Thứ bảy, tỉnh Xuyên, sân bay Cao Lai.
Bao Nguyên Gia mặc áo phông đỏ, trên áo in bốn chữ nghệ thuật “Bảo bối về nhà”, giơ một tấm bảng viết “Lộ Tranh” chờ ở lối ra sân bay.
“Mọi người đón tiếp hành khách xin chú ý, chuyến bay mang số hiệu KA8998 từ tỉnh lị tỉnh A đến Cao Lai đã hạ cánh……”…”
Giọng nữ nhân viên mặt đất dịu dàng vang lên, Bao Nguyên Gia vội vàng xốc lại tinh thần, rời mắt khỏi trò chơi trên điện thoại, nghiêm túc thò đầu ra chờ đợi.
Không bao lâu sau, dòng người rộn ràng nhốn nháo bắt đầu xuất hiện ở lối ra vào nhỏ hẹp, trong đó có một người cao cao dễ nhìn lập tức hấp dẫn lực chú ý của cô, tay người nọ đang đẩy một ông cụ đang ngồi trên xe lăn, hai người cẩn thận đi trước đám đông. Ngay sau đó có một người đàn ông trung niên đang đợi bên ngoài đi đến chào đón, nhận lấy xe lăn trong tay anh, liên tục cúi đầu bắt tay anh.
“Không có việc gì, không cần phải vậy đâu, chỉ là cái nhấc tay thôi mà.” Bao Nguyên Gia nghe người dễ nhìn nói: “Còn có người đang đợi, tôi đi trước nhé.”
Người cao cao đẹp trai sau khi tạm biệt ông cụ liền đi về phương hướng của cô, sau khi nhìn rõ tấm bảng trên tay cô thì trên gương mặt trẻ con nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời: “Xin chào? Chị Tiểu Bao, Bao Nguyên Gia đúng không? Tôi là Lộ Tranh.”
Thẳng đến lúc xuống xe, Bao Nguyên Gia vẫn còn chìm đắm không thể thoát ra khỏi sự hưng phấn khi gặp được anh đẹp trai.
“Đây là văn phòng Bảo bối về nhà của chúng tôi ở tỉnh Xuyên.” Tuy rằng hưng phấn nhưng cô vẫn chuyên nghiệp giới thiệu: “Có hơi nhỏ, nhưng mà đây đã là văn phòng có quy mô khá lớn của chúng tôi, bởi vì tình hình buôn bán người ở tỉnh Xuyên từ trước đến giờ luôn rất nghiêm trọng nên thường xuyên có những đứa trẻ bị bắt cóc sau khi lớn lên sẽ quay trở về tìm người thân.”
Lộ Tranh nhìn một vài bức ảnh chụp cảnh cả nhà đoàn viên trong văn phòng mà hốc mắt chua xót, trong lòng lại dâng lên hy vọng.
Ngồi xuống ghế, chị Tiểu Bao lấy ra bản đồ của tỉnh Xuyên, trải ra trước mặt anh.
“Tôi…… Từng nghe nói về anh.” Chị Tiểu Bao cẩn thận nhìn Lộ Tranh, “Tôi có đồng nghiệp từng đi tìm cùng anh ở tỉnh Huy. Bất quá đó là chuyện của năm sáu năm trước.”
“Tôi gần như nhận thức toàn bộ người của các chi nhánh trong tổ chức của cô.” Lộ Tranh cười cười bất đắc dĩ, “Giày vò hơn mười năm vẫn không có kết quả, đoán chừng cũng chỉ có mình tôi thôi.”
“Sẽ có hy vọng, lần này không phải đã có phương hướng rõ ràng rồi sao?” Tiểu Bao không đành lòng nhìn nét buồn bã trên gương mặt trẻ con vốn đầy năng lượng của anh, nhẹ giọng cổ vũ, “Nói không chừng hai ngày nữa là anh có thể đoàn tụ cùng ba mẹ và em trai mình rồi.”
Lộ Tranh nghe thế cũng cao hứng hẳn lên, đôi mắt tròn cong thành lưỡi liềm: “Nhờ có người bạn tốt mời tôi ăn món cay Tứ Xuyên, trong đó có một món điểm tâm ngọt tên là băng phấn (Bingfen), tôi ăn một lần liền cảm nhận được hương vị quen thuộc, sau khi được nhận nuôi tôi vẫn luôn sinh hoạt ở tỉnh A chưa từng tới tỉnh Xuyên, phỏng chừng rất có thể là trước đây từng nếm qua.”
“Xem ra ông trời cũng giúp anh rồi.” Chị Tiểu Bao cũng tràn đầy tin tưởng.
Trò chuyện chốc lát, Lộ Tranh lấy ảnh chụp lúc nhỏ của bản thân đã chuẩn bị trước: “Chị Tiểu Bao, đây là ảnh chụp lúc tôi bị lạc, thật ra cũng không quá giống. Khi đó cảnh sát phát hiện được tôi bị ném lại phía sau nhà ga, vết thương trên đầu nhiễm trùng, sốt cao mãi không hạ, ở bệnh viện rất lâu sau mới tỉnh lại, quên đi rất nhiều chuyện. Sau đó lại được đưa đến viện phúc lợi, đến tận một năm sau khi được nhận nuôi mới chụp tấm ảnh này, vậy nên diện mạo có thể hơi khác biệt.”
Chị Tiểu Bao cúi đầu nhìn tấm ảnh trên tay Lộ Tranh, nhịn không được hô nhỏ trong lòng.
Người này…… Đẹp quá!
Mặc dù nhìn diện mạo hiện giờ của Lộ Tranh cô cũng đoán được trước đây anh nhất định là đứa bé dễ thương, thế nhưng sự đáng yêu thế này thật sự vượt quá chờ mong của cô. Đứa bé trong ảnh khoảng sáu bảy tuổi, mặc áo bông màu đỏ rực, trên đầu đội mũ nồi cùng màu, gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt to tròn blingbling như được thêm hiệu ứng, trên má còn có lúm đồng tiền đáng yêu, nhìn qua cứ như cậu bé trong tranh dán ngày tết.
Nghiệp chướng, cô thầm nghĩ, đứa bé đáng yêu thế này, ba mẹ chắc đau lòng chết mất.
“Căn cứ vào tin tức anh cung cấp, đã tìm được vài nơi phù hợp với miêu tả của anh ____ vùng núi, kiến trúc chủ yếu trong làng là nhà ngói, có một con sông nhỏ, có đồng ruộng rộng lớn, bên bờ sông có một ngôi trường tiểu học làm bằng bê tông, trong trường có xích đu làm bằng bánh xe. Chỉ có điều trước đó chúng tôi có liên hệ với đồn công an địa phương, đồn công an ở đó đều nói không có báo án liên quan.” Chị Tiểu Bao chỉ vào vị trí chính giữa nói, “Thế nhưng nếu anh đã kiên trì muốn đến đó xem cũng được, buổi chiều chúng ta sẽ xuất phát đến đó.”
Mắt Lộ Tranh ánh lên cảm động: “Cảm ơn chị Tiểu Bao. Thật ra tôi chính là cảnh sát, trước đây tôi đã từng nhờ đồng nghiệp tra qua hệ thống, nhiều nơi đều không tìm được ghi chép báo án giống với tình huống năm đó của tôi.”
Nói đoạn, trong mắt anh không khỏi toát lên tia bi thương mờ mịt: “Tôi…… Cũng không biết sao lại thế này, có thể người nhà tôi không quá hiểu pháp luật.”
**
Trước khi đi Lộ Tranh có xin Cảnh Chí Trung nghỉ hai ngày, cộng thêm cuối tuần tổng cộng có thể ở Tứ Xuyên bốn ngày.
Ba ngày đầu, cùng với chị Tiểu Bao và những tình nguyện viên của “Bảo bối về nhà” anh đã đi khắp năm thị trấn nhỏ nơi được cho có thể là quê của anh.
Mà hy vọng lại tan biến từng cái một ____ Tất cả những người ở nơi này đều chưa bao giờ nghe nói về việc nhà ai bị lạc mất một đứa trẻ cách đây hai mươi lăm năm.
Bằng mắt thường cũng nhận ra chị Tiểu Bao có có phần thất vọng uể oải.
Lúc này người nên thất vọng nhất là Lộ Tranh thì tinh thần trái lại tốt hơn.
“Không sao đâu chị Tiểu Bao, không phải còn làng Võ Phổ chúng ta chưa từng đi qua sao.” Giọng điệu Lộ Tranh rất kiên định: “Nói không chừng chính là ở Võ Phổ thì sao? Chưa tới giây phút cuối cùng, tôi sẽ không từ bỏ đâu.”
Từ sâu trong nội tâm, chị Tiểu Bao thật lòng bật ngón tay cái với anh, cô đánh tay lái, mấy chữ to “Làng Võ Phổ” đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Non xanh nước biếc, nhà lợp ngói, không ít nhà phía trước còn có giếng nước……
Xuống xe tiếp tục đi về phía trước là một con sông nhỏ trong suốt, đối diện sông nhỏ là bờ tường, bên trong bờ tường là mấy toà nhà nhỏ tường trắng ngói đỏ.
“Bên đó là trường Tiểu học trung tâm Võ Phổ.” Chị Tiểu Bao bên cạnh giới thiệu: “Cách đây năm năm trường học có tu bổ xây dựng lại, sân thể thao này nọ đều được xây lại, thế nhưng căn cứ vào ảnh chụp cũ thì trên sân thể dục quả thật từng có xích đu dây.”
“Thế nào, có nhìn thấy quen không?”
Suy nghĩ của Lộ Tranh nhanh chóng hoạt động, những gốc cây xanh mướt, những khóm hoa màu đỏ đã không còn là bộ dáng trong trí nhớ anh, song anh vẫn cảm nhận được phảng phất cảm giác quen thuộc.
Kìm nén cơn co rút đau đớn dữ dội ở thái dương, Lộ Tranh lần thứ hai quan sát mọi thứ xung quanh.
Có chút…… Có chút không đúng……
Phương hướng của ngôi trường này dường như không quá trùng khớp, chẳng qua theo trí nhớ của mình thì lúc đó anh còn chưa lên tiểu học, kí ức về trường học vẫn không khắc sâu bằng kí ức về hai căn nhà ngói ở đối diện……
“Chị Tiểu Bao, tôi thấy có hơi quen mắt nhưng mà không thể xác định.” Anh chầm chậm lắc đầu: “Chúng ta có thể tìm người lớn tuổi trong làng hỏi được không?”
**
Dưới sự trợ giúp của đồn công an địa phương, rất nhanh nhóm Tiểu Bao đã tìm được một bác gái sống cả đời ở làng Võ Phổ, nghe nói là người thông tỏ mọi việc ở Võ Phổ.
“Hai mươi lăm năm trước?” Bác gái nhíu mày: “Ây u, đã lâu rồi, để tôi nghĩ đã, hình như quả thực từng có chuyện này, có nhà từng bị thất lạc đứa nhỏ.”
Tâm tình Lộ Tranh nảy lên từng nhịp.
“Bác ơi, nữ chủ nhân của nhà đó hình như không nói được phải không ạ?” Anh chợt nhớ đến câu này vội vàng bổ sung thêm.
“Đúng rồi! Không sai!” Bác gái bỗng vỗ đùi: “Vợ của lão Lưu là người câm điếc, trong nhà có hai đứa nhỏ, đứa lớn lúc năm tuổi thì bị lạc mất! Vẫn chưa tìm được!”
Nháy mắt, Lộ Tranh cảm nhận được máu toàn thân đều dồn lên đầu, cả người anh choáng váng.
Cửa cổng Lưu gia.
Nhìn qua thì điều kiện kinh tế của nhà này không tồi, cửa lớn mới tinh, sơn sửa rất hoành tráng, tóm lại là một trời một vực với căn nhà nhỏ có tường đá trong trí nhớ của Lộ Tranh, thế nhưng đã qua hơn hai mươi năm, có chút thay đổi cũng không phải là chuyện khó hiểu.
Lộ Tranh hít sâu, đưa tay sửa sang quần áo trên người.
Chị Tiểu Bao nhìn thấy, đoán có lẽ anh hồi hộp khi về đến quê nhà bèn tiến lên giúp anh gõ cửa.
“Thím Lưu, chú Lưu có nhà không ạ?”
Nhà ở quê bình thường cũng không khoá cửa cổng, rất nhanh có một người phụ nữ trung niên thân hình hơi béo đi tới cửa.
Gương mặt bà thanh tú, làn da trắng hơn so với phụ nữ nông thôn bình thường, đôi mắt to tròn, thoạt nhìn rất hiền hậu, bà dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ.
Cổ họng Lộ Tranh nhịn không được nghẹn ngào.
Đây…… Chính là mẹ đẻ của mình sao?
Trên đường tới đây, chị Tiểu Bao đã tìm một tình nguyện viên có thể sử dụng ngôn ngữ ký hiệu đến giúp đỡ, vừa nhìn thấy thím Lưu liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Làm phiền thím rồi, chúng tôi là tổ chức công ích “Bảo bối về nhà”, chuyên giúp đỡ những bạn nhỏ bị lừa bán tìm được cha mẹ thân sinh, nghe nói nhà thím hai mươi lăm năm trước cũng có một đứa bé bị thất lạc, chàng trai này hai mươi lăm năm trước cũng bị lạc mất cha mẹ, thím nhìn cậu ấy có thấy quen mắt không ạ?”
Thím Lưu tuy rằng không thể nói chuyện, thính lực cũng có vấn đề nhưng nghe xong vẻ mặt bà lập tức toát ra bi thương, lại lắc đầu chắn chắn, bà xoay sang nhìn Lộ Tranh rồi nhẹ xoa xoa khoé mắt bản thân, hai tay linh hoạt khoa tay múa chân trong chốc lát.
Tình nguyện viên làm phiên dịch xem xong bèn dùng ánh mắt thương cảm nhìn Lộ Tranh, ho khan một tiếng rồi phiên dịch lại.
“Thím ấy nói…… Nhà thím bị thất lạc một bé gái.”
“Thím còn nói, nếu con gái mình còn sống hẳn cũng không chêch lệch mấy với Lộ ca.”
**
Lộ Tranh cũng không biết bản thân làm thế nào để ngồi được lên máy bay trở về thành phố A.
Có lẽ nhìn ra được cảm xúc của anh không đúng nên trước khi rời đi chị Tiểu Bao cùng những tình nguyện viên khác vẫn cẩn thận trông chừng anh, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng rất nhỏ, từng người một trước khi đi còn cho anh cái ôm ấm áp.
Lộ Tranh chầm chậm mở sổ ghi chú tuỳ thân, lật đến trang sau cùng, ghi thêm hàng chữ.
“Tỉnh Xuyên: thôn Xuân Thuỷ, thôn Bạch Hồ, làng Định An, thôn Phượng Giang, thôn Khúc Hoá, làng Võ Phổ”
Mười hai năm qua, hy vọng hết lần này đến lần khác được thu hoạch nhưng lại tan vỡ như bóng xà phòng từng lần một, trái tim anh đã quen với đau đớn khi hy vọng tan biến, may mắn thay trong suốt chặn đường anh có được sự cổ vũ đầy ấm áp của những tình nguyện viên.
Song rất kỳ lạ là hành trình đến tỉnh Xuyên lần này dường như rất đặc biệt khiến cả thể xác lẫn tinh thần anh đều mệt mỏi.
“……Không hy vọng thì sẽ không thất vọng nhỉ.” Anh dựa đầu vào cửa kính trên máy bay, khép nhẹ mắt, miệng thì thào: “Mình vẫn chờ mong quá rồi……”
Tự an ủi bản thân trong chốc lát, anh vẫn nhịn không được hơi nghiêng đầu đi.
Ở góc độ người bên cạnh không nhìn thấy, anh lặng lẽ lau đi chất lỏng đang chảy ra khỏi khoé mắt mình.
Máy bay gầm rú cất cánh, ánh đèn của hàng ngàn gia đình ở Tứ Xuyên nhỏ dần lại, càng ngày càng xa cách ở bên ngoài ô cửa sổ của cabin máy bay.
Lộ Tranh nháy mắt vài cái rồi hít một hơi thật sâu, lần thứ hai nhìn về phái bầu trời đêm tối đen ngoài cửa sổ.
Dưới ánh đèn, bầu trời không có một vì sao nào.
“Ba, mẹ, A Trực.” Anh nhìn vào không trung, nhẹ giọng hỏi: “Mọi người rốt cục đang ở đâu thế?”