Vạn Vật Lưu Vết

Chương 33: Thông báo cho các anh em mời ông ấy đến thị cục một chuyến



VẠN VẬT LƯU VẾT

Tác giả: Hán Bảo Niên Cao

Quyển 3: Dập lửa

Edit: Cá trê

__________

Vụ án chưa phá được nên hiện trường được bảo vệ rất tốt. Tất cả giảng viên và nhân viên đã được trường chuyển sang một toà nhà hoá lý khác, vụ án xảy ra đã gần một tuần, trường học cũng chính thức khai giảng, các sinh viên sau sự sợ hãi ban đầu thì cũng dần quen với sự bùng nổ tin tức, sân bóng rổ dưới lầu lại lần nữa khôi phục sự náo nhiệt, thế nhưng toà nhà lý hoá cũ ở bên cạnh sau khi trải qua hoả hoạn lại càng thêm tiêu điều.

Vén dây phong toả trước mặt lên, Lộ Tranh mang theo Tiết Nhất Duy cùng Nguỵ Hùng Phong – vừa bận rộn xong vụ án khác ở tỉnh, tay xách thùng khám nghiệm tiến vào hiện trường.

Văn phòng giáo sư Quản Bân tối đen như mực, nước của vòi cứu hoả từ vài ngày trước đã dần bốc hơi hết, hiện giờ trên mặt đất chỉ còn lại vết tích của bùn và bụi bẩn.

Lần nữa mở đường đi vào hiện trường, Lộ Tranh mang bao giày đi vào trung tâm hiện trường, lấy sô pha là tâm rồi mở rộng ra xung quanh.

Vải bọc cùng phần lớn mút của sô pha đã bị thiêu cháy, chỉ còn sót lại một ít, bên trên còn sót lại vài mảnh giấy đang cháy dở và đã được Lộ Tranh thu thập đem đi sấy khô vào lần trước, hiện giờ còn đang trong phòng vật chứng. Lúc này trong phòng chỉ còn mỗi cái lò xo trơ trọi, cái gì cũng không còn.

Lộ Tranh mở đèn khám nghiệm, cẩn thận quan sát một phen.

Chỗ lò xo vẫn như cũ, không có gì khả nghi.

Tầm mắt anh di chuyển đến phía tay phải, tất cả văn phòng trong toà nhà này đều thống nhất quy cách, một cửa sổ bên tường cùng một cửa sổ hướng ra hành lang, hai cửa sổ đều có rèm treo, tấm rèm trên cửa sổ sát tường ban đầu được kéo lại nhưng do gần nguồn lửa nên đã cháy hoàn toàn và rơi xuống, màu xanh nhạt biến thành màu đen, có một góc rèm không bị cháy hoàn toàn đang nằm la liệt trên mặt đất.

Lộ Tranh dùng tay mang bao tay xốc góc rèm, dùng kính lúp nhìn qua liền run rẩy.

Chỗ tấm rèm bị xốc lên vậy mà rơi ra thứ gì đó màu trắng vàng.

“Đây là cái gì!” Mắt Tiết Nhất Duy sắc bén, vừa liếc mắt đã thấy, nhịn không được kích động kêu lên.

Lộ Tranh vô cùng cẩn thận nhặt thứ nhìn như tập san nọ lên, lật xem kỹ lưỡng, thoạt nhìn là phần còn sót lại của một phần tài liệu đánh máy sau khi bị đốt cháy, bên trên chi chít từ đơn tiếng anh, đã bị cháy mất một nữa. Có khả năng bởi vì khá dày nên khi văn phòng cháy đã bị rơi xuống rồi cuốn vào bên trong tấm rèm, ngăn cách với không khí bên ngoài nên không bị đốt cháy hoàn toàn, chữ trên giấy vẫn miễn cưỡng nhận ra được.

“As Figure 6 indicates…” Học bá Tiết Nhất Duy híp mắt đọc: “Tổ trưởng Lộ, hình như đây là bản thảo thô của một quyển luận văn, bên trên còn có lời chú giải kìa.”

“Bản thảo thô luận văn à……” Lộ Tranh lẩm bẩm một chốc, lật mở xấp tài liệu đã hỏng một nửa được ghim lại với nhau bằng ghim dài, lật qua từng tờ một.

Không có tình huống khác thường.

Song lúc Lộ Tranh lật đến trang số 17 thì dừng lại.

Không biết vì sao, nội dung ở trang này làm anh có cảm giác quen thuộc khó hiểu, cùng với một dự cảm mơ hồ ____

Tập luận văn không trọn vẹn này hẳn có liên hệ nào đó với vụ án.

Cắn môi suy nghĩ trong chốc lát, Lộ Tranh cũng biết không thể tìm ra được manh mối nào bèn lấy bút viết ngoáy một dòng ghi chú vào sổ ghi chép mang bên người.

“Nhất Duy, thu hồi vật chứng tạm thời đến đây thôi.”

“Được, tổ trưởng.”

Bọn họ lục soát văn phòng giáo sư Quản Bân, không biết nên khen ngợi bọn họ công tác khám nghiệm ngay từ đầu đã làm rất cẩn thận, hay nên buồn vì không tìm ra được thêm manh mối gì mới, ngoại trừ bản thảo luận văn bị cháy dở thì không thu hoạch được gì.

“Tổ trưởng, chúng ta làm gì tiếp bây giờ? Quay về thị cục hay sao ạ?” Nguỵ Hùng Phong cau mày, mi mắt rũ xuống, trông đáng thương vô cùng.

Lộ Tranh dừng chỗ góc cầu thang một lúc, chợt xoay người đi về phía đầu kia hành lang: “Không quay về vội, chúng ta kiểm tra lại một lần nữa tất cả các văn phòng xung quanh hiện trường.”

“Kiểm tất cả?” Tiết Nhất Duy giật mình, dù sao đây cũng không phải lượng công việc nhỏ, hơn nữa cậu ta cảm thấy việc này không quá quan trọng.

Thế nhưng cuộc họp lần trước đã cho cậu ta một cái nhìn khác về Lộ Tranh, Tiết Nhất Duy tin tưởng bất kì phán đoán nào của anh liền không chút do dự đuổi theo: “Tổ trưởng, chúng ta bắt đầu từ đâu?”

Hai người đi được vài bước rồi mà Nguỵ Hùng Phong vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, Tiết Nhất Duy “haiz” một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quay đầu ngoắc cậu, bộ dáng đầy thương tiếc nhìn cậu.

“Cậu mỗi ngày đều được đi theo tổ trưởng Lộ, cơ hội học tập tốt như vậy mà không biết quý trọng! Thật xấu hổ dùm cậu đó!”

Nguỵ Hùng Phong nghe xong lập tức xù lông: “Moá, Tiết Nhất Duy, nói gì đấy!”

“Muốn cãi nhau thì tan tầm rồi cãi tiếp, bình tĩnh.” Đương lúc hai người đang giương cung bạt kiếm vô cung căng thẳng, Lộ Tranh bất đắc dĩ dỡ trán, khuyên nhủ: “Nhanh lên, tốc độ nào, chúng ta không có nhiều thời gian.”

Tiết Nhất Duy và Nguỵ Hùng Phong liếc xéo nhau, “hừ” một tiếng đồng bộ, xoay đầu không thèm nhìn đối phương.

**

Lộ Tranh quyết định trình tự kiểm tra sẽ là từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, theo cách này thì văn phòng đầu tiên được kiểm tra là văn phòng của giáo sư vật lý Vạn Tuấn Dật nằm ở bên phải văn phòng giáo sư Quản.

“Giáo sư Vạn Tuấn Dật không cùng khoa với giáo sư Quản Bân, tuy rằng văn phòng nằm kế bên nhau nhưng bình thường gần như không có tiếp xúc đặc biệt gì, hai người nếu chạm mặt nhau nhiều nhất cũng chỉ là chào xã giao, là kiểu chỉ nói buổi sáng tốt lành thôi ấy.” Chỗ Nguỵ Hùng Phong có đầy đủ tư liệu các bên, giờ là lúc thể hiện tài năng: “Giáo sư Vạn khá lớn tuổi, đã ở trạng thái nửa về hưu, thời gian ở văn phòng không nhiều lắm, không có mâu thuẫn rõ ràng với giáo sư Quản Bân.”

Lộ Tranh gật đầu, cầm đèn đi vào văn phòng giáo sư Vạn.

Giáo sư Vạn và giáo sư Quản vừa nhìn đã thấy là hai loại tính cách khác nhau, văn phòng của ông sạch sẽ gọn gàng, có một giá sách sẫm màu rất đẹp, chỉ là bên trên bày không nhiều sách, có thể là vì ông ấy không thường xuất hiện ở phòng, trên bàn còn có một chậu thuỷ tùng đã chết héo sau vụ hoả hoạn.

Đây là văn phòng cách hiện trường vụ án gần nhất, mức độ huỷ hoại nghiêm trọng, các vật dụng đều bị hư hỏng ở các mức độ khác nhau, tường cũng bị cháy đen. Cửa sổ phía hành lang có kéo rèm nhưng các cửa sổ phía tường thì không.

Lộ Tranh ba bước thành hai bước đi qua cạnh cửa sổ phía bên tường, các cửa sổ ở đây được trang bị đồng bộ lan can chống trộm, tay đàn ông trưởng thành nhiều nhất chỉ có thể vươn tối đa một cánh tay, nếu đưa sát mặt vào lan can thì có thể nhìn thấy cửa sổ phòng giáo sư Quản bên tay trái.

Lộ Tranh nhìn ra thử, cự ly khoảng một mét hai, vị trí này trừ khi sử dụng công cụ đặc thù thì gần như không thể mở được cửa sổ phòng giáo sư Quản, hơn nữa căn cứ vào videos theo dõi của Đại Hùng thì trong thời gian xảy ra vụ án không có ai mang theo vật phẩm khả nghi ra vào căn phòng này.

“Kì lạ.” Anh xoa xoa cằm, ngẩng đầu nói: “Đi, Đại Hùng, Nhất Duy, chúng ta lên lầu nhìn thử.”

“Ả? Xem xong rồi á?”Đại Hùng ở bên cạnh còn đang cẩn thận lục lọi bàn làm việc và ngăn tủ của giáo sư Vạn, lúc ngẩng đầu lên trên mặt toàn là dấu chấm hỏi.

“Không cần nữa……” Lộ Tranh khẽ nhíu mày.

Tiết Nhất Duy gấp gáp đuổi kịp: “Tổ trưởng Lộ, anh đang tìm phương thức mồi lửa vào được văn phòng giáo sư Quản Bân sao?”

Lộ Tranh gật đầu tỏ vẻ khen ngợi: “Đúng vậy, đương nhiên cũng có khả năng nguồn lửa xuất phát từ một loại thiết bị đánh lửa tự động nào đó trong văn phòng giáo sư Quản, nhưng trước đó chúng ta cần phải loại trừ khả năng nguồn lửa xâm nhập vào từ bên ngoài, chúng ta đã bỏ qua điểm này trong cuộc điều tra trước.”

“Nhưng theo băng hình theo dõi thì vào thời điểm lửa bùng lên không có ai đến gần cửa sổ văn phòng mà?” Nguỵ Hùng Phong hoang mang khó hiểu.

“Vậy nên chúng ta phải suy xét đến một cửa sổ khác hoặc là một cách thức khác.” Lộ Tranh giải thích, “Cửa sổ sát tường được trang bị lan can chống trộm vì bên ngoài là bãi đất hoang, không có người giám sát bao quát, thời điểm xảy ra vụ án tuy rằng cửa sổ phòng giáo sư Quản đóng nhưng không khoá, trên lý thuyết thì vẫn có khả năng bị mở từ bên ngoài.”

Nguỵ Hùng Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Khi bọn họ đang nói chuyện thì cũng đã lên tới tầng 4, ngày xảy ra vụ án gió không lớn, lửa và khói bốc lên theo đường thẳng khiến dấu vết hoả hoạn ở tầng này rõ ràng hơn dưới lầu một lầu hai.

“Đây chính là phía trên văn phòng, là đồng nghiệp trong khoa Hoá học giống giáo sư Quản, giáo sư Mai Thái Hoằng.” Nguỵ Hùng Phong cẩn thận báo cáo: “Giáo sư Mai năm nay năm mươi lăm tuổi, phương hướng nghiên cứu tương tự giáo sư Quản, đều làm về phương pháp hữu cơ, vẫn luôn bày tỏ sự đánh giá cao những người trẻ tuổi như giáo sư Quản.”

Văn phòng giáo sư Mai thoạt nhìn tổn hại nghiêm trọng, một mặt tường bị hun khói đen sạm, đồ đạc trong phòng có không ít, các mô hình phân tử, sách, tài liệu, lá trà, cái gì cần đều có.

“Hơn nữa, giáo sư Mai này là một trong hai người đầu tiên gọi điện báo cháy với đại đội phòng cháy.” Nguỵ Hùng Phong tràn trề hứng thú nói: “Người còn lại chính là anh. Tốc độ của giáo sư Mai so ra còn nhanh hơn anh một chút đấy.”

“Ông ấy? Lúc đó ông ấy đang ở hiện trường?” Lộ Tranh lập tức nhíu chặt mày.

“Đúng vậy.” Nguỵ Hùng Phong thành thật gật đầu, lật sổ ghi chép trên tay: “Ông ấy ở ngay trong phòng này, ngày thường sức khoẻ không tốt, vụ cháy đã làm ông ấy sợ hãi, nghe nói còn đang ở bệnh viện.”

Lộ Tranh gật đầu: “Hai cậu chờ tôi chút, tôi gọi điện thoại cho đội phòng cháy một cuộc đã.”

Vừa dứt lời, Lộ Tranh liền cầm điện thoại đi ra ngoài.

“Đúng, đúng vậy, ngay trong ngày 25 tháng 8, khoảng một giờ chiều, địa điểm hoả hoạn là Đại học Sư phạm tỉnh A.”

“Trước cái đó…… Có bản ghi âm không? Được, cảm ơn.”

Người phụ trách bên kia điện thoại rất nhanh đã tìm được bản ghi âm cuộc gọi điện của giáo sư Mai Thái Hoằng.

“Khụ khụ khụ…… 119 đúng không? Tôi thấy khói…… Toà nhà cũ của Đại học Sư phạm tỉnh A hình như đang cháy!…… Đúng, nơi cháy là văn phòng phía tây ở lầu ba, không có vật phẩm hoá học nguy hiểm nhưng bên cạnh chính là toà nhà thí nghiệm, có rất nhiều vật dụng nguy hiểm…… Được được, tôi lập tức ra hỏi phòng……”

Giọng giáo sư Mai quả thực nghe ra được cơ thể không tốt, nói hai câu đã ho khan nửa ngày, thanh âm vội vội vàng vàng, giọng điệu vô cùng sợ hãi.

Nói cảm ơn với người phụ trách xong, Lộ Tranh đăm chiêu ngắt điện thoại.

“Nhất Duy, tôi xác nhận lại một chút, sau khi phong toả hiện trường tất cả văn phòng trong toà nhà này đều vẫn giữ nguyên hiện trạng, không hề bị di chuyển đúng không?”

“Cái này tôi có thể cam đoan!” Tiết Nhất Duy ưỡn ngực, quả quyết nói.

“Tốt lắm.” Lộ Tranh gật đầu: “Gọi điện thoại cho giáo sư Mai Thái Hoằng xem ông ấy đã xuất viện hay chưa. Nếu đã xuất hiện thì thông báo cho các anh em mời ông ấy đến thị cục một chuyến.”

“Ả?!” Nguỵ Hùng Phong kinh hãi, há to miệng: “Mời ông ấy đến làm chi? Ông ấy là nghi phạm sao?”

Lộ Tranh lắc đầu, nở nụ cười: “Không nhất định, thế nhưng chúng ta phải tìm ông ấy hỏi một chút, vì sao ông ấy đứng trong văn phòng, hai cánh cửa sở đều đóng, màn cửa còn kéo xuống, mà vẫn có thể. nhìn. thấy. khói bay lên từ ngọn lửa trong văn phòng của giáo sư Quản ở tầng dưới?”

== Hết chương 33 ==


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.