Vạn Vật Lưu Vết

Chương 29: Đường Thiệu Nguyên mở sổ, soạt soạt không biết đang viết gì



Hai người Lộ Tranh nói chuyện cùng Vương Dũng một khoảng thời gian dài.

Đương nhiên từ đầu đến cuối người nói chỉ có mình Lộ Tranh, Đường Thiệu Nguyên căn bản đã trở thành bức tường. Tuy rằng bình thường cậu cũng không tham gia vào công tác hỏi thăm bởi vì chuyên môn kỹ thuật của mình, thế nhưng vẫn rất hiếm khi nào im lặng từ đầu đến cuối như thế này.

Đáng tiếc thời gian gấp gáp, Đường Thiệu Nguyên lại không có ý nói ra, Lộ Tranh dừng một chút rồi quyết định tạm thời vờ như không nhận ra, nếu Đường Thiệu Nguyên vẫn không trở lại trạng thái bình thường thì sẽ rút thời gian tìm cậu tâm sự sau.

May mắn Đường Thiệu Nguyên rất nhanh đã điều chỉnh lại bản thân, khi đối mặt với nhân chứng tiếp theo được mời đến thì đã khôi phục lại bộ dáng tuy không nói nhiều nhưng rất tích cực tham gia ngày xưa.

Người thứ hai bị mời đến thị cục chính là người Vương Dũng thầm tỏ vẻ nghi ngờ, vợ của giáo sư Quản Bân, Thạch Tĩnh Di.

Từ tư liệu biết được Thạch Tĩnh Di cũng là một học bá giống chồng mình, hai người đều là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Yến Đại, yêu nhau lúc học đại học, sau khi xuất ngoại còn cùng vào phòng thí nghiệm chung thầy hướng dẫn. Thế nhưng sau khi kết hôn, Thạch Tĩnh Di lựa chọn nghỉ học, dùng học vị thạc sĩ tìm việc làm, hai người cùng nhau sinh sống ở Mĩ nhiều năm, chỉ mới về nước vài năm trước.

Thạch Tĩnh Di thoạt nhìn lớn hơn tuổi thật của mình, cô cột tóc đuôi ngựa thấp, dáng người gầy yếu, hai má cũng không có tí thịt nào, xung quanh mắt có vài vết nhăn sâu, cô không trang điểm, trạng thái tinh thần không tốt.

“Trưa ngày 25 tháng 8, có người nhìn thấy cô đi ra từ văn phòng giáo sư Quản Bân, căn cứ vào điều tra của chúng tôi thì bình thường cô rất ít khi đến văn phòng của chồng mình, vậy cô có thể nói một chút về mục đích của việc đến Đại học Sư phạm tỉnh A ngày hôm đó không?”

Mày Thạch Tĩnh Di hơi cau lại khiến khuôn mặt cô càng thêm sầu khổ, sắc mặt rất kém, thở một hơi thật dài: “…… Ngày đó tôi đến tìm Quản Bân để bàn chuyện ly hôn.”

**

Thạch Tĩnh Di quen biết Quản Bân vào một ngày mùa thu đẹp trời ở Yến đại, mới đầu hai người tuy học chung ngành nhưng không xuất hiện cùng nhau, thẳng đến khi Quản Bân chuyển tổ ở phòng thí nghiệm, hai người mới dần quen biết nhau.

Quản Bân là siêu cấp học thần nổi tiếng, sau khi gia nhập vào tổ phù hợp mình thì như hổ mọc thêm cánh, lúc học đại học đã theo thầy hướng dẫn làm ra không ít thành quả. Người ta nói yêu từ cái nhìn đầu tiên sẽ bắt nguồn từ sự sùng bái, Thạch Tĩnh Di rất nhanh sinh ra hảo cảm với Quản Bân, tính cách cô cởi mở nhiệt tình, cũng không rối rắm với vấn đề ai theo đuổi ai, vì vậy liền lớn mật theo đuổi Quản Bân.

Viện Hoá là học viện nổi danh của Yến đại, tỉ lệ nam nữ là 4:1, Thạch Tĩnh Di là người vô cùng xuất chúng giữa những nữ sinh viên khác ____ thành tích ưu tú, tính cách hoạt bát, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, dưới sự kiên trì của cô, Quản Bân đã đánh vỡ quy tắc không yêu đương khi còn học đại học của mình, cùng Thạch Tĩnh Di trở thành đôi tình nhân nhỏ.

Tuy hai người trở thành người yêu nhưng áp lực của việc đi học, đến phòng thí nghiệm thường ngày quá lớn khiến hai người cũng không có bao nhiêu thời gian ở bên nhau, thế nhưng tất cả không có vấn đề gì trong mắt người đang yêu của Thạch Tĩnh Di. Sau khi tốt nghiệp, hai người có thành tích vĩ đại lại cùng chung chí hướng, được một người của phòng thí nghiệm hữu cơ nổi tiếng nước Mĩ nhìn trúng, cả hai có được học bổng toàn phần cùng nhau đến Mĩ, từ đó trở thành đôi tình nhân thần tiên trong truyền thuyết của viện Hoá học Yến đại.

Đáng tiếc truyền thuyết cuối cùng vẫn chỉ là truyền thuyết.

Theo phiên bản Lộ Tranh nghe được từ Thạch Tĩnh Di thì đôi thần tiên này cũng sẽ mất đi sự nhiệt tình ban đầu khi phải đối mặt với chuyện củi gạo muối dầu hằng ngày.

“Thời điểm kết hôn tôi không suy nghĩ nhiều, cảm thấy đây là chuyện nước chảy thành sông thôi.” Trong mắt Thạch Tĩnh Di có chút hồi tưởng: “Sau đó tôi cảm thấy mình không thích hợp đi theo con đường học thuật nữa bèn xin nghỉ học, tìm được công việc tại một nhà máy thuốc ở New York, hai chúng tôi bắt đầu cuộc sống nơi đất khách, lúc đó tôi còn mang thai cộng thêm thị thực có nhiều hạn chế nên tôi không tiện đổi chỗ làm. Vốn hy vọng Quản Bân sau khi tốt nghiệp tiến sĩ sẽ đến bờ đông học lên tiếp, gia đình tôi sẽ được đoàn tụ, không ngờ Quản Bân lại nói anh ta đã quen với khí hậu và môi trường nghiên cứu ở California nên không muốn chuyển đi, cư nhiên anh ta thực sự ở lại bờ tây để làm nghiên cứu sinh.”

Nói đoạn, Thạch Tĩnh Di cười khổ: “Một mình tôi sinh đứa nhỏ…… Quản Bân chỉ đến gặp tôi một lần duy nhất vào ngày con chào đời, con còn chưa đầy tháng thì anh ta đã đi rồi. Lúc đó tôi nên tỉnh táo hơn để ngăn cản những tổn hại sau này, đáng tiếc đến tận bây giờ tôi mới tỉnh ngộ, Quản Bân đúng là thiên tài nhưng anh ta đã quen với việc mọi người đều xem anh ta là trung tâm, anh ta không bao giờ suy nghĩ cho người khác.”

“Haiz…… Giờ người đã đi rồi, nói những thứ này cũng không còn ý nghĩa gì.” Thạch Tĩnh Di lau khoé mắt, “Anh ta…… ài, rất tài hoa, không phải là người xấu.”

Đây có lẽ chính là “yêu” trong truyền thuyết.

“Nén bi thương.”

Đường Thiệu Nguyên hiếm thấy lên tiếng, chỉ là ngữ khí khô cằn, nghe ra không có chút đồng cảm nào.

Làm cộng sự thời gian dài như vậy, Lộ Tranh biết sự vụng về khi nói chuyện của cậu liền tiếp nhận việc khuyên bảo Thạch Tĩnh Di, anh rất giỏi trong việc rót canh gà cho người khác, Thạch Tĩnh Di dưới sự an ủi của anh đã có chuyển biến tốt hơn, uống nước đường nóng ____ đường cát đương nhiên là do Lộ Tranh nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích của mình ____ trên mặt cô đã đỏ hồng trở lại.

“Thật có lỗi, cảnh sát Lộ, tôi cũng rất muốn giúp đỡ cung cấp một ít manh mối, nhưng mà tôi và Quản Bân đã chia phòng ngủ hơn nửa năm, khoảng thời gian này cơ thể tôi lại không khoẻ, rất ít khi giao lưu với anh ta nên thật sự không rõ anh ta có kẻ thù gì hay không. Cuộc sống của Quản Bân rất đơn giản, ngoại trừ làm thí nghiệm chính là viết luận văn, anh ta không phải là người hay đi gây chuyện, người anh ta tiếp xúc hằng ngày cơ bản chỉ có sinh viên trong phòng thí nghiệm cùng các đồng nghiệp trong khoa mà thôi.”

Thạch Tĩnh Di sắp xếp lại suy nghĩ, trong mắt mang ý xin lỗi nói.

“Không việc gì, cô chú ý giữ gìn sức khoẻ, vụ án có tiến triển gì mới tôi sẽ thông báo đến cô.”

Thạch Tĩnh Di cất bước, Lộ Tranh đau đầu nhìn bản ghi chép phần hỏi thăm của Vương Dũng và Thạch Tĩnh Di.

“Trước mắt không phát hiện chỗ nào đặc biệt khả nghi.” Lộ Tranh sắp xếp tư liệu trong tay nói: “Luật sư Thạch Tĩnh Di mời đã chứng thực cô ấy đúng là đang soạn thảo thoả thuận ly hôn, trong video theo dõi thì lúc sau Vương Dũng cũng không trở vào văn phòng…… À, kế tiếp chúng ta còn một cuộc hẹn đúng không?”

Đường Thiệu Nguyên lật lật sổ ghi chép tuỳ thân: “Đúng vậy, người tiếp theo cũng từng xuất hiện trong video, vào văn phòng trước Thạch Tĩnh Di và Vương Dũng, thời gian ở lại là tám phút, là sinh viên trong phòng thí nghiệm của giáo sư Quản Bân, Chu Học Hải.”

Đang nói thì Chu Học Hải đã tới.

Cậu ta là người cao gầy, khuôn mặt dài, trên mũi là cặp kính gọng đen, khí chất ôn hoà, quần áo sạch sẽ khiến cho người khác nảy sinh hảo cảm. Chẳng qua cách ăn mặc có hơi lỗi thời, tạo hình nhìn qua còn khá tương tự giáo sư Quản Bân.

“Xin chào hai vị cảnh sát.” Chu Học Hải bước vào phòng trước hết lễ phép chào hỏi hai người Lộ Tranh.

Lộ Tranh hơi híp mắt, bỗng dưng mở to mắt: “Cậu là……”

Chu Học Hải nở nụ cười, cậu ta tuy rằng sở hữu gương mặt dài điển hình của học bá nhưng khi cười rộ lên lại mang hương vị mềm mại toả nắng, hai bên má có hai lúm đồng tiền thật sâu, mềm mềm dễ nói chuyện: “Ngài là chắc là cảnh sát Lộ đúng không, có một lần ở quán của ông nội em đã từng gặp qua anh rồi.”

“Là cháu nội của chú Chu! Lần trước lúc mua bánh rán tôi có gặp qua cậu, nhưng mà đã lâu lắm rồi.” Nghe cậu ta nhắc tới, Lộ Tranh cũng nhớ ra.

Chu Học Hải, một trong những nhân chứng của vụ án vậy mà lại là cháu nội của chú Chu bán bánh rán Lộ Tranh thích ăn nhất dưới lầu.

Trách không được mỗi lần chú Chu nhắc đến cháu nội mình trên mặt toàn là tự hào kiêu ngạo, Chu Học Hải quả thực có tiền đồ, căn cứ vào tư liệu điều tra của Lộ Tranh thì Chu Học Hải xem như là một sinh viên thân tín của giáo sư Quản Bân, có công rất lớn khi Quản Bân mới về nước và khai phá lĩnh vực mới, khá được kính trọng trong tổ, địa vị có chút giống với thủ lĩnh Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung*.

“Vâng, bài tập ở trường hơi bận.” Chu Học Hải ngoan ngoãn đặt tay lên đầu gối, dáng ngồi tiêu chuẩn: “Nhưng mà cảnh sát Lộ đẹp trai như vậy, khiến cho người khác ấn tượng rất sâu sắc.”

Đường Thiệu Nguyên bên cạnh lật sổ, soạt soạt không biết đang viết gì, âm thanh vô cùng lớn.

Lộ Tranh liếc nhìn cậu một cái, đoán rằng có thể cậu thấy đã nói nhiều điều vô nghĩa trước khi đặt câu hỏi, ngượng ngùng hướng về cậu cười cười, ho khan một tiếng rồi trực tiếp đi vào chủ đề chính.

“Buổi sáng ngày hôm đó…… Em có một số ý tưởng mới cho hạng mục trong tay nên có hẹn với giáo sư Quản, nhưng chúng em trò chuyện không bao lâu thì phu nhân của giáo sư Quản đến, em thấy hai người bọn họ hình như có chuyện quan trọng gì đó, đành phải đi trước.”

“Thời điểm cậu tiến vào văn phòng của giáo sư Quản, hành vi của anh ấy cũng như đồ đạc trong văn phòng có gì khác thường hay không?”

Chu Học Hải vắt óc suy nghĩ một chốc, thành thật lắc đầu: “Ách…… Cái này em thật sự không có ấn tượng.”

“Được.” Lộ Tranh gõ vào sổ ghi chép trước mặt: “Quan hệ của cậu và giáo sư Quản rất gần gũi, theo cậu thì giáo sư Quản là người như thế nào?”

“Cái này…… Mọi người không……” Chu Học Hải tựa như xấu hổ, gãi gãi đầu, không được tự nhiên nói: “Giáo sư Quản rất tài hoa, chỉ là EQ có hơi khiếm khuyết, rất dễ đắc tội với người khác……”

“Ví dụ như?”

“À thì, nói ra thì không tốt lắm, nhưng mà giáo sư Quản có đôi khi thực sự rất cần có người đi theo, trước đây có một bài luận văn được gửi đi, phó chủ biên không cho qua, mà vị phó chủ biên kia là sư huynh tiến sĩ của thầy ấy, thầy liền, ách, gửi cho giáo viên của tiến sĩ đó một email cáo trạng, hiện tại ầm ĩ rất không thoải mái, tổ chúng tôi cũng không gửi bài cho tạp chí kia nữa.”

Lộ Tranh nghe đến đây liền hăng hái: “Vị phó chủ biên này là ai?”

Môi Chu Học Hải vừa động đã ào ào phát ra một chuỗi tiếng nước ngoài: “@#¥%, chính là phó chủ biên của tạp chí @#¥%%…… &*”

Lộ Tranh:…… Nghe hổng hiểu, xấu hổ ghê.

“Vị tiên sinh @#¥% này đang sinh sống ở Mĩ đúng không?” Giọng Đường Thiệu Nguyên bên cạnh truyền đến.

Lúc cậu nói tiếng anh thanh âm rất êm tai, lại mang theo chút từ tính, cứ như giọng nam tiêu chuẩn trong băng nghe tiếng anh vậy.

Chu Học Hải như bừng tỉnh: “Đúng đúng, ông ấy chưa từng tới Trung Quốc.”

Loại trừ được một người, tuy rằng có thù oán với giáo sư Quản Bân nhưng cũng không thể xếp loạn cho người ngoại quốc được, Lộ Tranh ho khan hai tiếng tiếp tục hỏi: “Trong phòng thí nghiệm của cậu, hoặc là trong khoa, gần đây có ai từng có xung đột với giáo sư Quản Bân hay không?”

Nháy mắt sắc mặt Chu Học Hải trở nên vi diệu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.