Lục Phỉ không về cùng Thư Nguyên.
Họ hôn đến một phút Lục Phỉ mới buông Thư Nguyên ra, lẳng lặng nhìn cậu.
Cánh môi của Thư Nguyên sau khi được hôn trở nên hồng hào hơn, ánh mắt cũng ậng nước ngoan ngoãn, nhưng một tiểu ma vương giương nanh múa vuốt bị bắt lại rồi uy hiếp, một khi im lặng lại khiến người ta thương yêu.
Thư Nguyên biết mình phải đi, cậu đã học được phải cho nhau không gian, thay vì hùng hổ dọa người.
Nhưng cậu cũng đang đợi Lục Phỉ trả lời lời mời mọc của mình, đầy quyến luyến và mong chờ: “Anh muốn đi cùng em không?”
Lục Phỉ từ chối cậu: “Đêm nay anh còn làm việc.”
Một chiếc taxi cánh đó không xa đang chạy đến, có lẽ trước khi ra ngoài Lục Phỉ đã canh thời gian đặt xe trên app, địa điểm là vị trí hiện tại của họ, bởi vậy chiếc taxi đến đúng như dự tính, dừng ngay bên cạnh hai người.
Đèn xe chiếu sáng khuôn mặt bị khuất trong bóng tối của Lục Phỉ, sống mũi cao ngất, khung mày và đường viền hàm như được đánh sáng tối, mang vẻ bình tĩnh khiến người khác an tâm. Tâm trạng bất an của Thư Nguyên cũng dịu lại đôi chút, không phải Lục Phỉ từ chối cậu.
Tuy Lục Phỉ không nói gì, nhưng Thư Nguyên mơ hồ cảm thấy Lục Phỉ có hơi mâu thuẫn, hiện tại Lục Phỉ giống như hy vọng cậu ở lại, đồng thời vừa hy vọng cậu rời đi.
Muốn kiểm soát một mối quan hệ khiến nó phát triển một cách nhẹ nhàng thì không thể quá tin tưởng vào sự nhẫn nại của nhau.
Lục Phỉ không tự lái xe đưa cậu về, chính là vì muốn cho mối tình vừa mới bắt đầu lại này một không gian để thở, nếu không với tình trạng củi khô lửa bốc hiện giờ, có trời mới biết liệu họ có lăn giường như lần trước hay không, vậy thì vấn đề mấu chốt sẽ vẫn không giải quyết được.
Thời gian sau Thư Nguyên nhớ lại đêm này, càng hiểu Lục Phỉ nghĩ gì trong lòng, giống như sau khi mọi chuyện xong xuôi cậu mới dần hiểu được nguyên nhân Lục Phỉ nói những lời đó.
Lục Phỉ lên tiếng: “Về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”
Thư Nguyên đáp lại, lên xe rồi lại có chút không nỡ đi, cậu áp vào cửa sổ xe nhìn Lục Phỉ đang dắt chó. Cậu đã được Lục Phỉ tiếp nhận, nói một số chuyện khó hiểu, rồi bị Lục Phỉ đuổi đi, nhưng cậu chỉ nhấn mạnh: “Em không muốn nhắn tin, em muốn gọi điện thoại cho anh.”
Lục Phỉ đồng ý: “Vậy thì gọi điện thoại.”
Thư Nguyên lại hỏi: “Ngày mai có thể gặp anh không?”
Lục Phỉ nói: “Có thể.”
Xe lái đi, trong bóng đêm một người một chó càng lúc càng xa khỏi tầm mắt của Thư Nguyên, mà Lục Phỉ vẫn luôn đứng nơi đó.
Sau khi về đến nhà Thư Nguyên thật sự gọi điện cho Lục Phỉ, nói mình về tới rồi, Lục Phỉ dịu dàng bảo cậu nghỉ sớm đi.
Có thể nghe được giọng nói của Lục Phỉ, cảm giác tốt hơn nhiều so với lần trước chỉ dám gửi Wechat cho anh.
Thư Nguyên cảm thấy tối nay thật sự như là mơ.
Lục Phỉ tự đến đón cậu, dẫn cậu đi siêu thị, làm món cậu thích ăn, cuối cùng còn hôn cậu.
Mặc dù cuối cùng họ vẫn chưa nói ra được kết quả gì, nhưng Thư Nguyên vẫn cảm thấy rất hài lòng.
Giống như lần đầu tiên yêu đương, Thư Nguyên vẫn giữ tâm trạng vui sướng sau khi về nhà được vài giờ, ngay cả Khò Khò cũng phát hiện ra điểm này, nó dụi tới dụi lui trên người cậu, bắt đầu động tác “nhào bột”.
Thư Nguyên hỏi Tạ Hiểu Mang, rốt cuộc Cận Thâm đã đăng ảnh chụp gì của cậu trong vòng bạn bè, cậu muốn xem thư Cận Thâm đáng ghét đến mức nào.
Vòng bạn bè của Tạ Hiểu Mang quá nhiều, cô nàng hoàn toàn không để ý tới chuyện này, cô vừa mắng Cận Thâm vừa lướt vòng bạn bè của cậu ta gửi bức ảnh cho Thư Nguyên.
Sau khi nhìn thấy bức ảnh, Thư Nguyên nghĩ Tạ Hiểu Mang không chú ý tới trong bức ảnh có cậu cũng là điều bình thường.
Cũng không biết sao Lục Phỉ lại chú ý tới nó.
Trong bức ảnh chỉ có nửa gò má của Thư Nguyên, dù là người nhà cũng chưa chắc có thể nhận ra cậu ngay được.
Nhân vật chính trong bức ảnh là Cận Thâm, góc của ống kính là chụp từ phía Cận Thâm qua, chỉ thấy Cận Thâm đang mỉm cười với ống kính, đăng hình với dòng chữ: Cùng đến thành phố XX.
Thật ra mức độ đáng ghét của Cận Thâm vẫn chấp nhận được, dưới góc nhìn của cậu ta, có thể chỉ có ý là gặp được người quen trên máy bay, vừa khéo cùng đến thành phố XX. Nhưng dùng ánh mắt khác để nhìn, thì sẽ cảm thấy cậu ta và người trong ảnh rất thân thiết.
Cận Thâm mang vòng cổ, trên tay có vài chiếc nhẫn, quần áo theo phong cách rock and roll với chiếc áo thu cộc tay. Mà Thư Nguyên bên cạnh cậu ta lại nhuộm quả đầu da trời không ra da trời, xanh lá chẳng ra xanh lá, đang bịt mắt ngủ, đầu nghiêng về phía cửa sổ để lộ ra chiếc khuyên tai nhỏ trên vành tai.
Hai người phối hợp với nhau, không phải người yêu thì chỉ có thể dùng lý do cùng đi tham gia lễ hội âm nhạc để mà giải thích, khó trách Lục Phỉ sẽ hiểu lầm.
Lục Phỉ còn nhớ Thư Nguyên đã từng nói sẽ gặp gỡ người mới, sẽ ở bên cạnh người khác.
Những câu mà Thư Nguyên nói với Lục Phỉ ngày đó, thật ra cậu đã không còn nhớ rõ nữa, cậu chỉ biết ngày đó mình vô cùng tuyệt vọng, đành phải nói những lời bịa đặt mà ngay cả cậu cũng chẳng tin được, nói “Em sẽ không chờ anh quay lại”, cho rằng như vậy sẽ làm Lục Phỉ bị tổn thương.
Nhớ lại câu nói đó, Thư Nguyên nhất thời thu lại tâm trạng vui sướng trong tối nay, trái tim cảm thấy rất đau.
Cậu gửi tin nhắn cho Tạ Hiểu Mang: [Cậu bảo Cận Thâm xóa tấm ảnh đi, cậu ta vi phạm quyền chụp ảnh chân dung của mình, mình không muốn cùng khung hình với cậu ta! [Phẫn nộ]]
Lại gửi tin nhắn cho Lục Phỉ nói ánh mắt của cậu quá tệ: [Em không yêu đương với Cận Thâm, em chỉ là bị xui thôi, gặp cậu ta trên máy bay [nổi giận]]
Tạ Hiểu Mang thực hiện yêu cầu này, và gửi phản hồi lại.
Cận Thâm thẳng tay xóa khỏi vòng bạn bè, tỏ vẻ cậu ta không cố ý, Thư Nguyên tin mới lạ.
Có lẽ Lục Phỉ đang bận, không nhắn tin trả lời.
Thư Nguyên đợi một lát, ngã người lên giường lướt giao diện Wechat cuộc trò chuyện giữa cậu và Lục Phỉ.
Từ sau khi chia tay cậu đã xóa khung thoại trò chuyện với Lục Phỉ một lần, lịch sử trò chuyện còn lưu lại rất ít, thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay. Thư Nguyên nhấp vào ảnh đại diện của Lục Phỉ, xem thông tin cá nhân của anh, trước đây cậu đã từng nhìn tên của anh trong phần thông tin mà ngây người, từng xem rất nhiều lần, nhưng vì lý do nào đó mà cậu chưa từng nhấp vào.
Thông tin cá nhân của Lục Phỉ thật sự không có gì để khen.
Hình đại diện là một thân cây, rất đơn điệu, biệt danh là LF, tài khoản Wechat còn là một chuỗi chữ và số không rõ ý nghĩa.
Thư Nguyên ôm thái độ sắp quay lại với nhau, nhấp vào vòng bạn bè của Lục Phỉ, vô cùng kiên nhẫn đọc hết tất cả những gì Lục Phỉ đã đăng từ khi sử dụng Wechat đến nay.
Lục Phỉ là người ít nói, trên trang cá nhân cũng không có nội dung gì muốn cho mọi người xem, chung chung vẫn duy trì tần suất một năm 2, 3 lần. Lục Phỉ rất thích chụp hình, cho nên phần lớn đều là đăng một tấm ảnh chụp, kèm theo một dấu chấm xem như chữ mà đăng lên.
Thư Nguyên xem hết tấm này đến tấm khác, ngoại trừ năm nay Lục Phỉ không đăng gì, những bức ảnh được chia sẻ trước đây phần lớn đều có liên quan với cậu.
Lục Phỉ bảo vệ sự riêng tư của Thư Nguyên rất tốt.
Thư Nguyên chỉ tìm thấy ít dấu vết của mình trong những bức ảnh này, ví dụ như hình dáng của cậu vô tình được thấy trong gương, một chiếc bánh kem nhỏ cậu đã ăn một miếng, hay là ngón tay cầm hoa. Trước đây, thỉnh thoảng Thư Nguyên sẽ nhìn thấy những bức hình này, nhưng chưa từng chú ý, lướt nhẹ một cái là hình đã trôi đi.
Thư Nguyên lướt đến cuối cùng.
Có một bài đăng từ 5, 6 năm trước, là bức ảnh chụp một tấm bản đồ.
Anh đánh dấu hai tọa độ trên bản đồ, một cái ở trong nước, một cái ở nước ngoài, giữa chúng có một đường cong màu đỏ nối liền, trên đó có ghi con số: 11749.
Nhìn thời gian, hẳn là đăng sau khi họ đã ở bên nhau, Thư Nguyên có chút ấn tượng với tấm bản đồ này. Những đánh dấu Lục Phỉ viết trên đó có lẽ là khoảng cách giữa thành phố Thư Nguyên ở và thành phố Lục Phỉ ở, nhưng sao Lục Phỉ có thể đánh dấu chính xác như vậy?
Thư Nguyên không biết.
Cậu nhìn một lát, nhớ lại rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian đó, cũng nhớ thì ra bọn họ đã từng ở cách xa hơn mười ngàn kí-lô-mét như vậy.
Lúc này Ôn Nghi gọi điện đến: “Muộn thế này rồi, cậu đang ở đâu vậy?”
Tâm trạng của Thư Nguyên khá tốt, biết Ôn Nghi quan tâm đến chuyện của cậu và Lục Phỉ, nhưng vẫn vờ vịt nói: “Trước đây cậu chưa quan tâm mình ở đâu bao giờ.”
Ôn Nghi nói mỉa: “Mỗi lần cậu đi là phải mấy ngày, nay bay đến chỗ này mai bay đến chỗ kia, ngay cả liên lạc mình còn không liên lạc được, mình quan tâm cậu đang ở đâu thế nào được?”
Thư Nguyên sững người.
Cậu nhớ tới kế hoạch của Lục Phỉ nghe như là muốn dọa cậu.
Ôn Nghi bên kia điện thoại lại hỏi: “Nói nhanh đi, các cậu thế nào rồi? Lục Phỉ tới đón cậu, lần này dù gì cũng phải có hy vọng nhỉ?”
Thư Nguyên nói cho cậu chàng biết mình đang ở nhà, sau đó trả lời mấy câu hỏi tò mò của Ôn Nghi.
Cúp điện thoại xong Thư Nguyên ngồi ở mép giường một hồi.
Câu chuyện mà Lục Phỉ nhắc đến rồi ngừng lúc này đã được Thư Nguyên dần mở ra, Lục Phỉ không nói đùa, cũng không phải cố ý bịa đặt tưởng tượng ra để dọa cậu.
Muốn bắt cóc một người vì tính chất công việc mà tung tích thất thường, tùy hứng lại dễ mất liên lạc, nếu giấu người đó mấy ngày thì xác suất thành công sẽ là rất cao. Với mức độ suy nghĩ tỉ mỉ của Lục Phỉ, chỉ cần anh bỏ chút thời gian để suy tính, nói không chừng thật sự có thể nhốt cậu, cả đời không nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
Thư Nguyên thật sự cảm thấy mình rất đần.
Cậu từ từ nhớ lại từng điều nhỏ nhặt giữa cậu và Lục Phỉ, từ khi mới bắt đầu, đến ngày chia tay Lục Phỉ ném vỡ cái chén kia.
Cái chén kia có liên quan tới Lâm Quân Từ, mà trước ngày chia tay, Lục Phỉ đi dự tiệc đầy tháng của bé cưng nhà Lâm Quân Từ. Chuyện xảy ra ngày đó, Thư Nguyên đã biết rất rõ, mà tình huống như ngày hôm đó cũng không phải xảy ra lần đầu.
Buổi sáng kia, vì tùy hứng và bực dọc khi thức dậy, thậm chí cậu còn không quan sát vẻ mặt của Lục Phỉ.
Cậu nói, cái chén đó là người hai nhà họ cùng nhau mua, nên có ý nghĩa rất quan trọng.
Cậu nói, Lục Phỉ không hiểu gì cả.
Cậu nói chia tay thì chia tay, dù sao cậu cũng muốn chia tay với Lục Phỉ từ lâu rồi.
Cậu giành quyền đứng bên cạnh Lục Phỉ với mong muốn lúc giận dỗi, lại khiến Lục Phỉ gắn chặt vào cậu với thân phận như một vật thay thế.
Trước khi chia tay, Thư Nguyên chưa bao giờ nói “em yêu anh” với Lục Phỉ, cũng chưa bao giờ thể hiện với Lục Phỉ rằng anh quan trọng thế nào với cậu.
Trên thực tế, cả thế giới đều nhìn ra được, cậu chưa bao giờ cho Lục Phỉ tình yêu.
Lục Phỉ nói: “Khi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, không nắm bắt được gì. Sau này lớn lên anh hiểu một đạo lý, càng khao khát thứ gì đó thì càng cần phải dốc sức giành lấy nó, chỉ cần chúng ta hơi lơi lỏng thì nó sẽ biến mất, khiến chúng ta không nắm được gì cả.”
Lục Phỉ muốn bắt lấy Thư Nguyên không yêu anh.
Lục Phỉ thật sự đã vạch kế hoạch như vậy, thậm chí từng nghĩ không tiếc bất cứ giá nào, cho dù là phá hủy đi. Có lẽ anh đã bắt đầu kế hoạch này từ sớm, có lẽ anh vẫn luôn nuông chiều cậu đều là vì kế hoạch này, có lẽ anh đã sớm khiến Thư Nguyên không thể thiếu anh được. Nhưng ở trong ác ý, bị dục vọng thôi thúc, Lục Phỉ vẫn lựa chọn buông tay.
Lục Phỉ không cần Thư Nguyên là thật.
Muốn Thư Nguyên cũng nếm mùi đau đớn là thật.
Muốn bắt đầu cuộc sống mới cũng là thật.
Dựa vào mức độ tàn nhẫn với bản thân của Lục Phỉ, có thể làm được đến bước này không phải là không thể.
Chỉ có lạnh nhạt với Thư Nguyên là giả.