– – Em yêu anh.
Có lẽ trước kia Thư Nguyên không nhìn rõ lòng mình, rồi có thể là do không hiểu, sau đó là sau khi chia tay. Sau khi chia tay không phải cậu không nóng lòng muốn nói ra nỗi lòng của mình, không phải không nghĩ đến chuyện muốn nói “Em yêu anh” với Lục Phỉ, cậu muốn dùng điều này để tăng khả năng đến gần Lục Phỉ, tăng sức thuyết phục cho bản thân.
Thế nhưng nhìn lại những chuyện đã qua, Thư Nguyên nhận ra bản thân mình không có tư cách thốt ra câu nói đó dễ dàng như vậy, ngoại trừ những lúc chơi xấu, làm nũng, cậu chưa từng chính thức nói với Lục Phỉ ba chữ này, đợi đến khi cậu muốn nói ra thì chúng đã quá nặng.
Nhưng Lục Phỉ gọi cậu là “Nguyên Nguyên”.
Không phải là “Thư Nguyên” lạnh như băng, cũng không phải “Thư Nguyên” đầy chán ghét, chỉ hai chữ đơn giản mà thân thiết, khiến cậu hoàn toàn không thể chống đỡ được, cũng không muốn giấu giếm điều gì nữa.
Hơi nước mờ mịt trước mặt khiến Thư Nguyên không nhìn rõ mặt Lục Phỉ, không rõ phản ứng của Lục Phỉ. Nhưng rất nhanh cậu đã được Lục Phỉ bế bổng lên, ngồi trên đùi Lục Phỉ.
Thư Nguyên không biết điều này có ý nghĩa gì, cậu chỉ chôn mặt vào vai Lục Phỉ theo bản năng, không muốn để đối phương nhìn bộ dạng khóc lóc của cậu. Dù tiếp theo xảy ra chuyện gì, Lục Phỉ sẽ trả lời thế nào cậu đều không quản được, nhưng ít nhất bây giờ cậu còn có thể mặc sức dựa vào người Lục Phỉ, hít lấy mùi hương và sự ấm áp của anh.
Một lúc lâu sau Thư Nguyên mới nghe giọng nói của Lục Phỉ.
Hai tay Lục Phỉ ôm lấy cậu, lồng ngực rộng lớn, giọng nói hơi khàn với cảm xúc mà cậu chưa từng nghe được vang ở sau tai: “Buổi sáng chia tay đó, là anh cố ý ném vỡ cái chén kia.”
Thư Nguyên cứng người trong giây lát, nhưng vẫn không buông vai Lục Phỉ ra.
Thật ra chuyện đó không hề quan trọng, Thư Nguyên vừa mới tỏ tình xong, suy nghĩ cũng theo chân Lục Phỉ.
Cậu dựa vào vai Lục Phỉ, rầu rĩ hỏi: “Tại sao?”
Lục Phỉ im lặng.
Thư Nguyên lại nói với anh: “Em loáng thoáng đoán được là anh cố ý, anh không ngốc như vậy, có cái chén cũng không chụp được, Không sao, em không thèm để ý cái chén kia.”
Lục Phỉ im lặng vài giây mới nói: “Nếu như anh nói, lúc đó sau khi em trở về phòng, trong mấy phút anh đứng trong phòng bếp đã lập xong kế hoạch bắt em đến nơi nào đó không ai tìm thấy, nói với mọi người em đã mất tích thì sao.”
Buổi sáng hôm đó, Thư Nguyên phát cáu xong thì về phòng ngủ, kéo chăn che đầu hờn dỗi.
Cậu chờ Lục Phỉ dỗ cậu, nhưng trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, sau khi đợi được Lục Phỉ vào thì anh lại nói lời chia tay với cậu.
Điều này hoàn toàn khác với tưởng tượng cũng như trí nhớ của Thư Nguyên.
Cậu dần nín khóc, ngẩng đầu lên. Vì ngồi trên người Lục Phỉ nên cậu cao hơn anh đôi chút, từ trên cao nhìn xuống Lục Phỉ, khó hiểu hỏi: “Tại sao vậy.” Cậu lại suy nghĩ một hồi, cảm thấy tò mò: “Anh định làm thế nào?”
Lục Phỉ lấy khăn giấy lau mặt cho cậu, giọng điệu bình tĩnh: “Ở quê anh có một vùng rừng núi quanh năm không ai ở, có một trạm kiểm lâm bỏ hoang. Lừa em lên xe trước rồi nhốt em ở đó, sau đó giả làm em đi ra ngoài, gửi tin nhắn cho ba mẹ em. Nhanh thì hai, ba năm, lâu thì mười mấy năm, chờ khi em hoàn toàn thuần phục rồi, anh sẽ đưa em về lại thành phố. Trong thời gian đó anh sẽ không cho em gặp bất kì ai, với thế giới này mà nói, sẽ không có Thư Nguyên nữa, em chỉ có thể sống dựa vào anh.”
Lục Phỉ nói rất tỉ mỉ, người ngoài nghe hầu như không hề có lỗ hổng nào, nói cứ như là thật.
Thư Nguyên cảm thấy hơi sợ, cậu khẽ run rẩy, đối diện với Lục Phỉ.
Mí mắt của Lục Phỉ rất sâu, trước hẹp sau rộng, tới đuôi mắt mới có xu hướng tỏa ra, là một đôi mắt phượng bạc tình. Con ngươi của anh lại đen láy, u ám mà thâm trầm, những lúc anh nhìn vào người khác sẽ khiến người ta hoàn toàn không biết anh nghĩ gì, lòng dạ của anh sâu cạn bao nhiêu.
Thế nhưng cũng là đôi mắt này, chất chứa tình cảm thâm sâu mà Thư Nguyên có thể cảm nhận được, đã từng dịu dàng, trầm tĩnh nhìn cậu, tựa như giờ phút này vậy.
Dù miêu tả của Lục Phỉ có đáng sợ đến đâu, Thư Nguyên cũng không sợ nữa.
Cậu hỏi Lục Phỉ: “Anh cảm thấy em sẽ không để anh nhốt lại, nên đành phải chia tay với em sao?”
Lục Phỉ hỏi: “Em sẽ đồng ý à?”
Thư Nguyên chưa suy nghĩ đã thành thật lắc đầu: “Không muốn.”
Lục Phỉ nhẹ nhàng vuốt mặt cậu, dịu dàng nói: “Anh biết em không muốn. Không ai đồng ý bị đối xử như vậy cả, người kia lại càng không thể là em.”
Dường như Thư Nguyên đã hơi hiểu tại sao Lục Phỉ lại đột ngột nói cho cậu biết chuyện này, nhưng rồi lại cũng có đôi chút không hiểu.
Hình như cậu nắm được điểm quan trọng nào đó, giống như lần đó cậu suy nghĩ cặn kẽ câu “Xin lỗi” của Lục Phỉ, cậu cần phải có thời gian để tiêu hóa xong lượng tin tức này.
So với chuyện này, Thư Nguyên quan tâm đến Lục Phỉ hơn, cậu hỏi: “Vậy bây giờ anh nói chuyện này, là vẫn muốn chia tay với em sao?”
Ngón cái của Lục Phỉ lau qua cánh môi của Thư Nguyên, đôi mắt đen vì vậy mà sâu hơn: “Không phải.”
Lục Phỉ không hôn cậu, dù Thư Nguyên cho rằng trong ánh mắt của Lục Phỉ, anh rất muốn làm vậy.
Họ giữ tư thế ngồi này một lát, sau đó kết thúc sau cái ợ vô thức vì ăn no mà còn khóc một trận của Thư Nguyên.
Mặt Thư Nguyên hơi đỏ lên, Lục Phỉ không cười cậu.
Bởi vậy bầu không khí vừa mới ấm áp lên giữa bọn họ cũng bị ngắt ngang, tạm thời không thể nào nói tiếp. Nhưng ít nhất Thư Nguyên biết được Lục Phỉ sẽ không đuổi cậu đi, trong lúc cậu suy nghĩ, có lẽ Lục Phỉ cũng đang suy nghĩ.
Sau đó Lục Phỉ cho chén đĩa vào máy rửa chén, dọn dẹp rác xong rồi lấy dây xích ra, Thư Nguyên hỏi: “Anh lại muốn dắt chó đi dạo à?”
Lục Phỉ “Ừ” một tiếng: “Đi cùng đi.”
Thư Nguyên nói “Vâng”, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi theo Lục Phỉ ra ngoài.
Chín giờ tối, Hạt Mè dẫn theo hai người đi tản bộ theo hướng thường đi.
“Hạt Mè vẫn chưa tới một tuổi nhỉ.” Thư Nguyên đi khá chậm, thật sự rất tò mò về việc này: “Sao anh lại nuôi chó vậy, không giống chuyện anh sẽ làm.”
Lục Phỉ không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Sao em lại nhuộm tóc màu xanh lá thế?”
Tóc xanh lá theo ý nghĩa nào đó thì tương đương với đội nón xanh.
Thư Nguyên bực bội: “Xanh lam mà!”
“Được rồi, là xanh lam.” Lục Phỉ hơi nhếch môi, chỉ thoáng qua rồi biến mất, lại nói: “Còn khuyên tai thì sao? Không phải em rất sợ đau à?”
“Là dạng khuyên cài, không cần phải xỏ lỗ tai.” Thư Nguyên giải thích: “Ôn Nghi tặng cho em, nói là mô hình kỉ niệm hợp tác gì đó của bạn trai cậu ấy, là phiên bản giới hạn đó, em chỉ đeo một lần thôi.”
Bọn họ đi dọc theo con phố yên tĩnh, càng đi lại càng chậm.
Hạt Mè vừa đi vừa ngửi, thi thoảng nhất chân lên tiểu dưới tàng cây ven đường, đúng là việc làm mang tính “rất chó”, khác hẳn với mèo.
Lục Phỉ nhìn hành vi của chó nhà mình, vẻ mặt vẫn như thường.
Thư Nguyên chợt phát giác ra gì đó, không đúng, cái khuyên tai kia cậu chỉ đeo đúng một lần lúc đi công tác, sợ nó kẹp vào đau vành tai nên tháo xuống cũng không đeo lại nữa, Lục Phỉ hẳn là chưa thấy mới đúng, tại sao Lục Phỉ lại biết?
Cậu hỏi Lục Phỉ như vậy.
Lục Phỉ nói: “Lướt vòng bạn bè nhìn thấy.”
Thư Nguyên trợn tròn mắt: “Vòng bạn bè?”
Lục Phỉ thản nhiên nói: “Có một lần tham gia hội nghị giao lưu, có người giới thiệu anh thêm bạn Cận Thâm, có ngày cậu ta đăng ảnh của em lên vòng bạn bè.”
Thư Nguyên nhớ lại, lần cậu mang khuyên tai kia đúng là ngày cậu vô tình gặp Cận Thâm trên máy bay, sao cậu không biết Cận Thâm đăng ảnh chụp nhỉ?
Từ 800 năm trước Thư Nguyên đã xóa Cận Thâm khỏi danh sách bạn bè, đương nhiên là không biết chuyện này. Nhưng chỉ nghe Lục Phỉ miêu tả đơn giản, Thư Nguyên cũng biết chắc chắn là Cận Thâm nhân lúc cậu không chú ý mà chụp lén, đúng là vẫn cái kiểu dễ khiến người ta hiểu lầm này, tên kia thật sự là mặt dày đáng ghét.
Loại chuyện bị chụp lén này đã không làm người ta vui được, huống hồ còn bị Lục Phỉ thấy, Thư Nguyên bực bội cắm đầu đi.
“Mấy ngày sao em tới tìm anh trả tai nghe.” Lục Phỉ chợt đổi đề tài: “Em có muốn biết lúc đó anh nghĩ gì không?”
Thư Nguyên ngẩng đầu lên, Lục Phỉ đang ở phía sau cậu khoảng 3 bước chân, vẻ mặt u ám không rõ.
Cậu khó hiểu hỏi: “Anh nghĩ gì?”
“Ngày em rơi vào hồ bơi đã nói với anh, em sẽ gặp được người mới, sẽ ở bên người khác.” Lục Phỉ dừng lại một nhịp rồi nói tiếp: “Anh đã nghĩ, ánh mắt của em sao lại tệ như vậy.”
Thư Nguyên: “…”
Chẳng lẽ lúc đó Lục Phỉ cho rằng cậu và Cận Thâm đang yêu đương sao.
Lục Phỉ lại đi tới, tiếp tục câu chuyện vừa rồi: “Nhìn thấy em đứng trước cửa nhà anh, anh suy nghĩ một số chuyện mà em cũng không dám tưởng tượng, còn quá đáng hơn chuyện anh muốn làm hôm chia tay em. Hay nên nói là, chuyện mà ngay cả anh cũng không dám tưởng tượng.”
Lục Phỉ rũ mắt xuống nhìn cậu.
Gió đêm hơi lạnh.
Lần này Thư Nguyên không hỏi Lục Phỉ nghĩ gì nữa, cơ da trên người cậu căng chặt theo bản năng, lông tơ dựng ngược lên, vì cả tối nay Lục Phỉ đều kể chuyện kinh khủng cho cậu nghe.
Hạt Mè “Ẳng” một tiếng gọi bọn họ.
Thư Nguyên có hơi sợ: “…”
Hình như là Lục Phỉ nghiêm túc nghĩ như vậy, không phải đang nói đùa.
Đèn đường kéo dài bóng của họ, thỉnh thoảng có người đi lại trên đường phố, Lục Phỉ nói: “Khi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, không nắm bắt được gì. Sau này lớn lên anh hiểu một đạo lý, càng khao khát thứ gì đó thì càng cần phải dốc sức giành lấy nó, chỉ cần chúng ta hơi lơi lỏng thì nó sẽ biến mất, khiến chúng ta không nắm được gì cả.”
Đợt nghỉ hè năm đó.
Lục Phỉ đồng ý với người bạn Lâm Quân Từ mình quen trong hội học sinh, lần đầu tiên đi làm gia sư.
Cậu nhóc kiêu căng không thích học, cáu kỉnh lại còn thích khóc.
Sau buổi học đầu tiên họ đã có một trận ầm ĩ không vui.
Nhưng lần thứ hai Lục Phỉ đến, cậu nhóc đã chuẩn bị cho anh một ly soda ướp lạnh, còn chủ động xin lỗi: “Thầy Lục, anh còn giận à? Anh cười một cái đi, đừng xụ mặt nữa! Anh nhìn em này, em làm mặt quỷ nè – -”
Dù sau này biết rõ cậu nhóc có ý đồ, nhưng anh vẫn hết thuốc chữa mà lao vào.
Lục Phỉ không bắt được Thư Nguyên.
Tính chiếm hữu khủng khiếp và những ý nghĩ đen tối sinh sôi, bành trước đến mức anh khó mà kiểm soát được.
Phân tích tất cả những chuyện này cũng không khiến Lục Phỉ có lý do để bào chữa cho mình, cũng không muốn lấy nó để giải thích nguyên nhân chia tay, thể hiện sự cao cả của mình.
Anh kể lại xong, gác câu chuyện qua một bên nhìn về phía cuối đường, sau đó nói với Thư Nguyên: “Anh gọi xe cho em.”
Thư Nguyên có hơi mờ mịt.
Một lát sau, cậu hỏi: “Chuyện chúng ta nói tối nay thì sao?”
Lục Phỉ nghĩ như thế nào, có nhận sự theo đuổi của cậu hay không, tại sao lại nói mấy chuyện này.
Thư Nguyên không đoán ra được, cậu hoàn toàn không hiểu, tuy Lục Phỉ đã cố gắng không đưa ra quá nhiều thông tin, chỉ nhắc đến mà thôi.
“Có phải anh sợ nếu em ở lại, anh thật sự sẽ làm ra chuyện không tốt với em không?” Thư Nguyên đoán, rồi lại nhíu mày suy nghĩ giây lát: “Vậy thì ngược lại, anh đi theo em được không?”
Dưới ánh đèn đèn lờ mờ, Thư Nguyên tựa như sáng lên.
Cậu vươn tay nắm lấy tay Lục Phỉ, có chút ngây ngô, tựa như vẫn không nhận ra được nguy hiểm: “Đêm nay em không muốn rời khỏi anh.”
Lục Phỉ cúi đầu xuống hôn cậu.
Thư Nguyên không từ chối, cậu hơi bất ngờ nhưng vẫn thuận theo mặc cho anh đòi hỏi, rồi ngoan ngoãn hôn lại.
Mọi chuyện đều chưa rõ ràng, nhưng đây là một khởi đầu tốt.