Vạn Vật Lưu Vết

Chương 40: Có trời làm chứng, cậu cũng không nghĩ sẽ phát triển đến mức này



Căn hộ của Đường Thiệu Nguyên ở tầng 18, phòng khách có cửa sổ lớn sát đất nhìn ra hồ, khoảnh khắc cửa mở ra Lộ Tranh liền giật mình trừng to hai mắt.

Wow, đây là lần đầu tiên trong đời anh được thấy căn phòng đẹp đẽ như nhà của nam chính hay xuất hiện trên phim.

Cả căn phòng được trang trí theo tông màu lạnh, không nhiễm một hạt bụi, chỉ là không có chút hơi người nào.

“Vào đi đàn anh.” Đường Thiệu Nguyên cúi đầu lấy từ sâu trong tủ giày ra một đôi dép lê màu vàng chanh đặt ở huyền quan.

Lộ Tranh tháo đôi tất ướt ra, lắc lắc ngón chân vài giây cho khô rồi mới mang dép vào, ấm áp dễ chịu, giống như đang giẫm lên hai mặt trời nhỏ, anh cúi xuống nhìn đôi dép lê màu xám trên chân Đường Thiệu Nguyên, nhất thời dâng lên cảm giác kì lạ.

A, giống như mình là thứ duy nhất phát sáng trong căn phòng này vậy.

Đường Thiệu Nguyên đưa tay muốn cầm tất của anh.

“Không cần không cần không cần. Bẩn, tôi tự cầm được mà.” Lộ Tranh bị doạ sợ rồi ____ đây là tất của người khác đó! Thật sự không làm người em khiết phích này hỏng mất chứ.

Mắt Đường Thiệu Nguyên hơi rũ xuống, không biết có phải lỗi cảm giác không mà anh lại cảm thấy cậu như có chút tiếc nuối.

“Đàn anh sao lại bẩn được chứ?” Đường Thiệu Nguyên bỗng ngẩng đầu nhìn thẳng anh.

“Rõ ràng…… Chỉ có cậu là sạch sẽ.”

Những lời này quanh quẩn bên miệng anh mấy vòng nhưng vẫn không thốt ra.

Đường Thiệu Nguyên sống trong căn hộ một phòng ngủ, vừa nhìn là đúng chuẩn của người đàn ông độc thân, bàn làm việc kệ sách này nọ đều đặt ở phòng khách, bên trong chỉ có một nhà vệ sinh cùng một phòng ngủ, Lộ Tranh đi theo Đường Thiệu Nguyên đi thẳng vào phòng ngủ, cậu đẩy cửa phòng, ấn công tắc, đèn trong phòng liền sáng lên ____ trong phòng vậy mà còn có phòng thay quần áo.

Một loạt áo sơ mi quần tây cùng giày được xếp ngay ngắn chỉnh tề trên giá, cái giá bên cạnh là một loạt trang sức nam như cà vạt, thắt lưng, túi này nọ, phía dưới còn có một cái tủ trong suốt đựng những vật nhỏ linh tinh như khuy măng sét, đồng hồ, ánh sáng của sự giàu có chiếu sáng lấp lánh khắp nơi.

A! Chủ nghĩa tư bản chết tiệt!

Lộ Tranh tưởng tượng cảnh Nguỵ Hùng Phong nhìn thấy phòng thay đồ này sẽ hâm mộ đến biến hình thì không khỏi bật cười.

Đường Thiệu Nguyên nửa quỳ trên mặt đất kéo ra cái sọt nhựa đựng đồ giặt, lại tìm thêm hai bộ quần áo bình thường mặc ở nhà đưa cho Lộ Tranh: “Đàn anh, nếu anh không ngại thì mặc cái này trước đi, anh muốn tắm nước nóng không?”

Lộ Tranh nói cảm ơn, cầm lấy quần áo treo lên giá treo bên cạnh, không nói một lời cởi cúc áo, lộ ra một bộ ngực trắng nõn: “Không cần, tóc tôi ngắn, lau khô là được rồi, ngược lại là cậu đấy, tóc dài vẫn nhanh đi tắm đi, đợi lát nữa sẽ cảm đấy.”

Anh không chút để ý, nhanh chóng cởi bỏ quần áo ướt sũng.

“Sột soạt” một tiếng, áo sơ mi đen ướt nhẹp bị quẳng vào sọt, tiếp đó lại “Sột soạt”, quần tây đen cũng bị quẳng vào theo.

Đường Thiệu Nguyên chết lặng đứng tại chỗ, trong lòng cũng run rẩy theo theo tiếng “sột soạt”.

Có ông trời làm chứng…… Lúc cậu mời Lộ Tranh đến nhà không hề nghĩ có thể phát triển đến mức này……

Bị một mảng trắng mịn xuất hiện trong tầm mắt kích thích, Đường Thiệu Nguyên không biết bản thân đã ra khỏi phòng thay quần áo như thế nào, thời điểm cậu tỉnh táo lại đã ném quần áo của hai người vào máy giặt theo bản năng rồi hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh.

Khoá cửa, Đường Thiệu Nguyên đứng giữa phòng tắm bụm kín mặt mình, thở dài mở nước lạnh.

**

Bên kia Đường Thiệu Nguyên vừa bi thương vừa hạnh phúc, bên này Lộ Tranh đang mặc quần áo vào, vóc dáng Đường Thiệu Nguyên cao hơn anh, anh mặc quần áo cậu có hơi dài, không vừa người, bất quá hiện tại điều kiện có hạn nên cũng không quản được nhiều như thế, dù sao quần áo ở nhà cũng là quần dài áo ngắn tay, chỉ cần xắn ống quần lên một chút là không còn trở ngại gì nhiều.

Ngay lúc anh khom lưng xắn ống quần, một mảnh màu trắng treo trên tay vịn bên dưới tủ quần áo lọt vào mắt anh.

“Í?” Lộ Tranh kinh ngạc mở to mắt: “Đây không phải……”

Thân áo màu trắng, cổ và viền màu xanh nhạt, thứ này rất quen mắt, chẳng phải là chiếc áo khoác đồng phục mùa thu của trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm tỉnh A mà cậu từng mặc ba năm sao?

Không ngờ thằng nhóc Đường Thiệu Nguyên này lại yêu trường đến vậy! Lộ Tranh nhớ lại đồng phục của mình, đoán chừng đã bị cậu ném đi hoặc cắt thành giẻ lau từ lâu, một chút ấn tượng cũng không có.

Mà Thiệu Nguyên trước đây ở trường học hình như không quá vui vẻ, thế giới hôn tôi cay đắng nhưng tôi sẽ trả ơn bằng một bài hát à?

Lộ Tranh bị não bổ của chính mình làm cho cảm động.

Nhịn không được nhìn thêm vài lần, Lộ Tranh bỗng phát hiện chỗ không thích hợp.

Đường Thiệu Nguyên…… Không phải cậu ấy nói trước đây mình nặng hai trăm cân sao? Đồng phục nhìn số không lớn mà……

“Tốc độ giảm cân nhanh thật, dốc lòng ghê.”

Lộ Tranh lẩm bẩm lắc đầu, trong lòng đầy tôn kính với Đường . chuyên gia giảm cân. Thiệu Nguyên, rồi tìm một chỗ trong phòng khách ngồi xuống.

Đường Thiệu Nguyên vào nhà vệ sinh cứ như đang sống trong đó luôn vậy, ước chừng bốn mươi phút rồi vẫn chưa có ý định đi ra. Lộ Tranh dựng tai nghe tiếng nước ào ào trong nhà vệ sinh, không khỏi dâng lên lo lắng.

Sẽ không ngất bên trong chứ? Tắm ban ngày không cần lâu vậy chứ?

Ngay lúc anh đang do dự có nên qua gõ cửa hay không thì Đường Thiệu Nguyên đẩy cửa bước ra, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc ẩm ướt vuốt gọn sau tai, chỉ là vẻ mặt có chút đỏ ửng mất tự nhiên.

“Ngại quá, đàn anh.” Vẻ mặt cậu đầy áy náy nói: “Để anh đợi lâu rồi.”

“Không sao.” Lộ Tranh thấy cả người cậu tản ra khí lạnh thì không khỏi lo lắng hỏi: “Tắm nước lạnh? Hay cậu đi sấy tóc đi, hôm nay trời rất lạnh đó.”

Sắc mặt Đường Thiệu Nguyên chợt đỏ bừng: “…… Cũng tạm, tôi…… thân nhiệt cao.”

Lộ Tranh:…… Thế tay ai lạnh như tay con gái đây?

**

Ngày hôm nay có thể nói quá là ảo diệu rồi.

Lộ Tranh cũng không biết mình sao lại cùng Đường Thiệu Nguyên tham gia tang lễ của giáo sư Quản Bân, còn nâng cấp thành đến nhà Đường Thiệu Nguyên thay quần áo làm khách, tới giờ còn trực tiếp biến thành ngồi đợi ăn cơm trong nhà Đường Thiệu Nguyên.

Đúng vậy, anh không chỉ cọ quần áo mà còn đang cọ cơm, đoán chừng còn có thể cọ xe, dịch vụ của chủ nghĩa tư bản vô cùng đầy đủ không sót thứ gì.

“Cậu khách sáo quá, Thiệu Nguyên.” Lộ Tranh thăm dò, “Ấy, sao thơm quá vậy!”

Đường Thiệu Nguyên trong phòng bếp đeo tạp dề, thoạt nhìn khá thoải mái, tóc cũng đã khô, khôi phục lại bộ dáng thư sinh nhẹ nhàng, cậu mặc áo phông trắng dài tay nhìn qua rất giống nam thần nhà bên trong phim thần tượng.

Nam thần nhà bên lúc này đang dùng xẻng đảo thức ăn trong nồi, trong mắt Lộ Tranh càng lấp lánh sáng ngời.

Chính anh cũng từng thử học nấu ăn, chỉ là thực sự không có thiên phú, vấn đề không chỉ là khẩu vị không tốt mà còn thường xuyên xảy ra sự cố phòng bếp, rất doạ người, lâu dần anh cũng mất đi hứng thú với phòng bếp. Song hiện tại nhìn động tác Đường Thiệu Nguyên thuần thục làm ra một bàn thức ăn Tứ Xuyên gọn gàng khiến anh nhịn không được sinh ra chút ảo tưởng tốt đẹp với nhà bếp.

Hay trở về nhà rồi tìm công thức nấu ăn đơn giản hơn để học nhỉ?

“Khụ khụ, Thiệu Nguyên, sao tay nghề của cậu tốt quá vậy?” Lộ Tranh tò mò, dù sao Đường Thiệu Nguyên nhìn qua chính là mười ngón tay không dính nước mùa xuân.

Đường Thiệu Nguyên mỉm cười: “Trước đây khi vừa tới tỉnh A, trong nhà không ai quản, mỗi ngày đều ăn thức ăn ngoài linh tinh, không khoẻ mạnh còn dễ béo phì, sau đó tôi quyết tâm giảm cân nên bắt đầu tự mình học làm những món ăn tốt cho sức khoẻ, sau này cân nặng hạ xuống rồi người cũng bắt đầu thích nấu cơm.”

Cậu vừa nói chuyện vừa bưng vài đĩa thức ăn đã làm xong ra bàn, Lộ Tranh nhanh chân tới hỗ trợ, vừa bưng vừa hít một hơi thật sâu.

Mấy món ăn trước mặt không chỉ có mùi thơm mà còn đẹp mắt, mặc dù chúng chỉ là một số món ăn tự nấu đơn giản, mặc dù chỉ là những món ăn gia đình đơn giản nhưng Đường Thiệu Nguyên vẫn nghiêm túc dùng chén dĩa có màu sắc tương ứng với thức ăn, trông cao cấp mang phong cách tây âu ngay lập tức.

“Đàn anh nếm thử cái này đi.” Đường Thiệu Nguyên đẩy đĩa thịt heo băm Tứ Xuyên sốt tỏi về phía trước.

Lộ Tranh cũng không khách sáo, gắp một đũa đầy nhét vào miệng, hương vị thơm ngon đậm đà lập tức lấp đầy khoang miệng, đôi mắt tròn xoe của anh sáng ngời, dựng ngón cái bàn tay trái lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thiệu Nguyên, nói thật, món này rất rất rất rất ngon!”

Nhìn ánh mắt sáng ngời chân thành mà cả người Đường Thiệu Nguyên thoải mái hẳn ra, vui vẻ như vừa uống hết hai cân rượu giả, cơm cũng không ăn, an vị ngồi đó nhìn Lộ Tranh, trên mặt vô thức nở nụ cười.

Cũng may Lộ Tranh đang chìm đắm không thể thoát ra khỏi thức ăn, căn bản không chú ý tới cậu.

Ăn cơm xong, Lộ Tranh ăn vô cùng thoả mãn, mà Đường Thiệu Nguyên chỉ ngồi đó nhìn đàn anh mình ăn, còn chưa ăn được hai ngụm cơm.

“Tôi đi rửa chén!” Lộ Tranh có chút xấu hổ khi cọ cơm đàn em của mình, vội vàng xung phong nhận việc.

Đường Thiệu Nguyên sao có thể để anh rửa chén, hai má cậu ửng hồng mở cửa tủ lạnh: “Đàn anh, vừa nãy tôi có làm chút đồ ngọt, anh nếm thử giúp tôi nhé?”

Lộ Tranh đúng như mong đợi lại bị đồ ngọt hấp dẫn, vững vàng bị hút chặt chỗ cạnh bàn.

Đường Thiệu Nguyên lấy một hộp thuỷ tinh giữ lạnh ra khỏi tủ lạnh, sau đó dùng tay nghề chuẩn xác của pháp y cắt thạch trong suốt trong hộp thành những khối nhỏ tinh xảo, tiếp đó rót nước đường đỏ, cho ra chén rồi bưng ra bàn.

Trước mặt Lộ Tranh xuất hiện một chén thạch trái cây trong suốt đẫm trong nước đường sẫm màu.

Thái dương anh bỗng nhảy giần giật lên.

Trong đầu anh lập tức trở nên rối loạn, những đoạn kí ức ngắn kì quái toát ra không hề theo quy luật nào khiến anh không chịu nổi, thái dương đau đớn, lớp da chỗ khối sẹo nọ như sắp nổ tung.

“Mẹ! A Trực cướp đồ ăn cửa con!” Đứa bé nhỏ đang cùng em trai tranh một cái chén nhỏ, thấy người phụ nữ với gương mặt hiền lành từ xa đang vác cuốc đi tới liền vội vàng cáo trạng.

“Không phải đâu, rõ ràng là anh trai cướp của con.” Cậu bé tên A Trực bộ dáng mất hứng, tay cầm chặt chén nhỏ không chịu buông.

Người phụ nữ mang cuốc nhỏ dùng bàn tay thô ráp vỗ nhẹ đầu anh trai mang ý quở trách, lại đi vào sân trong sờ xuống vách giếng, lấy ra một cái chén nhỏ giống y đúc.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của người anh trai vừa mới giành thức ăn lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng nhận chén trong tay mẹ mình, vô cùng không nỡ mà nhìn nhìn, nhưng vẫn hạ quyết tâm đưa chén qua cho em trai mình: “Thật xin lỗi A Trực, anh không biết bên trong vẫn còn một chén, anh không nên giành của em, nè, chén này cho em nè, cho em hết á!”

Cậu em trai đã không còn tức giận, cười cười đẩy chén trở về: “Anh ăn đi.”

Anh trai vừa nghe xong thì lập tức cầm chén về, tựa như chỉ chậm một giây thôi A Trực sẽ hối hận vậy, cười tươi lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào trên má, vội vàng cầm muỗng nhỏ múc một muỗng đầy nhét vào miệng.

Trong suốt, giống thạch quả đông lạnh, được ngâm trong chất lỏng sẫm màu.

Nuốt xuống, lành lạnh, ngòn ngọt.

Giống như…… Giống hệt chén đồ ngọt do Đường Thiệu Nguyên làm trước mặt đây.

“Đàn anh, anh sao thế?” Lộ Tranh xoa xoa thái dương bừng tỉnh khỏi kí ức, liền thấy Đường Thiệu Nguyên ngồi kế bên dùng vẻ mặt lo lắng sốt ruột nhìn mình, môi cũng trắng bệch hẳn.

“Tôi không sao…… Tôi không sao.” Lộ Tranh lẩm bẩm, đột nhiên nắm chặt tay Đường Thiệu Nguyên, đôi mắt tròn xoe phát ra ánh sáng nóng bỏng: “Thiệu Nguyên, đây là thứ gì? Món ăn vặt này có ở đâu vậy?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.