy tay che nội dung trên sổ, lầm bầm nói với Nguỵ Hùng Phong: “Chưa từng thấy ai ghi sổ ghi chép à?”
Sức mạnh trong giọng nói lại không đủ.
“Hì hì hì.”
Nguỵ Hùng Phong không nhịn được thế là cười ra tiếng.
Tiết Nhất Duy càng thêm thẹn hoá giận, “xoạch” một tiếng khép sổ lại, mặt đỏ bừng, nhìn một vòng những điều tra viên trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh, nâng cao giọng: “Học hỏi đi! Nội dung tổ trưởng Lộ vừa nói rất quan trọng! Trí nhớ tốt không bằng một nét bút nát*, bây giờ không nhớ kỹ lỡ quên rồi phải làm sao!”
Nhóm điều tra viên trẻ tuổi như chợt tỉnh mộng, cả đám thành thật nề nếp lấy sổ ghi chép ra, xuất khí thế hồi đi học cấp ba, xoẹt xoẹt viết điều trên bảng trắng vào.
Lộ Tranh đứng trước bảng trắng:……
Không phải, đại ca à, trên đời này có thứ gọi là gửi vào nhóm Wechat mà……
**
Sau khi sắp xếp xong bước tiếp theo, Lộ Tranh tuyên bố tan họp. Dưới sự tiêm máu gà của anh, nhiệt huyết của nhóm điều tra viên đều tăng lên, ôm tham vọng đánh bại kẻ tình nghi IQ cao tản ra bốn phía đi hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn lại một người cứ chần chừ, đến khi trong phòng chỉ còn mỗi hai người Đường Thiệu Nguyên và Lộ Tranh người nọ vẫn chưa rời đi.
“Tổ trưởng Lộ, pháp y Đường.”
Lộ Tranh vừa định ra cửa chợt nghe tiếng Tiết Nhất Duy phía sau truyền tới, xoay người lại liền thấy Tiết Nhất Duy mặt đỏ bừng đứng đó, thấy Lộ Tranh và Đường Thiệu Nguyên cùng xoay lại thì gãi gãi tóc, lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Vài giây sau, cậu ta mới nghẹn ra tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Thực xin lỗi.”
Lộ Tranh:…… Phì
Thấy Tiết Nhất Duy càng ngượng ngùng, Lộ Tranh vui vẻ đủ rồi không đùa cậu ta nữa, nở nụ cười trấn an: “Không có gì, chúng ta là một tổ, có ý kiến là chuyện bình thường, hoà hợp rồi mới có thể hợp tác tốt hơn.”
Vừa nói vừa nấm tay về phía Tiết Nhất Duy.
Tiết Nhất Duy cảm nhận hơi ấm mùa xuân từ tổ trưởng, lập tức cảm động hai tai đỏ bừng. Không biết có phải không nhận được tín hiệu từ cái “Nắm tay của tình anh em” của Lộ Tranh hay không, cậu ta ngược lại dùng vẻ mặt kiên định dùng hai tay nắm chặt bao bọc lấy tay Lộ Tranh.
“Thầy Lộ, là tôi lỗ mãng, sau này nhất định sẽ học tập anh thật tốt, xin hãy dạy bảo tôi nhiều hơn.”
Cả người cậu ta được bao phủ bởi hào quang học bá với khát vọng tri thức, Lộ Tranh nháy mắt cảm giác mình trở thành Alexandros**.
“Sư huynh, gần tới giờ chúng ta hẹn nhân chứng rồi.”
Đương lúc Tiết Nhất Duy hận không thể hai mắt đẫm lệ kéo tay Lộ Tranh, Đường Thiệu Nguyên bất thình lình lên tiếng.
“Đúng nhỉ! Xém chút nữa là quên rồi!” Lộ Tranh đang suy nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi bạch tuột. học bá. Tiết Nhất Duy nghe vậy thì vui vẻ, vội vàng nhíu mày nhìn điện thoại, tựa như trễ một giây nữa thôi nhân chứng sẽ chạy mất: “Tiểu Tiết, chúng tôi đi trước nhé, lần phân tích tới thảo luận tiếp.”
“Được được được, chính sự quan trọng hơn.” Tiết Nhất Duy nghe xong liền trở lại gương mặt nghiêm túc, vội vã buông tay Lộ Tranh, lại như nhớ tới gì đó, không đồng tình bổ sung nói: “Đúng rồi, sau này tổ trưởng gọi em là Nhất Duy đi! Tiểu Tiết nghe khách sáo quá à!”
“OK, Nhất……”
Chữ “Duy” còn chưa nói ra, Lộ Tranh đã bị Đường Thiệu Nguyên gọn gàng nắm bả vai kéo đi.
**
Người thứ nhất bị mời đến phòng thăm hỏi là người đã xuất hiện và xảy ra tranh chấp với giáo sư Quản Bân ở trước cửa văn phòng, Vương Dũng.
“A, xin chào sếp, chào hai vị cảnh sát.” Đẩy cửa vào là một người trẻ tuổi dáng người hơi béo, khoảng chừng 24 25 tuổi, mắt cụp, mũi to, lông mày vừa thô vừa đen, thoạt nhìn khá hung dữ, song trên mặt anh ta lại lộ ra nụ cười tươi nịnh nọt, khí chất cả người càng thêm tách rời.
“Cạch____” một tiếng, bút ghi chép trong tay Đường Thiệu Nguyên rơi xuống mặt bàn, lăn vài vòng rồi rơi xuống đất, dừng chỗ chân Lộ Tranh.
Lộ Tranh khom người nhặt bút lên, lại nhạy cảm chú ý đến tay Đường Thiệu Nguyên đang run nhè nhẹ.
Kiềm nén nghi vấn trong lòng, Lộ Tranh đứng dậy bắt tay cùng Vương Dũng: “Xin chào, tôi là cảnh sát thuộc Sở Cảnh sát tỉnh, Lộ Tranh, hiện tại đang là người phụ trách chính vụ án hoả hoạn ở văn phòng giáo sư Quản Bân.”
Vương Dũng vội vã cúi đầu khom lưng bắt tay Lộ Tranh, lại chuyển hướng về phía Đường Thiệu Nguyên.
Đường Thiệu Nguyên tựa như không nhìn thấy anh ta, ngay cả đầu cũng không thềm nâng.
Biểu cảm của Vương Dũng không khỏi có chút xấu hổ.
Giằng co một chốc, Đường Thiệu Nguyên mới nhấc mí mắt lạnh nhạt nhìn đôi mắt cụp của Vương Dũng, mở miệng nói: “Tôi họ Đường.”
Ngay cả tên đầy đủ cũng không cho.
Dấu chấm hỏi trong lòng Lộ Tranh càng lớn hơn.
“Xin chào cảnh sát Đường.” Vương Dũng cười hề hề không để ý tới, chỉ vào cái ghế trước mặt Đường Thiệu Nguyên: “À, tôi có thể ngồi ở vị trí này không?”
Lộ Tranh nhìn Đường Thiệu Nguyên, cảm thấy dù cậu không nói chuyện nhưng đã mất hứng bèn vươn tay kéo ghế sang trước mặt mình: “Mời anh ngồi.”
“A, được được.”
Vương Dũng vừa nói vừa lau mồ hôi trên thái dương, rồi lau nhanh hai cái vào quần.
“Có thể nói một chút về quan hệ của anh và giáo sư Quản không? Chủ nhật tuần trước trong khoảng từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều anh đang làm gì? Có ai làm chứng không?” Sau khi kết thúc màn giới thiệu thông thường và lý do mời anh ta đến Cảnh cục, Lộ Tranh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
“À, được.” Vương Dũng dường như rất thích cúi đầu khom lưng nói chuyện, vài phút ngắn ngủi đã nói ra hết.
“Giáo sư Quản Bân là giáo viên hướng dẫn của tôi. Đại học chính quy cùng nghiên cứu sinh của tôi không phải học ở trường này, khụ, chính là phi Bumiputera*** đấy, tiết tấu làm việc của giáo sư Quản bên này chênh lệch rất lớn so với thời điểm tôi học nghiên cứu sinh, cho nên việc có sự khác biệt trong ý tưởng đề tài cũng là bình thường…… Trưa hôm đó, tôi có chút chuyện cần nói với giáo sư Quản nên cùng anh ta ăn cơm, sau đó thì cùng nhau quay về toà nhà, sau đó nữa, ách, tôi trở về phòng thí nghiệm, mấy sư đệ sư muội ở phòng thí nghiệm có lẽ đều có ấn tượng.”
Đường Thiệu Nguyên bên cạnh ngồi ghi chép không buồn lên tiếng, Lộ Tranh gật đầu tiếp tục: “Anh có biết thêm gì về các mối quan hệ của giáo viên hướng dẫn anh với những người khác không?”
Đôi mắt cụp của Vương Dũng chợt loé lên, anh ta ho khan hai tiếng, híp mắt nhẹ giọng nói: “Cảnh sát Lộ, nói thật, Quản Bân này đắc tội với không ít người đâu. Nói nhẹ nhàng là anh ta trầm mê học thuật, nói khó nghe thì EQ là số âm, người từng hợp tác hay người có quan hệ thân mật với anh ta không ai mà anh ta không đắc tội đâu.”
“Hửm?” Hứng thú của Lộ Tranh bị khơi ra: “Có thể nói cụ thể hơn không?”
Vương Dũng uống một ngụm nước, tựa như chột dạ mà nhìn trái nhìn phải: “Lời tôi nói có để người khác biết không?”
“Chúng tôi sẽ không tiết lộ với các đương sự.”
Sau khi có được cam đoan của Lộ Tranh, Vương Dũng buông lỏng tâm tình, hơi vươn cổ về phía trước nói: “Rõ ràng nhất chính là quan hệ của Quản Bân và vợ anh ta đặc biệt không tốt. Đúng lúc buổi sáng hôm tôi tìm giáo sư Quản ăn cơm thì tình cờ gặp được vợ anh ta đang đi ra khỏi toà nhà Hoá học…… Ài, thật kì lạ, Quản Bân và vợ anh ta chỉ thiếu mỗi tờ giấy ly hôn, ngày thường tôi chưa bao giờ thấy vợ anh ta đến trường chúng tôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phần vả mặt hôm nay xin được dành cho chàng trai đầu gỗ. không có khả năng xin lỗi. học bá không chịu nhận thua. Tiết Nhất Duy
______
Nếu mọi người có hứng thú với thức uống Kawa Tide thì có thể tra trên Baidu, hãng thức uống này quảng cáo rằng họ đã thêm chất phụ gia hợp pháp axit γ-aminobutyric, nhưng thực tế nó lại chứa axit γ-hydroxybutyric, tuy rằng chỉ khác nhau một chữ nhưng ảnh hưởng rất khác biệt. Lạm dụng γ-hydroxybutyric có thể gây mất trí nhớ tạm thời, buồn nôn, ói mửa, đau đầu, mất phản xạ, thậm chí nhanh chóng mất đi ý thức, lâm vào hôn mê và tử vong, kết hợp cùng rượu cồn sẽ càng tăng tính nguy hiểm.
GHB là loại thuốc được quản chế nghiêm ngặt có tiếng, trong nhiều vụ án xâm hại nữ giới đều có mặt của nó, vì vậy nên mọi người nếu ra ngoài chơi bời thì không được tuỳ tiện hấp thụ đồ ăn thức uống mà bạn không quen thuộc, nhất là thứ đã rời xa tầm mắt mình một khoảng thời gian. Giải trí thư giãn là tốt, nhưng cũng phải chú ý bảo vệ sự an toàn của bản thân nhé.
== Hết chương 28 ==
Chú thích:
“Thức uống Kawa Tide” là đồ uống được điều hành bởi Công ty TNHH Công nghiệp Tứ Xuyên Shizang, và nhà sản xuất là Công ty TNHH Nước giải khát Weile, Quận Nam Hải, Thành phố Phật Sơn, Tỉnh Quảng Đông. Người ta nói rằng nó có thể thay thế đồ uống có cồn và đã từng phổ biến ở Trung Quốc.
Vào tháng 9 năm 2017, “cảnh báo độc tố” đã được lan truyền rộng rãi trong giới bạn bè và Weibo. Cơ quan quản lý kiểm tra đồ uống của những người nổi tiếng trên Internet có tên “Kawa Tide Drink” đã bị phát hiện có chứa axit γ-hydroxybutyric (một loại thuốc hướng thần cấp I ở Trung Quốc), uống quá nhiều sẽ gây hại cho cơ thể con người, cơ quan công an nhiều nơi đã yêu cầu loại bỏ khỏi kệ.
(*) Trí nhớ tốt không bằng một nét bút nát: Bộ não dù tốt đến đâu thì trí nhớ cũng có hạn, tốt hơn hết nên viết mọi thứ ra.
(**) Alexandros Đại đế: Alexandros III của Macedonia, thường được biết đến rộng rãi với cái tên Alexander Đại đế. Trong suốt cuộc đời binh nghiệp của mình, Alexandros đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà người châu Âu thời đó biết đến trước khi qua đời và vì thế thường được xem là một trong những vị tướng thành công nhất, cũng như một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại
(***) Bumiputera hay Bumiputra là một thuật ngữ được sử dụng tại Malaysia để mô tả người Mã Lai và các dân tộc bản địa khác tại Đông Nam Á. Trong thập niên 1970, chính phủ Malaysia thi hành các chính sách ưu tiên người Bumiputra (bao gồm hành động khẳng định trong giáo dục công) nhằm tạo ra các cơ hội cho họ, và để xoa dịu căng thẳng giữa các dân tộc sau khi xảy ra bạo lực quy mô lớn chống lại người Malaysia gốc Hoa trong sự kiện 13 tháng 5 vào năm 1969. Những người không thuộc Bumiputera được gọi là phi bản địa. Thuật ngữ phi Bumiputra đề cập đến người Trung Quốc, người Ấn Độ, người Âu Á và một số người nhập cư mới đã có quốc tịch Malaysia.