Vạn Vật Lưu Vết

Chương 3: Đây không phải là hiện trường đầu tiên



VẠN VẬT LƯU VẾT

Tác giả: Hán Bảo Niên Cao

Quyển 1: Trầm ngư

Edit: Cá trê

__________

Mấy người của tổ trọng án đang ngồi trên một chiếc ô tô chạy đường quốc lộ Sơn Gian, họ đang lao vùn vụt đến huyện Đại Dụ trực thuộc tỉnh lị ____ đây là lần đầu tiên Lộ Tranh ra hiện trường kể từ khi đến tỉnh.

Huyện Đại Dụ xem như là địa giới tương đối an toàn trong phạm vi quản lý toàn tỉnh, kinh tế những năm này phát triển không tồi, vụ án mang tính chất ác liệt xảy ra không nhiều, trái lại khu vực giao nhau giữa thành thị và nông thôn thì không quá an ổn. Người gọi điện đến xin giúp đỡ là đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện Đại Dụ, Phạm Tân Vũ.

“Địa điểm xảy ra vụ án nằm ở thôn Nghịch Bá huyện Đại Dụ.” Cảnh Chí Trung trước tiên nhận chi viện, ở trên xe đơn giản giới thiệu đơn giản một ít tình tiết vụ án cho mấy người: “Thi thể đã hoá xương trắng.”

Mọi người yên lặng gật đầu, vẫn chưa nhìn đến hiện trường cụ thể, tin tức xác thực cũng chỉ có từng này nên Cảnh Chí Trung cũng không thể đưa ra phán đoán.

Xuất hiện thi thể hoá xương trắng, vậy thời gian xảy ra vụ án khẳng định không ngắn, không ít vật chứng hiện trường có thể đã sớm mất theo thời gian, chuyên viên kiểm nghiệm dấu vết cũng không có quá nhiều đất dùng võ, bình thường loại tình huống này đều là pháp y carry toàn bộ. [ ‘carry’ là tác giả dùng luôn á =))))]

Đại Hùng không hổ là người chuyên làm tài xế của sở, kỹ thuật vô cùng thuần thục, xe chạy như bay trên đường, dọc đường còn không ngừng gào thét bài hát chủ để của [Initial D].

“Bay lên bay lên bay lên a!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đáng Yêu Hơn Cả Đường
2. Mùa Hè Mang Tên Em
3. Chim Sơn Ca Trong Túi Áo
4. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng “7 Năm Ngứa”
=====================================

Nguỵ Hùng Phong vừa gào thét vừa đánh tay lái, bảng chỉ dẫn phía trước đã xuất hiện ba chữ “Thôn Nghịch Bá”.

Vị trí của thôn Nghịch Bá không tồi, gần tỉnh lộ nên đi lại thuận tiện, cơ sở hạ tầng trong thôn cũng coi như khá tốt, con đường chính trong thôn được tráng xi măng bằng phẳng. Đợi khi một xe bốn người đến cổng thôn liền có một cảnh sát nhỏ từ xa chạy đến chào đón rồi dẫn đường cho bọn họ, hướng dẫn họ bảy cong tám rẽ chạy đến bên dưới sườn núi cuối thôn, đến nơi thì nhìn thấy đám đông người dân vây xem cùng với nhóm cảnh sát đang bảo vệ hiện trường.

“Xin cho qua, xin nhường đường.” Cậu cảnh sát nhỏ gian nan tách ra một lối đi giữa nhóm người dân nhiệt tình vây xem, nhóm cô dì chú bác thấy mấy người Lộ Tranh mặc cảnh phục, trên tay còn cầm theo hòm dụng cụ thì tự giác lui sang một bên, mang theo kính nể chỉ trỏ bọn họ.

Hiện trường phát hiện vụ án là một mảnh đất hoang không chủ nằm ở rìa thôn, nơi này dựa vào một mảng núi nhỏ, dưới đất toàn là cỏ hoang, Lộ Tranh cúi đầu nhìn, dưới chân chính là con đường đầy bùn đất, bên trên còn lưu lại không ít dấu chân lộn xộn, xem ra hiện trường đã bị người dân phá hỏng không nhẹ.

Phạm Tân Vũ, Phạm đại đội trưởng đang ở giữa mảnh đất chờ bọn họ, anh ta là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặt mày kiên nghị, thoạt nhìn rất có khí phách của cảnh sát. Thấy đoàn người lão Cảnh đến, mi tâm nhíu chặt của anh ta mới hơi dịu lại, vươn tay hướng về lão Cảnh, người vừa nhìn đã biết là lãnh đạo: “Là nhóm chuyên gia từ Tỉnh xuống sao? Xin chào mọi người.”

Hai người đơn giản bắt tay, để không lãng phí thời gian trò chuyện, Phạm Tân Vũ lập tức lấy ra sổ tay trên người bắt đầu tóm tắt tình huống hiện trường.

Phía tây con đường nhỏ có một mảng lớn cỏ hoang đổ rạp, cái bao màu xanh đen bị vứt bỏ đã không còn nhìn ra hình dạng, rách nát, đã bị nhóm nhân viên kiểm nghiệm và pháp y đầu tiên đến hiện trường mở ra hoàn toàn, bên trong là một số xương người đã ngả vàng cùng một vài khối đá lớn.

“Người phát hiện bộ xương này là một thôn dân tên Lý Nhị Mao, nhà ở đầu thôn, trưa hôm nay trên đường về nhà thì anh ta bỗng muốn đi vệ sinh, nhìn thấy chỗ này ít người qua lại cây cỏ lại mọc cao nên muốn đến đây đi vệ sinh, không nghĩ tới lại thấy một cái bao lớn, bên trong giống như có gì đó, anh ta nhất thời tò mò nên đã kéo một góc bao ra nhìn thì thấy một cái đầu lâu, anh ta liền sợ hãi chạy về đến nhà báo cảnh sát.”

“Nhân viên khảo sát hiện trường phát hiện xung quanh bao chứa thi thể có mấy cây nhang, bước đầu phán đoán có thể là hài cốt của nhà nào đó không có tiền nhập liệm nên đã mai táng tại chỗ, bị cho chó hoang hay gì đó bới ra.”

“Thế nhưng?” Lộ Tranh đứng bên cạnh nghe đã nhanh chóng mang bọc giày vào. Nếu đây không phải là một cái chết bất thường thì cảnh sát Đại Dụ có thể tự mình xử lý được, đội trưởng Phạm căn bản không cần tốn sức xin chi viện từ cấp tỉnh.

Phạm Tân Vũ đã từng nghe qua năng lực của Lộ Tranh, thấy động tác của anh liền thả lỏng, nhưng rất nhanh lại nhíu mày, vẫy tay ý bảo Lộ Tranh qua bên này.

Lộ Tranh ngồi xổm xuống, cùng Phạm Tân Vũ mở bao lưới màu xanh đen chứa hài cốt ra.

“Ấy, điều này sao có thế ____” Thanh âm gào to từ phía sau truyền đến, chính là Nguỵ Hùng Phong cầm máy ảnh thời khắc đợi lệnh.

Lộ Tranh cũng hơi nhíu mày.

Bên trong bao ngoài bộ hài cốt còn có mấy khối đá thật lớn.

Giọng Phạm Tân Vũ từ đỉnh đầu truyền tới: “Nơi này tuy rằng gần sườn núi nhưng ngọn núi kia đại khái chỉ là một ngọn núi nhỏ ____ điều tra viên đã kiểm tra qua, trong phạm vi một kilomet vuông căn bản không có tảng đá lớn thế này.”

“Huống chi nhà ai chôn cất mà còn chôn cùng với mấy tảng đá lớn này chứ?”

**

Hiện trường phát hiện vụ án tuy rằng đã được thăm dò bước đầu, nhưng bởi vì có dự cảm vụ án này không hề đơn giản nên đội trưởng Phạm đã cho đội của mình bảo vệ hiện trường, thuận tiện cho nhóm người Lộ Tranh khám nghiệm lại.

Phơi thây nơi hoang dã, đèn sóng ngắn thăm dò bước chân đã được Lộ Tranh để lại trên xe. Những người khác lúc này đều đã đi sang bên cạnh tiến hành điều tra xung quanh, Lộ Tranh một mình đi đến bộ hài cốt.

“Đại Hùng, lấy hai……”

Lời còn chưa dứt thì một đôi bao tay đã được đưa tới trước mặt anh.

“A, Thiệu Nguyên à. Cảm ơn nhé.” Lộ Tranh kinh ngạc chớp mắt, mang găng tay vào: “Gọi Đại Hùng đến đây một chút đi, chỗ cậu ấy còn có……”

Lần nữa chưa kịp dứt lời thì Đường Thiệu Nguyên yên lặng đẩy vali đựng dụng cụ đã được mở nắp ra đến trước mặt anh, động tác giống hệt khi đưa tách cà phê buổi sáng.

Lộ Tranh:…… Có thuật đọc tâm à?

“Đại Hùng vừa bị lão đại gọi đi rồi.” Đường Thiệu Nguyên giống như Doraemon, từ sau lưng thần kì biến ra một chiếc SLR: “Sư huynh muốn tôi hỗ trợ chụp ảnh không? Tôi từng học qua một vài cách chụp ảnh hình sự đấy.”

Lộ Tranh:…… Cậu ấy rốt cục có bao nhiêu tài lẻ vậy?

Nguỵ Hùng Phong phía sau một đường chạy như bay trở lại không ngừng thở gấp, nhìn thấy Đường Thiệu Nguyên cầm SLR đứng đó, lập tức xù lông: “Đậu mé, Đường Thiệu Nguyên! Cậu là đồ cẩu tâm cơ, là đồ nịnh bợ, vậy mà dám cướp chén cơm của ông đây!”

Nguỵ Hùng Phong trở về đúng lúc, Đường Thiệu Nguyên có một ít tiếc nuối đưa máy SLR qua, dù sao so về chuyên môn thì một người nghiệp dư như cậu cũng không thể so được với người mỗi ngày đều nghịch máy ảnh như Nguỵ Hùng Phong.

Lộ Tranh cười nhìn hai đàn em đấu võ mồm, anh đã nhìn ra, Nguỵ Hùng Phong luôn phun tào Đường Thiệu Nguyên, còn xem cậu thành kẻ thù giả tưởng của mình. Đường Thiệu Nguyên thì đạo hạnh cao hơn, đối mặt với lời phun tào hoặc khiêu khích của Nguỵ Hùng Phong thì hoặc không nói từ nào, hoặc lúc tâm tình tốt thì độc miệng trả lời lại một câu, dù sao thì vẫn luôn khiến Nguỵ Hùng Phong đang hung dữ cũng không có biện pháp với cậu.

Đã có thể lờ mờ nhìn ra được chuỗi thực ăn trong tổ rồi.

“Người trẻ tuổi thật có sức sống.” Cảnh Chí Trung nhìn không khí đầy mùi thuốc súng giữa hai người, vẻ mặt vui mừng nói với Lộ Tranh: “Đại Hùng rất phục tùng sự tức giận của Đường Thiệu Nguyên, chỉ là ngoài miệng thì thích nói thêm hai câu.”

“Dùng lời của người trẻ tuổi các cậu là gì nhỉ? Miệng ____ chê nhưng cơ thể thì thành thực?”

Lộ Tranh sợ hãi cả kinh, quay đầu lại nhìn, một người đầy chính trực năm nay gần bốn mươi, mà nói năm mươi cũng có người tin như lão Cảnh sau khi nói ra mấy chữ không hề phù hợp với phong cách thì trên khuôn mặt ngăm đen lại lộ ra một nụ cười đầy hàm hậu.

“Tôi học của con gái đấy, mấy cô gái nhỏ thích những thứ này lắm.”

Lộ Tranh:…… Không tồi, có tư tưởng tuổi trẻ, thật tuyệt.

Đại Hùng sau khi mang xong bao tay thì cuộc điều tra hiện trường bắt đầu một cách có trật tự.

“Dựa vào trạng thái phân tán của hài cốt có thể xác định là thi thể hoá xương trắng trước rồi mới bị di dời đến đây, chỗ này không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án.” Lộ Tranh nghiên cứu bộ xương khô trong bao, khẳng định nói.

Nguỵ Hùng Phong tìm đúng góc độ, “Tách tách tách tách” từng tiếng chụp trọn vẹn trạng thái nguyên bản cả thi thể, một bên thành thành thật thật lấy sổ ra ghi chép.

Về nguyên nhân tử vong cụ thể thì không nằm trong phạm vi chuyên môn của Lộ Tranh, anh đại khái kiểm tra trạng thái xương cốt rồi nhanh chóng thuần thục chuyển đến kiểm tra bao đựng hài cốt, anh cẩn thận sờ chất liệu vải bao, tiếp đó kiểm tra đến vị trí nút thắt.

Sau đó Nguỵ Hùng Phong thấy Lộ Tranh khẩy một chỗ trên cái bao lưới, ngón trỏ và ngón cái vê vài cái, cẩn thận quan sát rồi đưa đến dưới mũi ngửi thử, tiếp đó cẩn trọng lấy một ít cho vào túi vật chứng, lại lấy một tảng đá, một vài bộ phận của bao đựng rồi đứng thẳng người lên.

“Bao lưới đựng hài cốt là lưới đánh cá, nút thắt là cách thắt phổ thông nhất, nhưng được lặp lại nhiều lần, vô cùng vững chắc.”

Nguỵ Hùng Phong tiếp tục cẩn thận chụp ảnh ở nơi Lộ Tranh chỉ thị.

“Tổ trưởng Lộ, thế nào rồi?” Phạm Tân Vũ thấy Lộ Tranh có chút manh mối liền vội vàng đến gần hỏi: “Chúng tôi đã lấy hòn đá trong bao cùng với lưới bao bên ngoài đem đi xét nghiệm, nhưng mà sẽ không có kết quả nhanh được.”

“Không cần sốt ruột.” Lộ Tranh mỉm cười, “Cơ bản có được manh mối này rồi, đội trưởng Phạm có thể cho một cảnh sát hỏi thăm người dân ở xem ở thôn này hay xung quanh thôn có nhà máy phân bón hoá học hay không?”

Phạm Tân Vũ nghe xong thì tinh thần lập tức nâng cao không ít, một cảnh sát bên cạnh rất chủ động, xung phong nhận việc chạy đi hỏi.

“Tiểu Lộ nói cho mọi người đi nào.” Cảnh lão đại cùng Nguỵ Hùng Phong và Đường Thiệu Nguyên không biết đã đến bên này từ khi nào.

Lộ Tranh đưa ánh mắt cảm ơn hướng về phía lão Cảnh, đây là lần đầu tiên anh ra hiện trường kể từ khi được điều đến Tỉnh, mấy người trong đội thật ra vẫn chưa phối hợp với nhau, Cảnh Chí Trung nói câu này cũng là để kéo gần khoảng cách giữa các thành viên trong đội, thuận tiện trao đổi câu thông với nhau, cũng như tiếp thu ý kiến quần chúng.

Song Lộ Tranh lại cảm thấy khó hiểu với Đường Thiệu Nguyên, thông thường sau khi xem xét dấu vết thì chính là thời gian của pháp y, thế nhưng cậu lại không như thế, ngược lại còn đến gần nghe anh nói.

“Mọi người nhìn này.” Lộ Tranh sắp xếp lại suy nghĩ: “Đầu tiên là ba nén nhang, ở đây là vùng ngoại ô hoang vắng, cũng không phải là địa điểm mai táng theo thói quen của người trong thôn, bước đầu có thể kết luận nhang này có liên quan đến vụ án. Mấy nén hương này thoạt nhìn còn rất mới, hẳn là mới xuất hiện vài ngày gần đây, tàn tro vẫn còn hoàn chỉnh trên đất, trên đường tới đây tôi có xem qua toàn bộ lịch sử thời tiết, tối hôm qua khu vực thôn Đại Dụ vừa có mưa to, cho nên khối hài cốt này có lẽ chỉ mới xuất hiện nội trong ba ngày gần đây ____ Đương nhiên, không thể loại trừ khả năng nghi phạm quay trở lại đây.”

“Đốt nhang cho người chết, có phải nói rằng hung thủ là người quen, có khi nào hắn cảm thấy áy náy nên đã theo truyền thuyết mà đốt cho nạn nhân hay không?”

Một giọng nói vang lên bên tai Lộ Tranh, anh vừa quay đầu liền phát hiện vậy mà là Đường Thiệu Nguyên.

“Nén nhang này chỉ có thể nói lên tâm lý áy náy của người di dời hài cốt, mà người di dời không hẳn là hung thủ.” Lộ Tranh kiên nhẫn giải thích: “Hiện tại vẫn chưa biết được nguyên nhân tử vong, chúng ta phải ưu tiên tìm được người di dời thi thể. Nơi này so ra là mảng đất hẻo lánh nhất ở thôn Đại Dụ, không có cameras theo dõi, chúng ta chỉ có thể bắt tay vào từ cái lưới bọc hài cốt.”

Anh vừa nói vừa sờ vào tấm lưới: “Lưới đánh cá có chất liệu, màu sắc và hoạ tiết này vô cùng phổ biến ở vùng nông thôn của tỉnh ta, rất khó để tra ra nguồn gốc. Thế nhưng chỗ đáng lưu ý chính là thứ bám vào mắc lưới, mọi người nhìn xem.”

Ngón tay đeo bao tay của anh vo ve tấm lưới, Nguỵ Hùng Phong sáp lại gần nhìn, hai mắt gần như lác hẳn đi.

“Bùn?”

“Đúng, cách sắp xếp xương cốt trong bao lưới này là xương lớn ở giữa, xương nhỏ ở xung quanh, nếu địa điểm vụ án xảy ra ở đây vậy thì việc phân bố hài cốt nhất định sẽ trùng khớp với kết cấu đặc thù của con người, sẽ không thể là trạng thái này, hơn nữa tính chất của loại bùn dính vào mắc lưới không giống với cát đá ở vùng lân cận ở đây, bùn này rất mịn, phù hợp với đặc thù của bùn trong nước. Vậy nên bộ hài cốt này ban đầu là ở trong hồ nước, hoặc ít nhất là vùng đất ngập nước, vài ngày gần đây mới được di dời đến nơi này.”

“Vậy thì có liên quan gì đến nhà máy phân bón hoá học?”

Lộ Tranh xoay đầu thấy vẻ mặt Nguỵ Hùng Phong vẫn đang hoang mang như cũ, mấy hình tròn trên mặt lại càng tròn.

“Cái này rất đơn giản, mọi người lại đây ngửi thử xem.” Lộ Tranh chà xát bùn trên tay, Nguỵ Hùng Phong hăng hái tiến lại gần muốn ngửi thử, nhưng ngoài ý muốn lại bị Đường Thiệu Nguyên đè lại, cậu tự mình khom thấp người, đứng từ xa dùng tư thế khá tiêu chuẩn hít nhẹ một hơi, chóp mũi cậu run lên, hàng mi dài nhếch lên đầy ngạc nhiên.

“Hoá ra là như vậy!”

Lộ Tranh thấy cậu ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của mình, nhịn không được lộ ra vẻ mặt tán dương.

Không biết có phải do lỗi giác quan của anh hay không mà đôi mắt giấu đằng sau cặp kính kia của Đường Thiệu Nguyên bỗng trở nên long lanh, Lộ Tranh không được tự nhiên run lên.

Thấy hai người trước mặt đầy bí hiểm, Nguỵ Hùng Phong cũng không muốn yếu thế, tiến lại gần ra sức ngửi.

“Oẹ, thật thối!”

Mặt cậu bị hun cho tái luôn rồi.

== Hết chương 3 ==


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.