Nhìn sườn mặt Đường Thiệu Nguyên, trong đầu Lộ Tranh chợt loé lên, bối cảnh lý lịch của mấy người được hẹn đến ngày hôm nay lần lượt kéo qua trong đầu anh.
“Hôm nay Vương Dũng kia……” Anh tạm dừng: “Chẳng lẽ……?”
Đường Thiệu Nguyên cười khổ: “Tôi từng nghĩ lúc gặp lại những người đó chắc chắn có thể bình tĩnh đối mặt, không ngờ tôi đã đánh giá cao bản thân rồi.”
Trên tay chợt ấm áp.
Tim Đường Thiệu Nguyên rung động, không biết từ lúc nào Lộ Tranh đã cầm tay cậu.
“Thiệu Nguyên, còn được không?” Đôi mắt đen láy của Lộ Tranh nhìn thẳng cậu, bên trong đầy chân thành và quan tâm: “Nếu cậu không muốn nhìn thấy anh ta thì lần nói chuyện sau tôi sẽ điều động Nhất Duy, không sao đâu.”
Nghe được hai chữ “Nhất Duy”, Đường Thiệu Nguyên nháy mắt tỉnh táo hẳn.
“Không sao, tôi có thể, sư huynh!” Cậu lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Tôi…… đã qua hết rồi.”
Thật ra ngay từ đầu khi nhìn thấy Vương Dũng, tâm tình cậu cũng không có bao nhiêu sợ hãi, mà phần nhiều là kinh ngạc cùng chán ghét. Dù sao hiện giờ cậu có những người và những thứ cậu quan tâm hơn, chuyện ân oán trong quá khứ dường như không tính là gì cả.
Huống chi tình hình Vương Dũng gần đây nhìn qua cũng không xong, vừa bị giáo viên hướng dẫn khuyên rút lui vừa bị cuốn vào vụ mưu sát, trở thành nghi phạm, hơi có chút ý tứ nhân quả luân hồi khiến cậu nảy sinh tâm tình ác độc.
Lộ Tranh nhìn kỹ biểu cảm cậu, tựa như đang xác nhận sự chân thành, thật lâu sau mới cười vỗ vỗ vai cậu: “Tốt rồi.”
**
Công tác hỏi thăm vẫn chưa kết thúc, buổi tối sau khi tăng ca sắp xếp xong ghi chép do ba nhân chứng cung cấp, sáng sớm hôm sau, nhóm Lộ Tranh chỉ mới ngủ ba tiếng đã phải tiếp tục làm việc.
Hẹn đến sớm nhất là người có mâu thuẫn rõ rệt nhất với giáo sư Quản Bân, Hùng Bác Nghĩa.
Vóc dáng Hùng Bác Nghĩa mập mạp, mang kính, nhìn qua rất hiền lành, không giống với kiểu người nóng nảy trong miêu tả của người khác.
Thời điểm đề cập đến mâu thuẫn với Quản Bân, Hùng Bác Nghĩa cười lạnh: “Tôi không hối hận khi cãi nhau với anh ta, Quản Bân này á, có đôi khi rất bệnh hoạn, là một người đàn ông trưởng thành mà cứ tưởng mình là đứa bé trong lòng mẹ, toàn bộ thế giới đều phải chiều ý anh ta. Nếu không phải Kim Tiểu Dật ngăn cản thì tôi đã nghỉ học từ lâu.”
Lộ Tranh xoa xoa ngón tay, không quá ngoài ý muốn với thái độ này, tiếp tục hỏi: “Vậy…… Theo anh biết thì những người khác xung quanh giáo sư Quản có bất đồng quan điểm gì với anh ấy không?”
Hùng Bác Nghĩa nghẹn lời đè huyệt thái dương: “Nói thật nhé, ngoại trừ người vợ ngốc nghếch xem Quản Bân là nam thần cùng với bà mẹ cuồng con trai của anh ta ra thì tôi chưa từng gặp qua ai có quan hệ tốt với anh ta, trên cơ bản đều có mâu thuẫn.”
Bút trên tay Lộ Tranh không dấu vết dừng tại chỗ.
Anh ngẩng đầu, ngữ khí bình tĩnh, trong mắt có tia nghiền ngẫm: “Phải không? Sao tôi nghe nói, quan hệ của Chu Học Hải trong phòng thí nghiệm của anh và giáo sư Quản rất tốt mà?”
“Chu Học Hải? Anh đùa tôi ư? Ha.” Hùng Bác Nghĩa nhướng mày, cười nhếch mép, mặt đầy trào phúng: “Cậu ta chỉ đang giả vờ thành người tốt thôi, sau lưng không ít lần nói xấu Quản Bân. Nhưng cậu ta là đứa nhát gan, chưa bao giờ dám đối mặt, vừa nhìn thấy Quản Bân là lập tức biến thành con chó nhỏ, là loại bảo sủa ba tiếng cậu ta cũng không dám sủa tiếng thứ tư.”
Trong lòng Lộ Tranh “chậc” một tiếng, bí mật trao đổi ánh mắt với Đường Thiệu Nguyên.
Hùng Bác Nghĩa cứ như một cái bình phun nước, biubiubiu công kích không hề sai lệch, nói rất nhiều điều khó nghe, lúc này có thể nhìn ra tính tình anh ta không hề tốt.
“Vài ví dụ như?”
“Nhiều lắm.” Hùng Bác Nghĩa uống ngụm nước, đếm trên đầu ngón tay: “Quản Bân thích bóng rổ, kỹ thuật vô cùng nát nhưng phải có người chơi cùng. Tổ chúng tôi một tuần chỉ có nửa ngày nghỉ ngơi, anh ta dùng nửa ngày đó gọi mọi người ra ngoài chơi bóng, ai cũng cực kỳ mệt mỏi còn đánh cái rắm, tất cả mọi người đều vờ vịt từ chối không đi. Hỏi đến Chu Học Hải thì chuẩn xác, cho dù phát sốt cậu ta cũng liều mình bồi Quản Bân ra ngoài chơi bóng, còn không dám để anh ta thua, bằng không sẽ bị Quản Bân làm khó dễ, thứ chịu tội này một lần là đủ rồi, ha, Chu Học Hải thì không, lần nào cũng đi chịu ngược. Trình độ cậu ta cũng không kém, không có Quản Bân đề cử thì cũng không phải không thể đăng bài viết, không biết cậu ta có ý đồ gì, mỗi ngày sống như đứa cháu trai, chỉ dám thừa lúc Quản Bân không ở đó than vãn vài câu, tôi còn mệt thay cậu ta đấy.”
Lộ Tranh có chút đăm chiêu gật đầu.
Dưới chuỗi dài danh sách nghi phạm, anh lại yên lặng điền thêm ba chữ Chu Học Hải.
Đương nhiên cũng không bài trừ quan điểm thiên vị của bản thân Hùng Bác Nghĩa, dù sao lần trước lúc hẹn Chu Học Hải, biểu hiện của cậu ta rất ổn định, cũng có thương tiếc, không giống bộ dáng không có chút cảm tình nào với Quản Bân.
“Đúng rồi, còn một người nữa, Vương Dũng.” Thùng phun nước Hùng Bác Nghĩa như bị làm cho hưng phấn, tiếp tục điểm tên Vương Dũng, người đầu tiên đến cục cảnh sát.
“Nói thế là sao?”
Lần này lên tiếng là Đường Thiệu Nguyên, Lộ Tranh hơi kinh hãi, thấy cậu tương đối bình tĩnh, không có cảm xúc dị thường nào thì trong lòng lặng lẽ cho cậu một lời khen.
“Vương Dũng là kẻ bất tài nhất trong tổ chúng tôi, ngoại trừ vuốt mông ngựa thì cái gì cũng không làm được. Lúc đó anh ta được ông chủ đề cử, lại tự mang theo kinh phí nên Quản Bân miễn cưỡng nhận vào, sau đó thì hối hận muốn chết, mỗi ngày đều nghĩ cách khuyên anh ta rút lui, còn công khai nói ra vài lần, tôi thấy Vương Dũng bởi vì chuyện này mà ghi hận Quản Bân. Anh ta là hạng người khẩu phật tâm xà, nói không chừng là do anh ta làm đấy.”
Cuộc hẹn dần tiến vào hồi kết, đương lúc Lộ Tranh khách sáo đứng dậy bắt tay tạm biệt Hùng Bác Nghĩa thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Một giọng nữ ở bên ngoài gào thét tê tâm liệt phế, còn la hét om sòm không biết đang làm gì.
“Con của tôi! Đứa con đáng thương của tôi! Đồng chí cảnh sát, các cậu phải làm chủ thay nó! Chính đứa vợ đáng ghét của nó làm đấy, tôi đã sớm nói con nhỏ đó không phải người an phận, khẳng định nó lén có người bên người khác! Bọn chúng hợp mưu hại chết con tôi rồi!”
Vẻ mặt Hùng Bác Nghĩa đầy trào phúng bĩu môi: “Nghe thấy không? Là người mẹ tuyệt vời của Quản Bân đấy, bà ta từng đến phòng thí nghiệm chúng tôi vài lần, mà lần nào cũng đặc sắc như phim truyền hình vậy.”
Mấy người Lộ Tranh bất đắc dĩ phiền não tiễn Hùng Bác Nghĩa, nhanh chân chạy ra cửa lớn thị cục, chỉ thấy Tiết Nhất Duy mang theo vài điều tra viên vây thành một hình tròn, ở giữa là một bà lão dáng người cao lớn, lúc này đang ngồi bệch dưới đất gào khóc om sòm, căn bản không thể khuyên được.
“Vị phu nhân này! Ngài nghe tôi nói đã! Đứng lên trước được không?” Tiết Nhất Duy sứt đầu mẻ trán, tóc tai rối bời, cả người thoạt nhìn sắp hỏng mất.
“Tôi không đấy! Các người là cảnh sát nhân dân đấy! Rõ ràng hôm qua đã mang con nhỏ xấu xa Thạch Tĩnh Di đi rồi, kết quả lại thả nó ra! Con trai tội nghiệp của tôi! Con chết thật oan uổng! Quản gia chúng ta từ xưa đã là độc đinh, ba đời con một rồi!”
“Không phải, vị phu nhân này, bà hãy nghe tôi nói! Chúng tôi có quy định! Nếu không có chứng cứ đầy đủ thì không thể tuỳ tiện bắt người! Ngày hôm qua không phải là bắt! Đó là hỏi thăm theo quy tắc! Hiểu không? Hỏi thăm theo quy tắc thôi!”
Mọt sách bước ra từ tháp ngà như Tiết Nhất Duy chưa từng phải giao tiếp với người khó đối phó như vậy, sốt ruột túm tóc nhưng lời giải thích của cậu ta bà lão không chịu nghe một chữ nào.
“Con của tôi ơi! Mở mắt mà nhìn thế đạo! Ôi ôi ôi, ngực tôi đau quá, bà lão này dù có chết cũng phải tìm cho ra công đạo!”
Lộ Tranh ở phía sau đẩy mọi người ra bước lên, lớn giọng nói: “Vị đại tỷ này, tôi là người của thị cục, nếu dì cứ tiếp tục la hét như vậy thì sẽ ngộ độc oxy đấy? Dì hiểu không? Đứng lên trước đi!”
“Ả? Ngộ độc?” Bà Quản nhạy cảm bắt được từ mấu chốt, vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt đầy nghiêm túc chính trực cùng khí chất làm người khác tin tưởng của Lộ Tranh, nhất thời không khỏi hồ đồ: “Cậu nói gì?”
“Đúng vậy, không tin dì thử xem! Hiện giờ có phải cảm thấy hơi tức ngực không? Hơi thở dồn dập? Bên này của chúng tôi đều là pháp y, chính là bác sĩ trên toà án, bác sĩ ấy, hiểu không? Trước nghe tôi, ngàn vạn lần đừng nói nữa, nếu dì ngộ độc oxy ở đây thì khi đưa được đến bệnh viện sẽ không kịp nữa, biết không?” Lúc Lộ Tranh nói chuyện, trên mặt đầy chính nghĩa, còn mang theo chút lo lắng, tư thế kia giống như thật vậy.
Một đám điều tra viên đứng bên cạnh nghẹn cười nhìn Lộ Tranh thuần thục gạt người.
Bà Quản sờ sờ ngực mình, cảm giác hình như có chút nghẹn hơi khó thở. Tuy miệng bà ồn ào nói phải chết ở đây nhưng thực tế cũng là người trần mắt thịt, sao lại không sợ chết, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, miệng ngậm chặc như vỏ sò, không dám nói thêm tiếng nào, chỉ dám phát ra tiếng “ư ư”.
“Ấy! Tốt lắm! Vị đại tỷ này, cảm xúc của ngài hôm nay rất kích động, vô cùng nguy hiểm, về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ trước nhé? Vụ án có tiến triển mới chúng tôi sẽ thông báo cho dì đầu tiên! Dì yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ!”
Mỗi câu của Lộ Tranh đều đặc biệt vang dội, nói từng chữ một, vừa hay phù hợp với tâm ý của người lớn tuổi hơi lãng tai của bà Quản, Lộ Tranh thấy cảm xúc của bà dịu đi bèn không ngừng dỗ thêm vài câu, thẳng đến khi lừa bà Quản đến mức không biết trời nam đất bắt mới hài lòng tiễn bà lên xe taxi.
“Haizzz……”
Nguy cơ được giải trừ, cửa thị cục cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Lộ Tranh lau mồ hôi trên trán: “Rốt cục cũng thu phục được.”
Đường Thiệu Nguyên bên cạnh lấy túi khăn giấy, xé ra đưa cho anh: “Sư huynh vừa nãy lợi hại ghê.”
“Cái này được luyện từ hồi ở cơ sở ấy.” Lộ Tranh thở hồng hộc lấy khăn giấy lau mặt: “Chiêu này tôi học được từ một người anh em ở bệnh viện Du Tiền, chuyên dùng để đối phó với nhưng ông bà lão ồn ào khi chữa bệnh, mà đúng là dùng được thật.”
“Tổ trưởng Lộ, anh cảm thấy việc rèn luyện ở cơ sở có giúp nâng cao tác dụng của bản thân không?” Tiết Nhất Duy bất thình lình xông ra từ phía sau hai người, hai tròng kính loé ra ánh sáng quỷ dị, trên tay còn cầm bút và sổ ghi chép, bộ dạng mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ anh mở miệng sẽ bắt đầu ghi chép.
Lộ Tranh ngoái đầu lại nhìn liền bị cậu ta mang theo tia học hỏi của học bá quét qua, sợ tới mức giật cả mình.
“Cái này…… Cũng không nhất định……”
Tiết Nhất Duy đẩy mắt kính: “Chờ vụ án này chấm dứt, tôi có thể đến tìm tổ trưởng Lộ cố vấn về tình hình của Cục cảnh sát thành phố Du Tiền hay không?”
Đương lúc hoảng hốt, Lộ Tranh cảm thấy lời của Tiết Nhất Duy cứ như là “Đại thần, phó bản này đánh thế nào ạ? Xin hãy đưa ra chiến lược!”
Lộ Tranh:…… Má ơi, nếu chuyến đi thị cục lần này mà đào được nhân vật trung tâm của tổ tinh anh đi, tổ trưởng Hàm phỏng chừng sẽ tức chết!
Sau khi trấn an người nhà nạn nhân, nhóm Lộ Tranh trở lại văn phòng sắp xếp lại những manh mối hiện có, sau khi thấy danh sách nghi phạm có thêm Chu Học Hải và Vương Dũng, bọn họ lại lâm vào buồn bực.
Trong giới hình sự, thỉnh thoảng không có nghi phạm sẽ khiến người khác điên mất, nhưng đôi khi có nhiều nghi phạm cũng là vấn đề.
Vụ án này rắc rối ở chỗ, mặc dù có rất nhiều nghi phạm thế nhưng không một ai trong số họ có khả năng phạm tội về mặt lý thuyết.
“Không được.” Lộ Tranh cắn nắp bút, nhíu mày lẩm bẩm: “Cần phải…… khám nghiệm lại hiện trường.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngộ độc oxy:
Lộ sư huynh hoàn toàn không phải đang nói bừa đâu, đây chính là kiềm hô hấp…… Ở khoa cấp cứu, nguyên nhân của phần lớn những ca bệnh kiềm hô hấp là do vợ chồng cãi nhau……
Lúc này không nên tuỳ tiện hít oxy, cách làm đúng là đặt một chiếc túi trước miệng và mũi, nguyên tắc là sử dụng chiếc túi để tăng không gian chết của đường hô hấp, giảm bớt sự thở ra và thất thoát khí carbonic.
== Hết chương 32 ==
Chú thích:
Kiềm hô hấp là một tình trạng y tế trong đó độ pH của máu tăng lên do nhịp hô hấp tăng lên. Đây là một trong bốn loại rối loạn cân bằng axit-bazơ. Căn nguyên của kiềm hô hấp chủ yếu là tăng thông khí. Trong quá trình tăng thông khí, một lượng lớn carbon dioxide được thải ra ngoài, nồng độ axit carbonic trong máu giảm, tỷ lệ axit carbonic/bicarbonate trong máu giảm và giá trị pH của máu tăng lên, dẫn đến nhiễm kiềm. Kiềm hô hấp có thể dẫn đến hoa mắt, chóng mặt, và những trường hợp nặng có thể gây ra các triệu chứng như tức ngực, đau ngực, chóng mặt, sợ hãi và co giật tay chân.