Vạn Vật Lưu Vết

Chương 31: Mình không thối



Nói không kinh sợ chắc chắn là giả.

Lộ Tranh đánh giá Đường Thiệu Nguyên từ trên xuống dưới, từ kiểu tóc tinh xảo, xuống bộ quần áo thời trang, nhìn đến vóc dáng siêu cao hơn một mét tám lăm, lại nhìn xuống cổ chân mảnh khảnh lộ ra bên ngoài giày của cậu.

Trời ơi, thật sự không tưởng tượng nổi.

Cậu bé mập mạp biến thành anh chàng cao phú soái, này cũng quá chăm chỉ dốc lòng rồi!

Đường Thiệu Nguyên lộ ra vẻ mặt đầy hồi ức: “Trước đây trong nhà không ai quản nên tôi không theo kịp chế độ dinh dưỡng các thứ, sau đó lại mắc bệnh nặng cộng thêm uống thuốc có chứa hoocmon, thẳng đến trước khi giảm cân đều rất mập. Hơn nữa lúc đó tính cách tôi u ám, còn mang kính dày như đít chai…… Căn bản không phải là nhân vật phong vân gì.”

Nói đến đây, giọng cậu thấp hẳn: “Gần giống như…… Loại người mỗi ngày đều bị ức hiếp ấy.”

Thính lực Lộ Tranh tốt, nghe xong trong lòng không khỏi đau âm ỉ.

Trẻ con là những người ngây thơ nhất, vô tri nhưng cũng tàn nhẫn nhất, trong mắt bọn trẻ, lý do để công kích đôi khi đơn giản chỉ bởi vì “nó không giống chúng ta” mà thôi.

Mà loại tàn nhẫn ngây thơ này đã tạo ra không biết bao nhiêu bi kịch.

Trong lớp Lộ Tranh cũng từng có một nữ sinh bị bắt nạt ngay trong nhà trường, nguyên nhân là bởi vì cô bé dậy thì sớm, so với người bình thường thì đầy đặn hơn, vì vậy mà cô bé phải nhận rất nhiều sự cười nhạo, trách nhiệm và gánh nặng mà không nên nhận vào tuổi đó. Có một lần cô bé bị mấy nam sinh vây quanh nói lời tục tĩu, Lộ Tranh nhìn không vừa mắt bèn xông lên đánh mấy nam sinh đó, vì thế còn bị nêu tên phê bình, thiếu chút nữa ảnh hưởng đến việc anh ghi danh vào trường cảnh sát.

Sau này nữ sinh kia lựa chọn chuyển trường đến nơi khác bắt đầu lại từ đầu.

Đường Thiệu Nguyên không nói rõ nhưng thực tế tất cả những chuyện cậu trải qua có thể nói còn tệ hơn của nữ sinh kia.

Nam sinh trong lớp họp thành một nhóm là thứ phổ biến ở lứa tuổi đó, những nhóm nhỏ như thế sẽ có khứu giác nhạy bén, có thể cảm nhận được “con mồi” nào dễ bị bắt nạt. Đường Thiệu Nguyên vừa vào học lập tức trở thành bia ngắm của bọn chúng: tính cách quái gở, vừa thấp vừa béo, đầu tóc xoăn, học sinh chuyển trường, không có bạn bè, nói chuyện bằng giọng địa phương, còn mang cặp kính dày, mỗi điểm đều khiến bọn chúng tìm được niềm vui.

Bắt đầu từ việc bắt chước giọng địa phương của cậu, giả cách nói chuyện, sau đó là phá hoại sách giáo khoa của cậu, làm bẩn chỗ ngồi, đám ác ma nhỏ rất nhanh đã phát hiện ra niềm vui mới ____ đứa mập mạp này vậy mà là đứa khiết phích!

Ác ý nhanh chóng trở nên nghiêm trọng, Đường Thiệu Nguyên khi đó tận mắt nhìn mắt kính của mình bị giẫm nát, cậu ngoài một mét căn bản không nhìn rõ được thứ gì liền tức giận, muốn nhào lên đấm người nọ một cú, lại bị người đó linh hoạt né tránh.

“Ha ha ha nhìn nó như thằng mù kìa! Đến đánh tao nè! Mày nhìn thấy tao sao?”

Mọi phản kháng của cậu dường như đều phí công.

Rất nhanh cậu lại phát hiện quần lót của mình bị người khác trộm đi, bên trên không biết sao lại rất bẩn, còn dùng băng dính dán vào bảng đen, bên trên vẽ mũi tên cùng một hàng chữ to ____ “Đường Thiệu Nguyên không giặt quần lót”.

Trong lòng nhục nhã không chịu nổi, cậu tức giận chạy ra khỏi phòng học, cả ngày đều không quay về trường mà mở to mắt ngồi ở ghế dài trong công viên đến tận bình minh.

Hôm sau cậu liền làm thủ tục xin ở ngoại trú.

Người lớn trong nhà không quản, tuy rằng cậu không thiếu tiền nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ, vừa ra ngoài thì không biết phải làm gì, sau khi ở khách sạn vài ngày bèn nghĩ đến việc tự đi thuê phòng ở, song nào có công ty môi giới trung gian nào đồng ý cho cậu thuê chứ?

Rơi vào đường cùng, cậu đành gọi điện cho ba mình.

Hôm sau có người tới đưa chìa khoá nhà cho cậu, người đàn ông thần sắc lạnh lẽo như băng tự xưng là thư ký của ba cậu đến đưa cho cậu chìa khoá một toà nhà bên cạnh trường học, sau đó thì rời đi, chút mong đợi ẩn sâu dưới đáy lòng với người cha ruột đã bị cậu quẳng hoàn toàn ra sau đầu.

Trong căn nhà to lớn nhưng vắng vẻ có một bóng người nhỏ bé mũm mĩm vô số lần ngồi cạnh cửa sổ sát đất mỗi khi đêm về, chần chừ không chịu đi ngủ.

Tựa như cứ chịu đựng như vậy thì ngày mai đáng sợ sẽ không đến nữa.

Thẳng đến khi có một người xuất hiện trong cuộc đời cậu.

**

Đường Thiệu Nguyên tỉnh lại từ trong đoạn kí ức xám xịt nọ, thấy Lộ Tranh bên cạnh đang cau chặt mày, vẻ mặt đầy oán giận, lòng ngực chợt mềm nhũn, cậu mỉm cười, kìm lòng không đậu vươn tay xoa xoa mái tóc ngắn ngủn đã mơ ước từ lâu.

Cảm giác đâm tay mềm mại, độ ấm da đầu cũng giống những người khác, ấm áp vô cùng dễ chịu.

“Đều là chuyện của nhiều năm trước rồi.” Cậu cười cười, nói với Lộ Tranh: “Đều đã là quá khứ.”

“Ài, tôi……” Lộ Tranh mím môi, nhìn có chút khó chịu, cảm xúc kích động đến độ không chú ý đến tay Đường Thiệu Nguyên sờ hai cái trên đầu mình: “Thiệu Nguyên, tôi thật muốn quay về quá khứ.”

____ “Nếu lúc đó quen biết cậu tôi nhất định sẽ không để cậu chịu những uỷ khuất đó.”

Mũi Đường Thiệu Nguyên chua xót, cụp mắt, mượn động tác đỡ mắt kính lau nhanh khoé mắt.

Không cần quay về quá khứ đâu, cậu lén nói trong lòng.

Anh đã cứu vớt em rồi.

**

Mười ba năm trước, nhà vệ sinh chỗ giao nhau của trường cấp hai và cấp ba trực thuộc trường Đại học Sư phạm tỉnh A.

“Ha ha ha ha, tụi mày mau giữ nó, đừng cho nó chạy!” Một giọng nói đang bể giọng như tiếng vịt đực cao hứng cười to: “Món quà này tao phải lục mấy thùng rác mới có được đó!”

Bốn năm nam sinh khác nghe xong đều cười rộ lên, dùng cả tay và chân đè chặt nam sinh nọ xuống đất, bịt kín miệng để cậu không được kêu loạn.

Giọng vịt đực coi như cường tráng so với độ tuổi, mắt xếch, mũi to, mày thô, nhìn qua không phải là người tốt lành gì, nụ cười của nó đầy ác ý, trên tay đang cầm nửa miếng vỏ dưa hấu đã bốc mùi thối, không chút do dự ụp thẳng lên đầu cậu bé đang bị đè lại.

Chất lỏng không rõ mang theo mùi chua thối từ cổ chảy xuống, Đường Thiệu Nguyên bị đè xuống đất hai mắt đỏ ngầu, tóc gáy điên cuồng dựng thẳng, cái cảm giác dinh dính, lạnh lẽo, dơ bẩn này làm mắt cậu tối đen, giống như bị rắn cắn trúng tử huyệt, nhịp tim cũng như dừng lại.

“A a a a __________!!!”

Cậu tựa như mãnh thú bùng nổ, liều mạng cắn xé cái tay đang bụm miệng mình, chân điên cuồng đấm đá, có lẽ bị bộ dáng điên cuồng không muốn sống của cậu doạ sợ, giọng vịt đực ngoài mạnh trong yếu tát cậu một cái: “Mày dám đánh ông à? May cho mày đấy, hôm nay tao bỏ qua cho mày!”

Dứt lời thì ném cậu xuống, cùng mấy hồ bằng cẩu hữu vội vã chạy đi.

Có lẽ bùng nổ vừa nãy đã hao hết thể lực của cậu, Đường Thiệu Nguyên đuổi theo hai bước liền té ngã, lại cắn răng đứng lên, sụp đổ đá văng bỏ dưa hấu trên đất, sau đó thì cứ như phát điên xé rách áo đồng phục.

Quần áo đồng phục lăn lóc trên sàn nhà vệ sinh ẩm ướt dơ bẩn, Đường Thiệu Nguyên chỉ cảm thấy nếu mặc thứ này nhiều thêm một giây nữa thôi thì cậu sẽ hỏng mất.

Chất lượng quần áo đồng phục mùa hè bình thường, dưới tình huống bùng nổ như vừa nãy rất dễ dàng xé xuống, bị cậu ném thẳng vào thùng rác, sau đó chạy vọt tới vòi nước, đổ một đống nước rửa tay lên đầu, điên cuồng chà xát tóc mình.

Không đủ, vẫn chưa đủ, vì sao vẫn thối như vậy chứ?

“A!____”

Đường Thiệu Nguyên vừa gào lên vừa ngẩng đầu, mái tóc ướt đẫm che khuất mắt kính, nước từ trên tóc hoà với nước mắt khiến tầm mắt cậu trở nên mơ hồ.

Ngay thời điểm cậu một mình yên lặng rơi lệ thì cửa nhà vệ sinh bỗng bị đẩy ra, một thân ảnh cao gầy bất thình lình hùng hổ đi vào.

“____Éc?” Người đến hiển nhiên bị trạng thái của cậu làm kinh hãi.

…… Đây có lẽ là khoảnh khắc mà Đường Thiệu Nguyên không dám nhớ lại nhất trong cuộc đời mình.

Thừa lúc học thể dục chạy về toà nhà dạy học sờ cá, thuận tiện muốn rửa mặt, trong nháy mắt Lộ Tranh đẩy cửa nhà vệ sinh ra còn tưởng mình nhìn lầm, nhịn không được lui về vài bước, nhìn lên bảng hiệu trên cửa.

…… Đúng là nhà vệ sinh mà.

Dù là ai thì khi đẩy cửa nhà vệ sinh ở chỗ hầu như không có ai đến mà nhìn thấy một cậu nhóc trắng nõn, mềm mại, trên người chỉ mặc mỗi quần lót đều bị doạ giật cả mình!

Ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi lối sống và cách làm việc của hai vợ chồng lão Lộ từng là cảnh sát hình sự, Lộ Tranh từ nhỏ đã rất hung hăng, song cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, tầm mắt đảo qua, nhạy bén phát hiện bộ đồng phục nằm trong thùng rác dơ bẩn, mái tóc ướt sũng của cậu nhóc mập cùng với đôi mắt sưng đỏ mà mắt kính cũng không che giấu được.

“Chào, anh bạn.” Anh cẩn thận cân nhắc mở lời: “Cậu bị ngã sao? Có bị thương không? Cần đi phòng y tế không?”

Đường Thiệu Nguyên xuyên qua mắt kính mơ hồ nhìn kỹ người mới đến, người nọ có khuôn mặt trẻ con đẹp trai, đầu đinh gọn gàng, mặc đồng phục trắng muốt, vóc dáng vừa cao vừa đẹp, gương mặt đầy hăng hái, vừa nhìn chính là nhân vật cấp nam thần được săn đón trong trường, toàn thân toả ra ánh sáng hào quang lấp lánh.

Cậu chưa từng tiếp xúc gần với sinh vật chói sáng nào, tâm lý không khỏi tự ti còn có chút sợ sệt, da gà cả người thi nhau nổi lên, không biết là do lạnh hay do sợ hãi.

Nghẹn nửa ngày, cậu mới cúi đầu, ngập ngừng: “…… Không, chỉ là quần áo dơ rồi.”

Nhân vật chói mắt mở to đôi mắt tròn, không biết có phải do ngốc thật không mà hình như cũng tin, còn nghiêm túc gật đầu, sờ sờ túi quần, đưa túi khăn giấy cho cậu: “Muốn lau tóc không? Sắp vào thu rồi, đừng để cảm lạnh nhé.”

Đường Thiệu Nguyên cúi đầu xấu hổ nhận túi khăn giấy trong tay anh, trong lòng khó xử kinh khủng, chỉ hy vọng người này nhanh chóng rời đi để cậu một mình ở đây thôi.

Dường như tiếp nhận được sóng não của cậu, nhân vật chói mắt vỗ đầu: “Chờ chút, tớ ra ngoài một chuyến.”

Nói xong liền dùng đôi chân dài bước ra khỏi cửa.

Đường Thiệu Nguyên thấy anh đi rồi, nhanh chóng lau lau tóc, suy nghĩ cách để ra khỏi nhà vệ sinh.

Bất thình lình người đẹp trai kia từ cửa vọt vào, dặn dò cậu: “Đừng đi đó, tớ sẽ lập tức quay lại!”

Đường Thiệu Nguyên xấu hổ trần truồng đứng tại chỗ, không biết nói gì cho phải.

“Ấy, xem tớ ngốc chưa này.” Vừa nói anh như nhớ đến gì đó, cởi áo khoác đồng phục mùa thu trên người đưa qua: “Nếu cậu không chê thì khoác tạm vào chắn gió nhé?”

Ma xui quỷ khiến thế nào đó, Đường Thiệu Nguyên vươn tay nhận cái áo khoát dài tay còn mang theo nhiệt độ cơ thể.

…… Chung quy cảm thấy anh rất sạch sẽ.

Thấy Đường Thiệu Nguyên mặc áo vào, Lộ Tranh nở nụ cười thật tươi, trên má lộ một lúm đồng tiền nhỏ, từ trong phòng vệ sinh tìm được bảng “Đang quét dọn” màu vàng, đẩy cửa bước ra ngoài.

“Đừng lo, hiện giờ không có ai đi vào đâu.”

Đường Thiệu Nguyên dại ra đứng đó gật đầu.

Thời gian từng giây trôi qua.

Không biết vì sao, thực ra cậu rất ngượng ngùng, không muốn tiếp tục ở đây chờ nữa, thế nhưng từ nơi thật sâu bên trong có một thế lực nào đó kéo chân cậu, khiến cậu không thể động đậy.

Mình không thể đi, cậu nghĩ, mình còn phải trả lại đồng phục cho người ta.

Không biết nên tin là thật hay chỉ là đang cố ý thuyết phục bản thân.

Không biết qua bao lâu, có thể là ba phút, cũng có khi là ba tiếng, ngay thời điểm Đường Thiệu Nguyên sắp đánh mất cảm giác thời gian thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân “bình bịch”, người tới tựa như rất sốt ruột chạy nhanh vào.

Bịch một tiếng, cửa bị đẩy mạnh ra, nhân vật chói mắt đã quay trở lại.

“Tớ về rồi đây, người anh em!” Giọng nhân vật chói mắt đầy tinh thần, trong tay cầm theo một cái túi nhựa, thành thạo xé lớp vỏ ngoài, lấy từ bên trong ra hai mảnh vải trắng tinh đưa cho cậu: “Mặc tạm cái này trước nha.”

Là một bộ đồng phục mùa hè.

Đường Thiệu Nguyên do dự không nhận lấy: “Cái này ở đâu vậy? Bao nhiêu tiền ạ?”

“Phòng Hành chính tổng hợp lấy nhầm số đo nên bổ sung cho tớ bộ đồng phục mùa hè, đây là bộ bị phát sai.” Lộ Tranh cười hì hì lắc lắc ngón tay: “Không tốn đồng nào cả.”

Đường Thiệu Nguyên yên lặng suy nghĩ, không biết lời Lộ Tranh nói có phải là thật hay không, bộ đồng phục mùa hè kia ít nhất cũng lớn hơn Lộ Tranh hai size, nhưng lại tầm tầm size cậu, phòng Hành chính tổng hợp không có mắt nhìn đến vậy à?

Cậu nhấp miệng, siết chặt quần áo trong tay.

Song Lộ Tranh nhìn gương mặt ngượng ngùng của cậu thì nghĩ cậu ngại thay quần áo trước mặt mình, bèn tri kỷ khoát tay: “Tớ còn lớp thể dục phải quay lại điểm danh, đi trước nhé?”

Đường Thiệu Nguyên gật đầu lung tung.

Lộ Tranh nhìn lỗ tai đỏ ửng của cậu mà bật cười, vừa cười lên thì lúm đồng tiền nhỏ trên mặt như chứa đầy men rượu khiến người nhìn ấm áp từ trong ra ngoài, anh xoay người bình bịch hấp tấp chạy đi, trước khi đi còn không quên phất tay với Đường Thiệu Nguyên: “Bye bye!”

“…… Tạm biệt.”

Người đã đi xa, Đường Thiệu Nguyên mới yên lặng thì thầm, chớp mắt mấy cái để vài giọt nước mắt nơi khoé mắt rơi xuống, ôm chặt áo khoác mùa thu mà nhân vật chói mắt quên lấy đi, hít một hơi thật sâu.

Mùi nắng, mùi cỏ xanh cùng mùi xà phòng thật thơm.

…… Mình không hề thối.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Đường béo bằng hai người: ý trung nhân của mình là một anh hùng, vào một ngày nọ anh giẫm mây cầu vồng đến tặng đồng phục cho mình.

Sự mê luyến và chấp niệm thời học sinh sinh ra đôi khi chỉ vì một hành động tử tế vô tình nào đó mà thôi, đây chính là lần đầu tiên gặp mặt của sư huynh và sư đệ, thật ra không chỉ có một lần, chẳng qua sư huynh đã quên sạch sành sanh, tình cảm của sư đệ không phải vô duyên vô cớ mà có.

Viết viết liền thấy Tiểu Đường thật không dễ dàng, yêu thương cậu ấy một giây……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.