Vạn Vật Lưu Vết

Chương 4: Nào, sư huynh, nâng chân lên một chút



VẠN VẬT LƯU VẾT

Tác giả: Hán Bảo Niên Cao

Quyển 1: Trầm ngư

Edit: Cá trê

__________

“Cũng không phải ngày đầu tiên làm cảnh sát, bao đựng thi thể có thể ngửi ra mùi thơm hay sao?”

Lời phun tào của Đường Thiệu Nguyên khiến cho Nguỵ Hùng Phong lần thứ hai tổn thương.

Lộ Tranh buồn cười lắc đầu, cắt ngang hai người đang trào phúng nhau: “Loại mùi này không chỉ là mùi hôi của thi thể cùng nước đọng, có thể ngửi ra được mùi hăng nồng xen lẫn bên trong không? Đây là mùi của hoá chất, bình thường tình trạng này ở nông thôn đều là do nhà máy phân bón hoá học ở vùng lân cận con sông tạo thành.”

“Sưu đắc tư cát!” Nguỵ Hùng Phong đã hiểu, vẻ mặt đầy kính nể nhìn Lộ Tranh. [Sưu đắc tư cát = そ う で す か = Là vậy sao ạ?]

Tiếp đó Lộ Tranh mang Nguỵ Hùng Phong lui ra khỏi hiện trường, giao hài cốt lại cho Đường Thiệu Nguyên xử lý. Hai người tìm kiếm xung quanh hiện trường cả nửa ngày cũng không phát hiện bất kì dấu chân nào, đương lúc tiếc nuối thì điều tra viên được phái đi hỏi thăm đã chạy trở về.

“Hộc…… Đại đội trưởng, tổ trưởng Lộ, sau khi hỏi thăm dân trong thôn thì họ nói thôn này không có nhà máy phân bón hoá học, nhưng ngược lại ở thôn bên kia có một xưởng phân hoá học đã đóng cửa mấy tháng trước.”

Lộ Tranh cảm ơn người anh em vừa chạy về, xoay người cởi bao tay, nhấc vali khám nghiệm lên.

“Đi thôi Đại Hùng, chúng ta đi tìm xem xung quanh đây có ao cá hay kiểu địa hình đầm nước có thể vứt xác được hay không.”

“Được ạ!” Nguỵ Hùng Phong nhanh nhẹn thu lại máy DSLR trước ngực.

Mà một âm thanh từ đằng sau lại truyền đến: “Đợi chút, sư huynh, tôi đi với hai người, hài cốt này không được đầy đủ, có lẽ vẫn còn một số rơi lại nơi vứt xác.”

Lộ Tranh xoay người, nhìn lại Đường Thiệu Nguyên vừa đứng dậy khỏi hiện trường, sắc mặt cậu không tốt lắm, trên tấm lót trắng bên cạnh đã xuất hiện một bộ hài cốt được xếp đơn giản.

Anh nhạy cảm chú ý tới bộ hài cốt được chia làm hai phần.

“Hai cái xương sọ.” Đường Thiệu Nguyên cởi bao tay: “Một lớn một nhỏ.”

**

Điều kiện ở hiện trường hạn chế nên Đường Thiệu Nguyên chỉ có thể đơn giản kiểm tra bộ hài cốt, còn về thời gian tử vong cụ thể thì còn phải chờ thu thập đủ hài cốt rồi đến nhà tang lễ hoàn thành kiểm nghiệm mới có thể cho ra kết luận. Trên đường đến địa điểm cũ của nhà máy phân bón, Đường Thiệu Nguyên đơn giản nói một vài phát hiện của mình.

“Xương chậu của bộ hài cốt lớn còn nguyên vẹn, là nữ, thời gian tử vong hơn mười năm. Bộ hài cốt nhỏ thì không lớn bằng kích thước của trẻ con bình thường, bằng mắt thường có thể phán đoán là một bào thai khoảng năm tháng.”

Lộ Tranh gật đầu, trong lòng vô cùng nặng nề, vậy thì xem ra người bị hại có thể là một người phụ nữ đang mang thai, thai nhi trong bụng cô còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này thì đã tan biến cùng với mẹ mình.

Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của điều tra viên, nhóm người Lộ Tranh đã đến nhà máy phân bón. Đội trưởng Phạm đã mang theo nhóm cảnh sát cấp dưới của mình đến trước để tiến hành điều tra ban đầu.

Nhà máy phân bón hoá học này nói là nhà máy kỳ thật không lớn hơn bao nhiêu so với xưởng thủ công. Căn nhà với kết cấu gạch bê tông, nóc đã không cánh mà bay, trên bức tường không nguyên vẹn có dòng chữ “Nhà máy phân bón Đức Nông” màu đỏ. Xung quanh nơi này cỏ hoang đã mọc thành bụi, thân đều đã cao hơn nửa người, thoạt nhìn quả nhiên đã bị bỏ hoang một khoảng thời gian.

“Tổ trưởng Lộ! Ở đây quả nhiên có một ao nước!”

Mọi người vừa đến liền nghe được giọng nói hưng phấn của một điều tra viên.

Sau khi khoanh vùng phạm vi điều tra, ao nước nghi ngờ là nơi vứt xác này lập tức bị điều tra viên lựa chọn, xung quanh nhà máy phân bón Đức Nông đa số đều là đất hoang, ngoại trừ số ít vùng ngập nước thì chỉ còn ao nước chỉ còn một nửa nước này, bên cạnh còn có một cái máy bơm nông nghiệp.

Một người dân ở phụ cận được mời đến hiện trường hỗ trợ điều tra, thôn dân này là một bác gái hơi mập mạp, nhìn thấy nhóm cảnh sát cũng không căng thẳng, khi tầm mắt chuyển đến trên người Lộ Tranh thì trong mắt còn sáng lên.

“Ôi chao! Cậu cảnh sát này đẹp trai ghê! Đã có đối tượng chưa?”

Da mặt Lộ Tranh không chịu nổi, mất tự nhiên ho khan một tiếng, vội vàng đánh lạc hướng hỏi bác gái tình huống của ao nước, đôi tai đỏ ửng run rẩy.

Đường Thiệu Nguyên nhìn thẳng vào vành tai trắng đang đỏ bừng của anh, không biết đang suy nghĩ gì mà như lạc vào cõi tiên.

Bác gái là người thông tỏ mọi việc trong thôn, nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả mọi chuyện ở thôn Nghịch Bá, căn cứ vào lời của bà thì toàn bộ khu đất hoang kể cả ao nước này đều là của một người trong thôn tên Lý Xuyên Trụ. Lý Xuyên Trụ năm nay gần sáu mươi tuổi, không có vợ, mấy năm đầu bởi vì không có nhà không người thân nên vẫn ra ngoài làm việc, do đó đất trong nhà cũng không có ai quản, hiện giờ thấy tuổi lớn nên trở về thôn thuê máy bơm dự định biến ao nước này thành nơi nuôi cá con, mấy ngày nay vừa lúc đang dọn bùn dưới đáy ao, không biết vì sao hôm nay lại không làm việc.

Nhóm người Lộ Tranh trao đổi ánh mắt, xem ra Lý Xuyên Trụ này có vấn đề.

Một tổ điều tra nhanh chóng xuất phát đi tìm tung tích Lý Xuyên Trụ, trong lúc bí thư thôn đưa thông tin về ao cá này cùng cảnh vật xung quanh thì một tổ khác đã chuẩn bị xong xuôi để tháo hết nước trong ao ra, dưới đáy ao bị lấy đầy bởi nước bùn xanh đen và cỏ dại, còn có rác rưởi lung tung lộn xộn, đứng bên cạnh vẫn có thể ngửi được mùi tanh nồng.

“Tổ trưởng Lộ, thời gian có hạn nên chỉ có thể hỏi mượn người trong thôn được một đôi ủng này thôi.” Cậu cảnh sát đã dắt bọn họ vào thôn của Cục cảnh sát Đại Dụ vui vẻ chạy tới, trên tay còn cầm theo đôi giày cao su màu đen, ân cần để trước mặt Lộ Tranh.

Tuy rằng anh là một chức quan nhỏ dưới tay cũng chỉ có hai cấp dưới, thế nhưng giữa một vòng người xung quanh ao nước này thì theo lý thuyết Lộ Tranh vẫn miễn cưỡng xem như là một lãnh đạo, mấy điều tra viên cùng Nguỵ Hùng Phong đứng trên bờ ao thấy thế cũng chủ động, tay chân nhanh nhẹn cởi giày dưới chân ra nhảy xuống bùn.

Thời điểm Đường Thiệu Nguyên đứng bên cạnh nghe thấy chỉ có một đôi ủng thì trong lòng như có từng trận gió lạnh thổi qua, do dự đứng ở bờ ao vài giây.

Bình thường xử lý thi thể thì mang bao tay hay gì đó sẽ không có vấn đề gì, nhưng hôm nay tưởng tượng đến làn da của mình trực tiếp nhúng vào lớp bùn hôi thối cũng như tiếp xúc thân mật với các sinh vật sinh rõ trong nước bùn, cậu gần như không thể khống chế được phản ứng sinh lý của bản thân, da gà nổi khắp người, trước mắt chợt tối ngòm.

Không được…… Sư huynh đang ở bên cạnh nhìn mình.

Răng nanh cắn mạnh, Đường Thiệu Nguyên bất chấp khó khăn cởi giày ra.

“Ây yoooo, đại khiết phích của chúng ta hôm nay bất chấp luôn rồi ư!” Nguỵ Hùng Phong đứng dưới bùn tựa như nhìn được cảnh tượng kỳ diệu gì đó, giọng điệu quái dị đê tiện dùng đôi găng tay dính đầy bùn đặc thối sờ tới sờ lui trên chân Đường Thiệu Nguyên.

Đánh đồng nghiệp tàn phế thì có thể bị cách chức tạm thời không nhỉ? Đường Thiệu Nguyên một bên liều mạng né tránh, một bên nhìn tình hình trước mắt nhanh chóng suy nghĩ.

Đang cân nhắc thì bên cạnh bỗng truyền đến tiếng “Tõm”, cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai chân trắng như tuyết đã được chôn trong nước bùn màu đen, ngay cả bắp chân mảnh mai cũng dính vài giọt bùn.

Đường Thiệu Nguyên theo bản năng ngây người trong chốc lát: “Ấy, sư huynh, giày của anh……”

Lộ Tranh xoay đầu cười với cậu, trên má lộ rõ đồng tiền nho nhỏ: “Quá nhỏ, tôi mang không vừa, cậu được hời rồi!”

Nói xong liền bước đến đầu khác của ao nước bùn.

Đường Thiệu Nguyên cúi đầu nhìn, trên thành ao cỏ dại mọc thành bụi, một đôi giày da cảnh sát bị ném cẩu thả một bên, đôi giày cao su này thì lại được xếp ngay ngắn đặt trước mặt cậu, rõ ràng cả hai là cùng một kích cỡ.

“Haiz.” Cậu phát ra một tiếng thở dài không rõ ràng.

Hít một hơi rồi lắc lắc đầu, lại kìm lòng không được mà nở nụ cười, ngón tay đẩy mắt kính tựa như che giấu gì đó, xong rồi mới xoay người mang giày cao su vào.

**

Nhiều người hiệu quả lớn, rất nhanh một điều tra viên đã phát hiện ra một số vật khả nghi ở phía đông ao nước, mọi người chạy nhanh đến hỗ trợ, chỉ chốc lát sau đã vớt lên được mấy đốt nhìn qua như xương người.

Đường Thiệu Nguyên mở túi vật chứng bỏ hết vào.

Đốt xương thuyền, xương móc, xương cả…… Xương bàn tay rất nhanh đều được cậu vớt lên hết.

Lộ Tranh thấy cậu có kế hoạch liền cẩn thận tránh đi, gọi một nhóm điều tra đến cùng nhau kiểm tra kĩ lưỡng dọc theo bên ngoài hiện trường vứt xác. Tuy rằng người chỉ còn xương trắng, nhưng nếu có thể tìm được một ít vật tuỳ thân của người bị hại thì chắc chắn sẽ giúp đỡ rất nhiều cho việc điều tra rõ ràng nguồn gốc thi thể.

Ao nước này có lẽ từ sau khi được đào ra vẫn chưa từng được nạo vét, dưới ao nước hôi thối nhặt ra được không ít rác rưởi, túi nhựa, hộp thức ăn, khối gỗ, muốn cái gì là có thứ đó. Đường Thiệu Nguyên sợ rằng trong đám lộn xộn này có manh mối quan trọng nên tất cả đều được cẩn thận giữ lại, đáng tiếc tìm một vòng cũng không thể tìm ra được thứ gì có thể chứng minh được thân phận người chết.

Mặt trời dần lui về đằng tây, bên Đường Thiệu Nguyên gần như đã vớt lên được hết nhưng tình trạng bên Lộ Tranh lại không mấy khả quan.

“Tổ trưởng Lộ, bên này đã tìm qua vài lần, không phát hiện ra quần áo, giày, vớ, ba lô bên người hay vật nghi ngờ là hung khí.” Nhóm điều tra viên mò vớt khoảng hai tiếng, vẻ mặt đầy thất vọng.

Xương sống thắt lưng Lộ Tranh cũng mỏi nhừ, thế nhưng anh vẫn không cam lòng, xoay đầu dùng áo đồng phục ngắn tay lau mồ hôi chảy xuống khoé mắt, tập trung tìm kiếm một cách kĩ lưỡng chỗ nước bùn còn sót lại sau khi đã vớt hết xương cốt lên.

Đột nhiên anh cảm nhận được đầu ngón tay chạm phải một vật cứng nho nhỏ.

Tim anh như ngừng đập trong chốc lát, Lộ Tranh lập tức vớt vật cứng kia ra khỏi nước bùn, đưa tay cẩn thận lau sạch dơ bẩn bên trên rồi đưa lại gần nhìn dưới ánh nắng hoàng hôn.

Đây là một miếng nhựa hình chữ L, hai đầu nửa trong suốt, chỗ uốn cong có màu trắng, cạnh dài có hình dạng như một cánh của cối xay gió, nhìn thế nào cũng thấy bình thường.

Động tác của anh hấp dẫn sự chú ý của các điều tra viên xung quanh, Nguỵ Hùng Phong đã mệt đến đầu váng hoa mắt vui vẻ trong lòng: “Tổ trưởng có phát hiện sao?”

“Hùng Phong, cậu nhìn xem đây là cái gì?” Thứ trong tay tuy rằng nhìn rất bình thường nhưng Lộ Tranh lại có cảm giác đầy quen thuộc.

Hai mắt Nguỵ Hùng Phong trừng to như gà chọi, trong đầu tìm kiếm một hồi cũng không tìm ra vật gì trùng khớp: “Là miếng nhựa của đứa nhỏ nhà ai quăng xuống sao?”

Lại tìm một vòng, mặt trời dần lặn xuống, đám người Lộ Tranh sau khi lúc soát toàn bộ đáy ao theo phương thức cuốn chiếu thì cuối cùng cũng kết thúc công việc.

Ngoại trừ Đường Thiệu Nguyên vớt được tất cả các khối xương bị vỡ thì những người khác đều không thu hoạch được gì nhiều, hơn nữa khom người trong thời gian dài khiến thắt lưng đau nhứt, toàn thân bốc mùi hôi thối khiến cả nhóm người ai cũng ủ rũ.

“Nào, sư huynh, nâng chân lên một chút.”

Lộ Tranh mới vừa bước ra khỏi ao nước liền thấy Đường Thiệu Nguyên đi về phía mình, trên tay còn cầm theo chậu nước không biết lấy từ đâu ra.

Còn chưa kịp phản ứng lại thì nước trong chậu đã ào ào chảy xuống xối xuống mu bàn chân, nước lành lạnh vô cùng thoải mái.

Lộ Tranh giật nảy người, vô thức rụt lại từng bước ____ Anh sống đến tuổi này vẫn chưa từng có người nào rửa chân cho đâu.

Động tác Đường Thiệu Nguyên dừng lại, cậu đứng dậy, không biết có là cảm giác của mình sai hay không mà Lộ Tranh luôn cảm thấy biểu cảm nhỏ của cậu cứ như đang rất tủi thân vậy.

Nhất thời não anh liên tưởng, trong đầu toàn là câu nói nổi tiếng của đoạn quảng cáo công ích: “Mẹ ơi rửa chân!”

Lộ Tranh:…… Moẹ, đầu óc mình nhất định là hỏng rồi.

Tưởng tượng như vậy khiến anh ngượng ngùng lên, đứa nhỏ này có ý tốt để cảm ơn chuyện đôi giày, bản thân như vậy lại xem người ta như người xa lạ, quá tổn thương rồi, anh vội vàng bổ sung: “Cảm ơn nha người anh em, tôi tự làm được mà.”

Đường Thiệu Nguyên không lên tiếng, lẳng lặng đem chậu nước đưa vào tay Lộ Tranh.

Nguỵ Hùng Phong đứng bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, bị sự ân cần của Đường Thiệu Nguyên làm cho chấn động trợn mắt há hốc mồm.

“Đệt, chân nhân bất lộ tướng nha.” Cậu ta ngồi trên bờ ao, oán giận lấy khăn lau qua loa bàn chân: “Đồ nịnh nọt.”

Bên kia nhóm của đội trưởng Phạm đã bắt được Lý Xuyên Trụ ở bến xe huyện khi y đang chuẩn bị lên chuyến xe cuối cùng rời đi, Cảnh Chí Trung đã đến hỏi chuyện cùng bọn họ, bên này thì Nguỵ Hùng Phong cùng pháp y của Cục Cảnh sát huyện Đại Dụ đi theo Đường Thiệu Nguyên đến nhà tang lễ ở thị trấn, chuẩn bị tiến hành kiểm tra nguyên nhân tử vong, còn lại Lộ Tranh thì mang theo một đống lớn vật chứng đến phòng kiểm nghiệm, tiếp theo còn không ít không việc cần anh xử lý.

Bộ hài cốt này đầu tiên là bị vứt dưới đáy ao, sau đó là phơi thây nơi hoang dã, tất cả dấu vân tay vết máu linh tinh đều không còn, trái lại anh đã lấy được dấu chân ở phụ cận địa điểm vứt xác lần hai, song nhất định không đủ làm chứng cứ quyết định.

Sau khi loại bỏ một đống lớn rác thải sinh hoạt không liên quan đến vụ án, sắp xếp lại vài manh mối thì đã là nửa đêm.

Lộ Tranh lấy miếng nhựa nhỏ kia ra nhìn lần nữa, anh ngồi đối diện nguồn sáng suy tư, lại mở trang web ra bắt đầu tìm kiếm thông tin “miếng nhựa chữ L bán trong suốt.”

Tìm thế nào cũng không ra.

Đây thật sự là rác do đứa nhỏ ném đi sao?

Trực giác anh nói rằng không đúng ____ Vị trí miếng nhựa này xuất hiện rất khéo, vừa lúc trong phạm vi giới hạn xuất hiện thi thể, loại vật phẩm được gia công tinh xảo này nhìn thế nào cũng không giống linh kiện của một món đồ chơi.

Càng nghĩ càng đau đầu, Lộ Tranh sờ sờ vết sẹo trên thái dương, nhịn không được đứng dậy cho nước vào ấm đun, cắm điện ấn nút, rồi lấy từ trong túi quần ra một gói cà phê hoà tan cho vào ly giấy dùng một lần, lại lấy thêm vài gói đường, đổ ào vào hết.

Nước sôi rất nhanh, theo tiếng sôi ùng ục còn có hơi nước dày đặc nhẹ nhàng bay ra khỏi miệng ấm, chiếu một mảng hơi nước lên cửa sổ thuỷ tinh.

“Từ tiết kiệm lên xa hoa thì dễ, từ xa hoa xuống tằn tiện thì thật khó a.”

Từ sau khi vào Cục cảnh sát tỉnh, cậu em trai Đường Thiệu Nguyên mỗi sáng đều sẽ pha một phần cà phê cho Lộ Tranh, không phải nói chứ cà phê pha máy hoàn toàn khác hẳn cà phê hoà tan, đầu lưỡi quen với hương vị của cà phê hoà tan của Lộ Tranh cũng bị nuôi ra kén chọn.

Tiếng “Tích tích tích” vang lên, đùi trái truyền đến từng đợt chấn động.

“Tổ trưởng, bên chúng tôi đã kết thúc, lão đại nói sắp xếp lại căn phòng ở lầu một để mở họp phân tích vụ án.”

“Được, cảm ơn.”

Lộ Tranh nhìn điện thoại, uống hết giọt cà phê cuối cùng, ba bước thành hai bước đi đến bàn làm việc gần đó bắt đầu thu dọn mấy túi vật chứng trên bàn.

Đột nhiên ánh mắt anh dừng trên mép phải của bàn làm việc.

Nhân viên ngồi ở bàn làm việc này có lẽ là một cẩu tăng ca, trong ngăn kéo có không ít bánh quy và đồ ăn vặt. Hãng bánh quy này là đại ngôn gần đây của một nữ diễn viên xinh đẹp trong nước, trên bao bì là hình phóng to gương mặt của cô, tóc xoăn bồng bềnh, mắt to hai mí, ngũ quan đặc biệt diễm lệ.

Trong đầu Lộ Tranh chợt nhớ lại cuộc đối thoại của hai cảnh sát trẻ Tiểu Lưu và Tiểu Vương ở Du Tiền mà anh ngẫu nhiên nghe được mấy năm trước.

“Haizz, không biết người này sao lại đẹp đến thế? Đây là đời trước phải làm rất nhiều chuyện tốt mới tích được nhiều phúc vậy nhỉ.”

“…… Cậu không biết đâu! Để tôi nói cho cậu nghe, cô ấy chỉ đang dùng filter thôi, trên mạng có rất nhiều loại filter đấy!”

Mày Lộ Tranh bỗng nhiên nhếch lên, một tia sáng loé lên trong đầu anh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vật chứng mấu chốt đã login, vẻ mặt điên cuồng ám chỉ!

Hoan nghênh mọi người bình luận bàn bạc hoặc phun tào bên dưới, truyện này tác giả đã cố gắng chôn vào rất nhiều phục bút, bất quá viết không rõ ràng thì sợ mọi người sẽ bỏ qua, viết quá rõ ràng thì lại sợ mọi người thấy không có ý nghĩa _(:зゝ∠)_ cho nên rất chờ mong những phản hồi của các vị, mỗi chương mỗi phần sẽ cố gắng có một ít tiến bộ nhỏ~

Cảm ơn mọi người, một trái tim thật lớn~

== Hết chương 4 ==

_______________

Chú thích:

– Quảng cáo Mẹ ơi rửa chân:

https://www.youtube.com/watch?v=F85uYkFVRL4

– Xương thuyền

– Xương móc

– Xương cả


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.